Nghe Đào Điều Lĩnh nói những lời này, trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy sốc vô cùng.
Ngay từ khi bắt đầu tiếp xúc với Đào Điều Lĩnh, Hoàng Thiên đã phát hiện người này quen biết nhiêu, hơn nữa mà nói anh ta cũng khá đáng tin cậy.
Có điều những lời anh ta vừa nói là có ý gì cơ chứ? Kẻ nguy hiểm nhất là Phượng Đen ư? Điều này sao có thể được cơ chứ, Phượng Đen xem có vẻ chẳng có gì là quá nguy hiểm cả.
Với lại có vẻ như cô ta khá là biết ơn, chắc là sẽ không gây thêm bất cứ rắc rối nào nữa.
"Lời anh nói là có ý gì? Phượng Đen là người nguy hiểm nhất ư?" Hoàng Thiên nhìn khuôn mặt Đào Điêu Lĩnh với vẻ khó hiểu.
Không đợi Đào Điều Lĩnh kịp trả lời, Điếu Công đã tròn mắt: "Mẹ kiếp, hóa ra hai người bọn mày phản bội lão già tao! Tao nhất định sẽ không tha cho bọn mày, bao gồm cả người nhà bọn mày, tất cả đều phải chết theo! Đột nhiên, khuôn mặt của Đào Điều Lĩnh sợ đến nỗi chẳng nói nên lời, sợ sệt nhìn Điếu Công và thậm chí còn không dám đối diện với ánh mắt của Điếu Công.
Vẻ mặt của Huỳnh Chí Nam cũng sợ sệt không kém, run rẩy đứng ở đó, đến ngay cả một câu cũng chẳng dám thốt nên lời.
Hoàng Thiên ngay lập tức nhận ra điêu này, hai tên đao thủ này đều sợ Điếu Công.
Mặc dù bây giờ Điểu Công đã bị bắt lại nhưng hai tên đao thủ này vẫn chẳng dám đắc tội với ông ta, đứng trước mặt ông ta vẫn khá là căng thẳng Điều này khiến cho trong lòng Hoàng Thiên càng thêm nghỉ hoặc khó hiểu.
Theo lí mà nói, hai tên đao thủ này tuy là những kẻ liều mạng, hai người họ cứ cho như là không thể khiêu khích Điếu Công nhưng hiện tại Điếu Công đã không thể nào làm gây hại cho bọn họ được.
"Ông câm miệng ngay cho tôi! Nếu còn dám nói thêm một từ, tôi sẽ xé rách miệng của ông!"
Danh Sách Chương: