Ngô Vũ Đình hét to, khiêu chiến với Hoàng Thiên.
“Hai người bọn bây im miệng cho tạo, quỳ xuống theo lời cậu Thiên”
Lúc này Trần Bảo Sinh lớn tiếng quát.
Khoan hãy nói, cuống họng này của ông ta còn rất tốt, Trần Bảo Lượng và Ngô Vũ Đình đều rất sợ ông ta.
“Cha, chuyện này được sao? Trong nhà chúng ta mà phải quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên? Tuổi hai bọn con cũng không kém bao nhiêu?
Trần Bảo Lượng đau khổ ngẩng mặt, phàn nàn với Trần Bảo Sinh.
“Bảo mày quỳ xuống thì mày quỳ đi, đâu ra mà nói nhảm nhiều như
vậy?”
Trần Bảo Sinh giận dữ, tròng mắt trừng cũng muốn lồi ra ngoài, hung hăng tát Trần Bảo Lượng một phát.
Bốp một tiếng, trên mặt Trần Bảo Lượng lập tức hiện ra dấu năm ngón tay.
“Vụt vụt”
Trần Bảo Lượng thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên.
Anh ta vẫn rất sợ Trần Bảo Sinh, thấy Trần Bảo Sinh rất tức giận, anh ta không dám không quỳ.
“Cô cũng quỳ xuống, nếu không thì lập tức cút đi, đừng ở chung với con trai tôi nữa”
Trần Bảo Sinh quát lên với Ngô Vũ Đình.
Trong lòng Ngô Vũ Đình không phục, nhưng cũng hết cách, nếu như chọc tức Trần Bảo Sinh, cô ta thật sự không tiến vào cửa nhà họ Trần
được.
Rơi vào đường cùng, Ngô Vũ Đình cũng chỉ đành không cam lòng quỳ xuống, quỳ thành một hàng với Trần Bảo Lượng.
“Gia chủ Thiên, hai người bọn họ trẻ tuổi không hiểu chuyện, cậu muốn dạy dỗ thế nào thì dạy dỗ thế ấy, ha ha.
Có tôi ở đây, bọn họ không dám không nghe lời”.
Trần Bảo Sinh cười ha ha, nói với Hoàng Thiên.
"Ông đừng giả bộ lão sói vẫy đuôi, ông cũng quỳ xuống cho tôi”
Hoàng Thiên liếc nhìn Trần Bảo Sinh.
“Tôi.
”
Gương mặt Trần Bảo Sinh xanh mét, cà lăm nửa ngày cũng không nói được một câu.
Con của ông ta quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên, đã đến giới hạn nhẫn nại của ông ta, ông ta nào chịu quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên?
“Không bằng lòng?”
Gương mặt Hoàng Thiên chìm như nước, hỏi Trần Bảo Sinh.
“Gia chủ Thiên, tôi và cha cậu là bạn tốt, hôm nay không phải cậu cũng gọi tôi một tiếng chú Sinh sao? Cậu bắt tôi quỳ xuống với cậu, chuyện này có ra thể thống gì?”
Trần Bảo Sinh cố nén giận, kiên nhẫn nói với Hoàng Thiên.
“Không sai, tôi gọi ông một tiếng chú Sinh, cho ông mặt mũi, nhưng cho mặt mũi nhưng ông lại không cần”.
Hoàng Thiên nói xong, thì hất tách trà trong tay tạt lên mặt Trần Bảo Sinh.
Gân xanh trên trán Trần Bảo Sinh nhảy lên, nhịn nửa ngày thì không kiềm chế nổi nữa mà ngập tức muốn bộc phát.
“Còn muốn tức giận với tôi?”.
Danh Sách Chương: