Giữa đêm, quản gia Vệ Phúc Lâm dẫn một nam kỹ mặt mũi trắng nõn tới thư phòng.
Mới đầu, bọn họ chỉ đứng ngoài cửa, Vệ Phúc Lâm chắp tay cúi đầu, yên lặng chờ đợi.
Nam kỹ vốn cúi đầu theo sau Vệ Phúc Lâm, thấy hắn mãi không mở miệng liền tò mò ngẩng đầu, lướt qua quản gia, nhìn về phía Vệ Phong Lâm đứng bên ngoài thư phòng.
Đợi khoảng một khắc sau, Triệu Quân hạ bút, Vệ Phong Lâm mới nghiêng người tránh đi, để quản gia vào bẩm chuyện.
Vệ Phúc Lâm tiến vào thư phòng, thấy Triệu Quân khoác một lớp áo mỏng đen tuyền, cổ áo hơi mở, tóc dùng dây tùy ý vấn lại, trông cực kỳ phóng khoáng ngông cuồng.
Hắn đã nghe phong phanh chuyện Triệu Quân sắp gia nhập Vũ Lăng Quân từ Vệ Phong Lâm, mặt cười tủm tỉm, nói: “Người của Tổng thương Dương Châu đã tới thỉnh Hầu gia ban thưởng.”
Triệu Quân không nâng mắt, tiếp tục nhìn chữ của mình trên giấy, khoan thai nhấp một ngụm trà, nói: “Đến đúng lúc lắm, thay ta trả lời, cảm tạ sự tiếp đãi của hắn ở Lầu Phù Dung, Thủy vận giám Dương Châu ít hôm nữa sẽ tới bàn bạc chuyện khơi thông với hắn. Hắn trăm phương ngàn kế muốn vơ lấy mối béo bở này, nhưng cũng đừng có lộn xộn làm Đại tướng quân ta và Thái sư mất thể diện.”
Quê nhà Trần Văn Chính ở Dương Châu, nhược điểm Mạn Nương này cũng là do Quản sự của Tổng thương Dương Châu bắt được.
Ý định ban đầu của hắn vốn là áp chế Trần Văn Chính, lấy được món béo bở khơi thông đường sông này, nhưng tính tình tên Trần Văn Chính quá mức kiên cường, vốn có thanh danh trong sạch, có khi đến cuối cùng, ông ta lại thà tự chặt dứt tiền đồ làm quan của mình, chứ cũng nhất định không chịu nghe theo sắp xếp của kẻ khác.
Trần Văn Chính không phải người dễ dàng nhờ vả được, Tổng thương Dương Châu đầu quay mòng mòng, lập tức tìm tới kẻ mà dạo gần đây được Trần Văn Chính vạch tội nhiều nhất – Triệu Quân.
Kẻ này là quý nhân mới trong triều, lại là môn sinh đắc ý của Thái sư, ai chẳng muốn xông vào kết giao.
Ngày đó thiết yến ở Lầu Phù Dung, cũng là vì muốn thương lượng với hắn chuyện này.
Nhưng Triệu Quân chẳng có chút hứng thú nào với điều kiện của hắn, qua hai ba ngày, cũng không biết bị làm sao mà tự dưng lại đồng ý.
Quản sự Tổng thương đoán là do tên Trần Văn Chính kia khinh người quá đáng, chọc Triệu Quân phát cáu, nhưng có thế nào đi chăng nữa, vụ giao dịch này cũng coi như thành.
Vệ Phúc Lâm lại gần đặt một hộp gấm lên thư án trước mặt Triệu Quân. Triệu Quân hỏi: “Gì đây?
Vệ Phúc Lâm trả lời đáp: “Tổng thương Dương Châu vì chuyện khơi thông mà xuôi ngược, đút cho thuộc hạ chút tiền.”
Triệu Quân nói: “Nếu đã là đút cho ngươi, thì ngươi cứ nhận lấy.”
Vệ Phúc Lâm rũ mi cụp mắt, đáp: “Ta là phường làm nông chân chất, cũng là kẻ theo bổn phận hiền lành, thật không dám nhận.”
Triệu Quân bật cười: “Bổn phận? Hào bộc nhà kẻ khác còn có thể ăn hối lộ tới mấy trăm lượng bạc, ngươi đường đường giúp họ một việc lớn như thế, tròn bổn phận thật đấy. Được rồi, thu vào khố phòng, lần sau mấy chuyện vặt này không cần nói với ta.”
Vệ Phúc Lâm gật đầu, nói tiếp: “Còn nữa, Quản sự của lầu Phù Dung dựa theo phân phó của Tướng quân đã đưa một người mới tới, bây giờ đang đứng đợi ngoài cửa.”
Triệu Quân giật mình, bây giờ mới nhớ ra còn có chuyện này. Ngày đó hắn biết được từ chỗ Quản sự lầu Phù Dung, rằng hai chữ
Trường Hoài là tên tự của Chính Tắc Hầu Bùi Dục, lại nhớ tới mình và Trường Hoài cùng vui vẻ một đêm, người nọ kiêu căng tới từng lời nói cử chỉ, trên tay còn có vết chai do thường xuyên luyện kiếm, mới chắc chắn tới sáu bảy phần, rằng y rất có thể chính là Bùi Dục.
Việc này nếu truyền đến tai người trong lầu Phù Dung, sẽ tổn hại đến mỹ danh của Chính Tắc Hầu, thế nên Triệu Quân mới qua loa thuận miệng, bảo Quản sự chọn một kẻ khác, miễn cho hắn lại đa nghi.
Lầu Phù Dung cũng không thấy truyền ra mấy tin đồn nhảm nào, cũng giúp hắn bớt đi ít phiền toái.
Triệu Quân mím môi cười, ngón tay theo nhịp gõ lên thư án, thầm nghĩ: “Bản tướng quân sẽ không chịu cái loại mất mát ngấm ngầm này, coi như Bùi Dục thiếu nợ đi, ngày khác hắn tìm cơ hội đòi lại.”
Vệ Phúc Lâm thấy Triệu Quân cười, nghĩ có lẽ do tâm trạng hắn tốt, liền lui ra ngoài, để nam kỹ kia vào thư phòng.
Ngay sau đó, Vệ Phong Lâm và Vệ Phúc Lâm trao đổi ánh mắt, rồi lần lượt rời khỏi thư phòng.
Triệu Quân thấy nam kỹ kia bước vào, mới biết Vệ Phúc Lâm hiểu lầm ý mình, chỉ đành hỏi: “Ngươi tên gì?”
Nam kỹ trả lời: “Tầm Xuân.”
Tầm Xuân mang lông mày lá liễu, một đôi mắt hạnh, đôi môi no đủ điểm chút son, khuôn mặt phủ phấn trắng, khí chất nhu hòa tinh tế. Từng được dạy bảo, ở trước mặt Triệu Quân cũng không có gì thất thố, nhưng dù sao cũng là tới quý phủ hầu hạ quý nhân, Tầm Xuân không khỏi căng thẳng, cơ thể hơi ro rúm lại.
Triệu Quân trông y thế này, cũng trách bản thân đêm đó đúng là uống rượu tới hồ đồ, sao có thể coi một vị đường đường là Chính Tắc Hầu thành một nam kỹ mà đùa bỡn vậy chứ?
Quản sự của lầu Phù Dung đương nhiên phải chọn người tốt nhất đưa tới, nhưng cái tốt nhất này, trong mắt Triệu Quân, còn chẳng bằng một đầu ngón tay của Bùi Dục.
Nếu như không có chuyện đêm đó, lần này tới Quần Anh Yến, Triệu Quân chỉ có thể đem chuyện của Trần Văn Chính ra làm giao dịch, vào được Vũ Lăng Quân là tốt rồi, hắn cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào…
Nghĩ mãi nghĩ mãi, lại nhớ tới gò má trắng nõn ửng hồng của Bùi Trường Hoài, đôi mắt đẹp đẽ rưng rưng, Triệu Quân nhất thời có chút miệng đắng lưỡi khô, yết hầu khẽ lên xuống.
Tầm Xuân vốn quen nhìn sắc mặt mà đoán ý tứ, vội rót cho Triệu Quân một tách trà, đưa tới gần, y nhìn thấy hạ thân Triệu Quân đã bừng bừng khí thế dựng đứng, lập tức quỳ xuống bò vào gầm thư án, thuận thế dán vào giữa hai chân Triệu Quân, cúi đầu, định dùng miệng giúp Triệu Quân dập lửa.
Nhưng Tầm Xuân còn chưa kịp đụng tới, Triệu Quân đã chặn ngang nắm lấy cằm y: “Đừng có tự tiện đụng vào ta.”
Giọng Triệu Quân không nghe ra chút lửa giận nào, nhưng khi Tầm Xuân bắt gặp ánh mắt hắn, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, sợ tới mức dựng tóc gáy.
“Nô tài biết tội.” Môi y run run, hai hàng lệ lăn dài. Triệu Quân buông tay ra, nói: “Cút.”
Tầm Xuân như được ban đại xá, vội vàng bò khỏi thư phòng.
…
Đêm nay khi tuyết ngừng, Mạn Nương được gửi trả về quý phủ của Trần Văn Chính, nhìn thấy bà, Trần Văn Chính nước mắt ướt nhòe, giậm chân hối hận vô cùng.
Sau khi Bùi Trường Hoài trở về từ Quần Anh Yến, cực kỳ không thích gặp người, trong lúc ấy cũng viết một bức tấu chương, ỷ vào việc cải cách quân chế, cần người tới hỗ trợ, xin Hoàng thượng cử Triệu Quân tới Bắc doanh, nhậm chức Đô thống, vai vế chỉ ngay sau Bùi Trường Hoài.
Hoàng thượng vui vẻ đồng ý.
Trong lòng Trần Văn Chính rõ ràng, đây có lẽ là vì Bùi Trường Hoài muốn bảo vệ tiền đồ làm quan và tính mạng của ông nên mới chịu hy sinh.
“Lão thần có tội, thẹn với lão Hầu gia, càng thẹn với tiểu Hầu gia.”
Trần Văn Chính quỳ gối trước mặt Bùi Trường Hoài, luôn miệng thỉnh tội.
“Người chẳng phải thánh hiền, ai chưa từng phạm lỗi?” Bùi Trường Hoài buông cuốn sách xuống, nghiêm túc nhìn về phía Trần Văn Chính nói:
“Trước đây thầy dạy ta thư pháp ở Hầu phủ, từng giảng “Nét chữ nết người, bậc quân tử phải liêm chính”, hồi Tùng Tuyển còn sống vẫn thập phần bội phục sự thanh liêm chính trực của thầy, cũng vô cùng tán thưởng nét chữ của thầy.”
Nhắc tới Tạ Tùng Tuyển, Trần Văn Chính càng cảm thấy trong lòng khó chịu, đáp: “Lão thần tự hổ thẹn. Hành thư của Tạ Thiếu gia hậu sinh khả úy, phóng khoáng tự nhiên, còn khí phách hơn lão thần mấy lần, nếu không phải người còn trẻ đã mất, trình thư pháp hẳn đã đứng đầu.”
Bùi Trường Hoài khẽ cười nói: “Ngày đó ta có hỏi thầy, có đồng ý dùng mạng của Mạn Nương đổi lấy tiền đồ của mình, ngài thật không phụ lòng kính trọng của Tùng Tuyển, cũng không làm Bản hầu thất vọng.
Thu xếp ổn thỏa cho Mạn Nương, chuyện này từ đây kết thúc. Đứng dậy đi.”
“Tạ Hầu gia.”
Trần Văn Chính lấy tay áo lau nước mắt, run lẩy bẩy đứng dậy.
Người hầu tiễn Trần Văn Chính xuất phủ, ngay sau đó binh sĩ trong quân doanh liền tới báo, toàn bộ Bắc doanh Vũ Lăng Quân đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi ngày mai Hầu gia tới điểm binh.
Bùi Trường Hoài nhắm mắt lại, nghĩ tới lúc đó lại phải gặp Triệu Quân, thật sự đau đầu không dứt.
Lúc này, một đứa trẻ con lắc lư chuông ngọc trong tay, leng keng kêu cả đoạn đường, hoạt báo ào vào thư phòng.
Bà v/úđi sát ngay sau, vội vàng giữ lấy eo nó, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, Hầu gia đang bận công vụ, chúng ta ra chỗ khác chơi, được không?”
Binh sĩ vừa xoay người đã gặp đứa bé khoác áo lông chồn màu xanh nhạt kia, đầu đội mũ nồi da gấm, thực sự vô cùng đáng yêu.
Đây đúng là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Nhị công tử Bùi Hành Hầu phủ, Bùi Nguyên Thiệu.
Bùi Trường Hoài thấy nó, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, bảo: “Không sao, Nguyên Thiệu, lại đây.”
Nguyên Thiệu gọi: “Tam thúc.”
Bùi Trường Hoài cho người lui xuống, bế Nguyên Thiệu lên, đặt trên đùi mình.
Nguyên Thiệu cho Bùi Trường Hoài xem chuông ngọc của mình, đung đưa âm thanh lanh lảnh, nói: “Tam thúc, tặng… ờ… tặng cho thúc, treo, treo lên người… nhé… Ta sẽ có thể nghe thấy, Tam thúc về nhà.”
Mấy đứa trẻ lớn tầm nó thế này, đã có thể đọc thơ nhận mặt chữ rồi, nhưng Nguyên Thiệu nói chuyện còn bập bõm, rất không lanh lợi.
Thế nhưng Bùi Trường Hoài rất nhẫn nại nghe thằng bé nói xong từng câu từng chữ một, sau đó gật đầu nói: “Được.”
Mắt Nguyên Thiệu cong lên, cọ cọ vào má Bùi Trường Hoài, lúc hạ mắt xuống lại nhìn thấy trên cổ y có mấy dấu vết màu đỏ nhạt.
Nó dùng ngón tay sờ sờ, nói: “Tam thúc, chỗ này, chỗ này.”
Nguyên Thiệu không biết biểu đạt mấy thứ mình nhìn thấy, càng nói càng nôn nóng.
Bùi Trường Hoài thất thần sờ làn da dưới cần cổ, giờ mới chợt nhận ra đây là kiệt tác Triệu Quân để lại. Ánh mắt y trầm xuống, nhưng trước
mặt Nguyên Thiệu, y vẫn nhàn nhạt cười. “Không sao, chó cắn ấy mà.”