Mục lục
Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhìn thấy sắc mặt của Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An như màu vàng đất, Trương Lan Phượng lè lưỡi, bà ta cũng không dám nói thêm gì nữa. 
“Bà đã cho thuốc gì vào?” 
Hoàng Thiên sau khi tỉnh táo lại, nhìn Trương Lan Phượng đầy giận dữ hỏi. 
Bây giờ Trương Lan Phượng nhìn Hoàng Thiên, bà ta sợ hãi vô cùng. 
Cảm thấy như bất cứ lúc nào cũng có thể chết trong tay của Hoàng Thiên, bà ta sợ hãi đến mức đái ra quần. 
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên mà bà ta sợ Hoàng Thiên như vậy. 
“Cho thuốc phá thai... 
Giọng nói của Trương Lan Phượng càng lúc càng nhỏ, bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên vì sợ Hoàng Thiên sẽ đột nhiên ra tay giết bà ta.

Điều này! 
Trái tim của Hoàng Thiên như rơi xuống và ngay lập tức hóa đá. 
Thông tin này thực sự là sấm sét giữa trời quang và bất cứ ai cũng không thể chịu được. 
Phẩm chất tâm lý của Hoàng Thiên rất vững vàng nhưng khi nghe thấy thông tin này thì anh không thể nào chống đỡ được. 
Lúc này, Hoàng Thiên kìm nén cơn tức giận, anh đã 
không có thời gian để trừng trị Trương Lan Phượng, anh chỉ có thể tìm cách cứu Lâm Ngọc An càng sớm càng tốt. 
Nếu đưa cô đến bệnh viện thì sợ hiệu quả sẽ không cao, người đầu tiên mà Hoàng Thiên nghĩ đến chính là Đào Văn Lâm. 
Và cả Phan Thanh Linh nữa, Hoàng Thiên cảm thấy cô gái nhỏ này có thể còn giỏi hơn cả nhị sự bá Đào Văn Lâm của cô ấy. 

Lúc này, Hoàng Thiên không nói gì thêm, liền gọi điện cho Tiêu Văn Hạ, bảo anh ta nhanh chóng đưa Đào Văn Lâm đến. 
Ngoài ra, anh còn bảo Tiêu Văn Hạ cử người đến chỗ của Phan Thanh Linh và đón Phan Thanh Linh qua, chuẩn bị tình huống xấu nhất. 
Năng lực làm việc của Tiêu Văn Hạ, Hoàng Thiên không hề lo lắng, anh biết rằng Đào Văn Lâm và Phan Thanh Linh sẽ nhanh chóng đến. 
Lâm Ngọc An lúc này đã không thể chịu đựng được đòn chí mạng này, cô gần như sụp đổ. 
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người mẹ ruột đã sinh ra cô lại có thể dùng thủ đoạn hiểm độc với cô như vậy. 
Chuyện này rốt cuộc là tại sao? 
“Ngọc An, Ngọc An, con bị sao vậy? Ôi trời ơi, tất cả là do mẹ không tốt, bây giờ mẹ hối hận đến chết đi được”. 
Trương Lan Phượng sốt ruột đến mức đánh thẳng vào đùi và chuẩn bị bước đến trước mặt Lâm Ngọc An. 
Bich! 
Hoàng Thiên giơ một chân lên và đá Trương Lan Phượng bay ra xa bốn năm thước. 
“Ôi trời ơi” 
Trương Lan Phượng đau đớn đến mức gào thét, lăn lộn ở trên mặt đất, một đá này suýt chút nữa đã khiến cho bà ta về thẳng vị trí ban đầu. 
Hoàng Thiên bây giờ không coi Trương Lan Phượng là con người mà bây giờ anh chỉ coi Trương Lan Phượng là một con thú. 
Nếu như có tình người một chút thì chẳng phải cũng sẽ không làm thủ đoạn hiểm độc như vậy với con gái ruột của mình sao? Còn muốn giết chết bào thai long phượng sắp chào đời sao? Trái tim ác độc biết bao. 
“Cậu muốn đá chết tôi sao? Ôi trời ơi, đau chết tôi rồi” 
Trương Lan Phượng ôm bụng và suýt ngất xỉu vì quá đau đớn. 
Trong lòng Hoàng Thiên vô cùng lo lắng, nhưng lúc này anh cũng chỉ có thể chờ đợi, chờ Đào Văn Lâm và Phan Thanh Linh đến. 
Có lẽ với y thuật tuyệt đỉnh của hai người này thì có thể biến nguy thành an, suy cho cùng thì Lâm Ngọc An cũng chỉ là uống vài ngụm canh gà. 
May mắn thay, lúc này Lâm Ngọc An không có bất kỳ tác dụng phụ nào, có thể là do thuốc chưa phát tác dụng. 
“Mẹ, mẹ à, tại sao mẹ lại muốn hại con như vậy, chỉ còn vài ngày nữa là con sẽ sinh rồi.” 
Lâm Ngọc An hỏi Trương Lan Phượng với đôi mắt rưng rưng. 
Trương Lan Phượng ngồi ở trên mặt đất không đứng dậy nổi, một đá của Hoàng Thiên vừa rồi suýt chút nữa đã lấy đi cái mạng già của bà ta. 
“Ngọc An, mẹ xin lỗi con, nhưng, mẹ cũng không còn cách nào khác? 
Trương Lan Phượng lau nước mắt, nhưng lại không có một giọt nước mắt nào, bà ta là muốn ở trước mặt của Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nhận được sự thông cảm. 
Hoàng Thiên vừa nghe thấy điều này, anh thực sự tức giận. 
Không còn cách nào? Cái gì mà không còn cách nào? Không còn cách nào thì phải hại con gái của mình sao? 
“Tại sao phải làm như vậy, bà có còn chút tình người nào không?” 
Hoàng Thiên bước tới và xách Trương Lan Phượng lên. 
Giống như cách một con chó chết, Hoàng Thiên lúc này không còn nể mặt Trương Lan Phượng một chút nào cả. 
Trương Lan Phượng sợ tới mức hai chân đều run rẩy, bà ta biết hôm nay sẽ gặp xui xẻo, Hoàng Thiên sao có thể dễ dàng tha cho bà ta. 
“Con rể à, mẹ thực sự bị ép, nếu như mẹ không làm như vậy thì Huỳnh Mai sẽ chết” 
Trương Lan Phượng hét lên. 
Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An vô cùng ngạc nhiên, tại sao còn có chuyện của Lâm Huỳnh Mai? 
“Bà nói rõ một chút, Huỳnh Mai tại sao lại chết?”.

Hoàng Thiên quát. 

“Sáng hôm nay đã có một nhóm người đến xông vào nhà của mẹ và bắt Huỳnh Mai đi.

Người đứng đầu nói với mẹ là nếu như mẹ không làm theo những gì anh ta nói thì sẽ chặt Huỳnh Mai thành nhiều phần nhỏ. 
“Người đó còn nói, không chỉ giết chết Huỳnh Mai mà còn giết chết mẹ.

Sau đó sẽ giết Ngọc An, để cho cả nhà mẹ đều phải chết.” 
“Anh ta còn đưa cho mẹ một gói thuốc bột và yêu cầu mẹ bỏ thuốc vào trong canh gà, mang cho Ngọc An uống 
“Chỉ có làm như vậy thì anh ta mới tha cho mẹ, tha cho Huỳnh Mai” 
Trương Lan Phượng nói xong một mạch, sắc mặt bà ta tái nhợt và đôi môi run lên vì sợ hãi. 
Bà ta nghĩ lại mà sợ, nhóm người đã xông vào nhà bà ta khiến cho bà ta vô cùng hoảng sợ. 
Nhìn thấy vẻ mặt ớn lạnh không nói nên lời của Hoàng Thiên, Trương Lan Phượng vội vàng nói tiếp: “Bọn họ còn yêu cầu mẹ không được báo cảnh sát.

Lại càng không được để cho con và Ngọc An biết.

Anh ta nói anh ta không muốn làm tai nạn chết người, thuốc này cũng sẽ không giết được Ngọc An, chỉ là muốn khiến cho Hoàng Thiên không có người nổi dõi.” 
Chuyện này! 
Hoàng Thiên nghe xong những lời này thì hết sức tức giận, anh đập mạnh một cái vào cánh cửa gỗ ở bên cạnh. 
Cửa gỗ bị thủng một lỗ lớn, là một cánh cửa gỗ rắn chắc nên cho thấy một đấm này của Hoàng Thiên mang theo sự tức giận đến mức nào. 
Đoán chừng Trương Lan Phượng có lẽ không nói dối, tất cả những điều này bà ta đã nói có lẽ đều là sự thật. 
Nhóm người xông vào nhà Trương Lan Phượng là có mục đích rất rõ ràng, bọn họ chính là đến để báo thù Hoàng Thiên anh. 
Hơn nữa thủ đoạn trả thù này quá mức ác độc, hẳn là muốn hại chết con trai con gái sắp chào đời của anh. 
Chuyện này so với chuyện giết Hoàng Thiên thì còn khó chịu hơn gấp trăm lần. 
Là mỗi căm thù sâu sắc gì mà có thể khiến cho những kẻ cặn bã này làm ra chuyện như vậy? 
Hoàng Thiên nghĩ thầm ở trong đầu, bây giờ anh đã có đối tượng nghi ngờ. 
“Người cầm đầu đó có bộ dạng như thế nào, bao nhiêu tuổi? Có đặc trưng gì?” 
Hoàng Thiên nén giận hỏi Trương Lan Phượng. 
Trương Lan Phượng đã bị hành động của Hoàng Thiên dọa cho choáng váng, cánh cửa gỗ rắn chắc cũng có thể bị một đấm của Hoàng Thiên đâm thủng, như vậy thì tay anh khỏe đến mức nào? 
Cái này nếu như đập vào mặt của bà ta thì không phải là một đẩm đã đánh chết bà ta sao. 
Trương Lan Phượng nơm nớp lo sợ, mở miệng nói: “Thằng nhóc đó khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy.

Đúng rồi, xương gò má rất cao và đôi mắt khá to” 
Hoàng Thiên khi nghe thấy lời này thì trong đầu anh ngay lập tức xuất hiện một người. 
Đó chính là người đã nhìn thấy ở hang động Thanh Linh tối qua, Võ Phi. 
Người này có quen biết với Vũ Thanh, còn mở miệng ra là gọi đại ca Vũ Thanh. 
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên lại càng tức giận. 

Trên đời này, thực sự là có người còn không bằng một con chó, với một con chó thì ít nhất nó cũng vẫy đuôi với bạn và sẽ không cắn lại bạn. 
Thế nhưng lòng người lại quá hiểm ác đáng sợ. 
“Mẹ, tại sao mẹ không nói cho con với Hoàng Thiên? Với thực lực của Hoàng Thiên thì không chừng còn có thể xử lý được những người đó sao? Tại sao mẹ lại làm chuyện hồ đồ 
như vậy?” 
Lâm Ngọc An tức giận đến mức môi phát run, cô lớn tiếng quở trách Trương Lan Phượng. 
Nếu như Trương Lan Phượng không phải là mẹ của cô thì cô đã liều mạng với Trương Lan Phượng rồi. 
Trương Lan Phượng mặc dù bị hỏi đến mức á khẩu không nói nên lời nhưng trong lòng bà ta thì không phục. 
Nghĩ thầm rằng nói cho Hoàng Thiên biết thì tôi và Huỳnh Mai còn có thể sống sót sao? Nhóm người đó sẽ giết Huỳnh Mai. 
Hơn nữa, ngay cả khi bào thai bị phá hủy thì cũng không có vấn đề gì lớn, giống của Hoàng Thiên có thể giữ lại hay không thì làm sao? 
Đúng là xuất phát từ suy nghĩ này nên Trương Lan Phượng mới làm ra chuyện như vậy.

Lựa chọn giữa hai người thì Trương Lan Phượng chọn để cho Lâm Huỳnh Mai sống sót thay vì con của Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An. 
Đương nhiên, đây đều là những suy nghĩ ở trong lòng của Trương Lan Phượng, bà ta không dám nói ra. 
“Ôi, mẹ thực sự đã nhất thời hồ đồ rồi, Huỳnh Mai bây giờ vẫn đang ở trong tay của nhóm người đó, sống chết thế nào cũng không biết.

Hoàng Thiên, Ngọc An, mẹ hồ đồ đã làm chuyện sai lầm, các con nhất định phải tha thứ cho mẹ” 
Trương Lan Phượng giả vờ đáng thương, nhìn Hoàng Thiên rồi lại nhìn Lâm Ngọc An với dáng vẻ trông rất vô tội. 
“Bà hồ đồ sao? Một câu nói này là có thể rửa sạch tội lỗi của bà có đúng không?” 
Hoàng Thiên tức giận nói, một chân anh đá bay Trương Lan Phượng. 
Với một tiếng bịch, Trương Lan Phượng bị đá và lăn ra xa 
vài mét, đầu bà ta đập vào tường và ngay lập tức sưng vù lên. 
Ô oa... 
Lần này, Trương Lan Phượng bị đá rất mạnh, bà ta phun ra một ngụm máu tươi và suýt nữa chết. 
Trái tim Lâm Ngọc An xiết chặt lại, cô vội vàng chạy đến trước mặt Trương Lan Phượng và đỡ bà ta dậy. 
Cô cũng thực sự thất vọng đau khổ, mẹ ruột của cô lại có thể hãm hại cô như vậy. 
Còn không biết cái thai ở trong bụng cô có thể giữ được hay không, nếu như không giữ được thì gia đình này sẽ tan tác, Hoàng Thiên nhất định sẽ giết chết Trương Lan Phượng. 
“Trương Lan Phượng bà nghe cho rõ đây, nếu như đứa nhỏ có một chút bất chắc gì thì tôi sẽ lấy mạng của bà”. 
Giọng nói trầm thấp u ám của Hoàng Thiên vang lên, anh cũng không nói nhiều nhưng lại gây ra mười nghìn điểm sát thương chí mạng với Trương Lan Phượng..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK