Mục lục
Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Cậu Thiên, ngài nghe tôi nói này, ngài Hạc đây là bạn thân của tôi, nếu như giữa hai người có mâu thuẫn gì, có thể nói cho tôi nghe một chút, tôi sẽ đưa ra giải pháp điều hoà cho cả hai bên.

” 
Hàn Tam Béo cũng đã đề cao giá trị bản thân ông ta rồi, lúc này lại dám dõng dạc nói như vậy.

Hoàng Thiên nghe xong cười, nói với Hàn Tam Béo: “Mập mạp, ông cảm thấy ông có đủ phần lượng sao?” 
Điều này khiến Hàn Tam Béo giật mình nói: “Cậu Thiên gia, tôi cùng là một tay bắt tay cả hai người, hy vọng ngài đừng làm khó dễ tôi.

” 

“Ông là cái quái gì? Tôi làm khó dễ ông thì như thế nào?” 
Nụ cười trên mặt Hoàng Thiên đã biến mất không thấy nữa, anh cảm thấy có chút phiền phức.

Còn có phải là người hay không vậy, cũng dám tỏ vẻ đáng thương ở đây, thật sự là khiến người ta nói không nên lời mà.

Sắc mặt của Hàn Tam Béo lúc xanh lúc trắng, vừa xấu hổ lại vừa buồn bực.

Dù sao ông ta cũng được coi là người vừa có tiền lại vừa có thân phận, bình thường ở trước mặt nhân viên thì cũng coi như là người cao quý.

Nhưng hôm nay lại bị mất mặt, không chịu nổi trước mặt Hoàng Thiên như vậy.

Nhưng không có cách nào cả, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào thực lực mà nói chuyện, mà chút thực lực của ông ta, đến việc xách giày cho Hoàng Thiên cũng không xứng.

“Cậu Thiên, ngài đừng nói như vậy, Hàn Tam Béo tôi cũng là người có mặt mũi, tốt 
nhất ngài cũng không nên xé rách mặt mũi với ngài Hạc” 
Giọng nói của Hàn Tam Béo rất vội vàng, kiên trì nói một câu như vậy.

"Bop!" 
Hoàng Thiên cũng không muốn nghe mặt hàng này tiếp tục kể lể đau khổ nữa, vung tay ra chính là một bàn tay, tát vào trên gương mặt béo của Hàn Tam Béo.


Một cái tát này đã khiến Hàn Tam Béo cảm thấy như đang nằm mơ.

Hàn Tam Béo che mặt lại, cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc nữa.

Đây là đã xảy ra chuyện gì? Ở trong khách sạn của chính mình, trước mặt nhiều người như vậy, vậy mà ông ta lại bị tát! 
“Cậu Thiên, ngài.

” 
“Bốp!” 
Hoàng Thiên không đợi để cho Hàn Tam Béo tiếp tục dài dòng nữa, một cước đá Hàn Tam Béo ngã sang một bên.

“Lăn ra ngoài!” 
Hoàng Thiên nghiêm túc quát lên.

Lần này, rốt cuộc thì Hàn Tam Béo cũng biết tính nghiêm túc của chuyện lần này rồi, cũng biết rằng Hoàng Thiên là một người khó chơi như thế nào.

Tên mập này không dám nói hai lời nữa, gương mặt xám xịt đi ra ngoài cùng với người quản lý, đóng kỹ cửa phòng riêng lại.


Tiêu Văn Hạ cùng Anh Phó nhìn thấy chỉ muốn bật cười, nghĩ thầm Hàn Tam Béo cũng là một người tài giỏi, nói nhảm nửa ngày, đến khi bị đánh thì cũng thoải mái cút đi rồi.

Uông Hạc nhìn thấy hết những chuyện này, sắc mặt của lão già này càng trở nên khó coi.

Ông ta cảm thấy Hoàng Thiên đang giết gà dọa khỉ, đánh Hàn Tam Béo chính là đang đánh vào mặt ông ta.

“Tốt lắm Hoàng Thiên, quả thật không tầm thường, rất uy phong! Ha ha ha!” 
Uông Hạc Vỗ tay một cái.

Giọng điệu kỳ quái nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng cảm thấy khó hiểu, vốn dĩ không muốn nhiều chuyện, nhưng Uông Hạc này, quả thật là thích ăn đòn.

“Ngài Hạc đúng không, ông mới vừa nói cái gì? Muốn tôi đi gặp một người bạn của ông?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK