Mục lục
Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Vậy thì cảm ơn cậu Thiên, lão đây có câu này muốn nói với cậu Thiên, không 
biết cậu Thiên có nguyện ý lắng nghe không?” 
Ông lão cười ha ha, nhìn qua Hoàng Thiên hỏi.

Hoàng Thiên khẽ giật mình, anh phát hiện ông lão này vẫn rất khách sáo, nói 
chuyện luôn chừa lại đường lui.

“Ông có điều gì chỉ giáo, xin cứ nói đừng ngại”.

Hoàng Thiên rất lễ phép nói.


Nụ cười trên mặt của ông lão dần dần biến mất không thấy nữa, một hồi lâu lúc này mới nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, cái người bạn mà Uông Hạc kia muốn đưa 
cháu đi gặp, ông biết người bạn này là ai? 
Những lời này, lại khiến tất cả mọi người ở chỗ này đều ngây người.

Một ông lão luôn luôn khiêm tốn không tranh với quyền thế như vậy, vậy mà lại lợi hại như vậy sao? Có thể đoán được người mà Uông Hạc nhắc đến? 
“Ông lão, mời ông nói đi, người đó là ai?” 
Hoàng Thiên cảm thấy rất hào hứng, liền vội vàng hỏi ông lão.

“Người bạn mà Uông Hạc nhắc đến, có thể là người mà cháu muốn tìm nhất!” 
Gương mặt của ông lão rất nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ nói.

Lập tức, trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy rất chấn động.

Người mà anh muốn tìm nhất, trước mắt mà nói, chính là vợ của Migfis, Ruslin! 
Chẳng lẽ người mà ông lão nhắc đến chính là cô ta? 
“Là người phụ nữ nước ngoài kia sao? 
Hoàng Thiên vội vàng hỏi.

Ông lão khẽ gật đầu nói: “Ông cũng chỉ là tùy tiện đoán một chút như vậy thôi, chỉ cung cấp manh mối tham khảo cho cháu thôi.


” 
Hoàng Thiên rơi vào yên tĩnh suy nghĩ, Ruslin đến từ Không Thành, mà Uông Hạc 
là người của thành phố Hải Dương, hai người bọn họ vì sao lại ở cùng nhau? 
Chuyện này cũng không có khả năng cho lắm, nhưng ông lão lại nói giống như rất chắn chắn, cũng rất tự tin, cũng không thể không tin tưởng được.

Hoàng Thiên im lặng một lát, hỏi ông lão: “Ông lão, tại sao ông lại nghĩ là Ruslin?” 
Ông lão cười nhạt một tiếng, nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, Uông Hạc kia từ xa 
chạy đến tìm cháu, mà lại là một người không lương thiện gì, lúc trước cháu cũng không nhận ra ông ta, cũng không có khả năng cùng ông ta có thù oán gì cả, đúng không?” 
“Đúng vậy, trước kia cháu và Uông Hạc đều không quen biết nhau, cũng không có lui tới với nhau.

” 
Hoàng Thiên nói.

“Như vậy, tại sao Uông Hạc lại tới tìm cháu? Lúc cháu ở núi Thanh Mai, đã xử lý hết đàn em của Ruslin, chắc chắn Ruslin hận cháu tới tận xương tuỷ, cho nên ông cảm thấy, rất có thể là Ruslin và Uông Hạc, muốn lừa cậu đi ra ngoài, sau đó trả thù cháu” 
Ông lão phân tích đạo lí rất rõ ràng, cũng rất tự tin với suy nghĩ của mình.

Hồi lâu Hoàng Thiên cũng không nói gì, có vẻ như những gì mà ông lão nói, vẫn rất có logic.

Về phần tại sao Uông Hạc lại quen biết với Ruslin, cái này thì vẫn chưa biết được.

“Cảm ơn ông đã chỉ điểm” 
Hoàng Thiên ôm quyền nói với ông lão.


“Cháu khách khí rồi, ông nói cũng không chính xác, cháu cứ coi như tham khảo thôi.

” 
Ông lão khiêm tốn nói.

Hoàng Thiên cũng không nói tiếp nữa, ngược lại anh khá hi vọng điều mà ông lão 
đoán là đúng, như vậy, Ruslin rất nhanh sẽ nổi lên khỏi mặt nước.

Nếu như hiện tại người được phái đi theo dõi Uông Hạc, nếu thật sự thấy Uông Hạc đi lại với Ruslin, như vậy người phụ nữ này sẽ không chạy thoát được nữa.

Sau khi cơm nước no nê, Hoàng Thiên để Tiêu Văn Hạ và Anh Phó đưa ông lão trở về trung tâm giải trí, còn anh thì đưa Phan Thanh Linh quay về phòng khám Đông Y.

Đào Văn Lâm cũng theo bọn Tiêu Văn Hạ trở về trung tâm giải trí, lúc đầu khi ông ta ở đây đã ở trung tâm giải trí, còn rất hài lòng khi ở đây.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK