Mộng thấy Tạ Tùng Tuyển vẫn còn ở bên cạnh y, thấy thiếu niên cầm quạt giấy, nhẹ nhàng phe phẩy trên đầu gối đã bầm tím của y, còn nói: “Nhìn ngươi khóc thảm như thế, có phải là đau lắm không?”
Chẳng ai có thể dễ dàng làm tiểu công tử của Hầu phủ bị thương, lần đầu gối bị thương đó là bởi vì đến Bắc doanh xem hội tỉ võ, sau khi hạ đài, phụ thân đưa chiếc dao găm quý cho y, bảo y giết một con thỏ hoang vừa mới săn được làm mồi nhắm rượu cho binh sĩ Bắc doanh.
Bùi Thừa Cảnh vốn muốn mượn cơ hội này để chúng binh sĩ làm quen mặt với Tam lang nhà mình, nhưng trước mặt đám đông, Bùi Trường Hoài tay cầm dao găm, ngần ngừ không động thủ.
Phụ thân đứng sau lưng hối thúc y, đại ca, nhị ca cũng kêu y mau chóng động thủ, đừng sợ, nó chỉ là một con thỏ nhỏ nhoi.
Y gấp gáp đến mồ hôi ướt trán, cuối cùng làm rơi luôn dao găm, bật khóc chạy vào lòng đại ca. Bùi Văn chỉ đành an ủi y, không sao, không dám thì không cần làm nữa.
Phụ thân chán ghét sự yếu đuối của y, càng chán ghét hành động đánh rơi binh khí của y, trên người chẳng có một chút tinh thần hiếu chiến nào, trong cơn giận, phạt y quỳ ngoài lều nguyên soái một canh giờ.
Sau đó y được đại ca bế về Hầu phủ. Tạ Tùng Tuyển nghe tin y bị phạt quỳ, nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy đầu gối đã bầm tím của y, liền ngồi xuống cạnh giường, giúp y thổi vết thương, lại hỏi y vì sao bị phạt.
Bùi Trường Hoài ngập ngừng một lát mới kể lại chuyện, không dám ngẩng đầu lên, rầu rĩ nói: “Ta, ta thấy con thỏ đó đáng thương, vô tư nhảy nhót trong lồng mà không hay biết mình sẽ bị giết, không nỡ giết nó, làm cha và ca ca thất vọng, cha nói, ta không xứng dùng đao, cũng không thể làm một tướng sĩ giỏi.”
“Chỉ vì cái này?” Tạ Tùng Tuyển gác đầu bên cạnh chân y, nghiêng mắt nhìn y, sau đó nắm lấy tay Bùi Trường Hoài, lật tới lật lui quan sát kỹ lưỡng.
Mặt Bùi Trường Hoài đã ráng đỏ: “Ngươi làm gì đấy?”
“Ta đang xem bói.” Ánh mắt Tạ Tùng Tuyển sáng ngời: “Tay ngươi đẹp đẽ như ngọc, vốn không nên dính máu, ta thấy bàn tay này cầm bút là vừa đẹp, ngươi đòi cầm đao làm gì? Không làm tướng sĩ cũng có sao, nói không chừng sao này ngươi lại thành trạng nguyên. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ giúp ngươi nói đỡ với cha, mấy chuyện như giết thỏ sau này cứ giao cho ta, ta lợi hại lắm đó! Sau này ta là đại tướng quân, còn ngươi là trạng nguyên lang, một văn một võ, xứng đôi vừa lứa.”
Bùi Trường Hoài nhăn mặt, nhỏ giọng nói: “Bụng ta cũng chẳng có mấy chữ, e là không thể làm trạng nguyên được.”
Tạ Tùng Tuyển thấy y vẫn còn chau mày, lập tức nảy ra chiêu trò. Thiếu niên chớp chớp mắt, gian xảo híp mắt nhìn Bùi Trường Hoài: “Có văn chương lai láng hay không phải để ta nhìn mới biết được.”
Vừa dứt lời, Tạ Tùng Tuyển đột ngột giơ tay, tập kích huyệt cười bên eo Bùi Trường Hoài. Bùi Trường Hoài giật mình kinh hô, né khỏi bàn tay thiếu niên, Tạ Tùng Tuyển cười lớn, bắt lấy Bùi Trường Hoài đang co rúc trong góc giường ôm vào lòng.
Hai đứa trẻ đùa giỡn trên giường, quấn quýt thành một cụm.
Chẳng bao lâu sao, Tạ Tùng Tuyển ấn Bùi Trường Hoài không thể nhúc nhích, Bùi Trường Hoài cười đến nỗi chảy nước mắt, mặt cũng đỏ hồng, nhẹ nhàng thở dốc. Hai ngươi nhìn nhau chằm chằm, Tạ Tùng Tuyển thấy y da trắng môi hồng, trông giống như búp bê ngọc, không nhịn được cảm thán: “Ngươi trời sinh đẹp mã.”
Lúc đó hai người còn nhỏ chưa hiểu phong hoa tuyết nguyệt, hồn nhiên không biết ái tình dục vọng là gì, chỉ biết thích một ai đó thì cứ ở cạnh nhau không rời là được.
Y nhớ tới khung cảnh tươi đẹp trong ký ức, không muốn rời khỏi mộng, cơn sốt khiến ý thức y mơ hồ, theo bản năng gọi tên Tạ Tùng Tuyển.
Triệu Quân nghe thấy cái tên này, trong lòng nặng trĩu: “Ngươi nhớ tới ai đó?”
Tùng Tuyển, Tạ Tùng Tuyển, lại là cái tên này.
Triệu Quân biết rõ không nên tính toán với người thần trí không rõ, càng không nên tính toán với một người đã ch/ết, nhưng hắn không quản mệt mỏi ngồi bên cạnh chăm sóc Bùi Trường Hoài cả ngày, lòng y lại hướng về kẻ khác, nói không tức giận là nói dối.
Cũng không biết lúc Tạ Tùng Tuyển còn sống hai người này đã đi tới bước nào rồi, nói không chừng chuyện gì cũng đã làm rồi. Càng nghĩ, lửa giận trong lòng hắn càng rực.
“Còn nhớ mong tên nào khác là ta cắn ngươi.”
Triệu Quân bóp má y, khí thế hùng hổ hôn lên môi y, giữ sườn mặt y lại không cho trốn, nụ hôn vừa hoang đường vừa thô bạo.
Bùi Trường Hoài không ngừng lẩm bẩm, nhưng lại không tỉnh lại, chỉ mơ hồ thấy khuôn mặt của một người, hình như là Tạ Tùng Tuyển, y còn tưởng mình đang nằm mộng, khẽ giương cánh môi, cuốn theo nụ hôn.
Triệu Quân không ngờ lúc bị bệnh y lại ngoan ngoãn nhu thuận như vậy, nụ hôn càng lúc càng triền miên, hắn nếm được vị ngọt, tức giận tiêu tan không ít, nhưng ngọn lửa dục vọng lại bùng lên, vật ở bụng dưới đã ngẩng đầu, nguy hiểm kề cận bên đùi Bùi Trường Hoài.
Lần trước Bùi Trường Hoài đến đây đòi thủ dụ, Triệu Quân vốn định dỗ ngọt y làm một lần, nhưng không biết y lại lên cơn gì, tính tình đột nhiên ngoay ngoắt, ngay cả chạm vào một cái cũng không cho.
Có lẽ vì lâu ngày không thân mật với Bùi Trường Hoài, lại thêm cái tên “Tạ Tùng Tuyển” chen vào.
Mặc kệ là Tạ Tùng Tam hay Tạ Tùng Tứ, Bùi Dục nên là người của Triệu Quân hắn, sau này chỉ có thể ở bên cạnh hắn, cũng chỉ có hắn mới có thể chạm vào người y.
Triệu Quân cắn khóe môi y, một tay cởi y phục của y ra, mò vào khe mông, chậm rãi đẩy hai ngón tay vào, bàn tay còn lại vỗ về phía trước, d/ương v/ật của Bùi Trường Hoài dần dần cứng lên. Hai ngón tay của hắn bị lối nhỏ chật hẹp ôm chặt, chặt đến nỗi làm tim hắn tê dại.
Hắn biết Bùi Trường Hoài còn yếu, cũng không lề mề, khi bên trong dần ẩm ướt, hắn cởi áo, phủ thân mình lên người Bùi Trường Hoài.
Hắn nhấc hai chân y lên, cẩn thận né vết thương trên gối. Động tác của hắn rất nhẹ, nhưng vẫn không tránh khỏi việc làm Bùi Trường Hoài đau nhói.
Bùi Trường Hoài từ nhỏ đã sợ đau, nay bệnh tật quấn thân càng làm y bộc lộ điểm yếu, theo tiềm thức thì thào: “Ta đau lắm, đau lắm…”
Hiếm khi thấy dáng vẻ này của y, Triệu Quân cũng có phần thương tiếc, dỗ dành: “Ta biết rồi, Trường Hoài, ta sẽ nhẹ nhàng một chút, chúng ta cứ chậm rãi, đừng sợ.”
Thương tiếc là một chuyện, nhưng Triệu Quân lúc này đã căng thẳng đến độ đổ một tầng mồ hôi mỏng, dù trời có sập cũng không muốn dừng lại.
Hắn nhìn Bùi Trường Hoài sắc mặt nhợt nhạt dưới thân mình, đôi mày thanh tú chau lại, thân thể như một mảnh ngọc dễ dàng vỡ vụn.
Trái tim Triệu Quân loạn nhịp, không nhịn được xoa nắn đầu nhũ trên ngực y, ác liệt muốn đánh thức y, muốn nghe thấy âm thanh rối loạn của y, muốn nhìn thấy đôi mắt khép hờ mê ly nhuốm đầy dục vọng ngây ngốc nhìn hắn.
Không phải là bất kỳ ai khác, mà là chính Triệu Quân hắn.
Triệu Quân lấy một cái gối mềm đệm dưới eo Bùi Trường Hoài, ấn d/ương v/ật đã cứng của mình vào, từng chút từng chút xâm nhập.
Lần này hắn có hơi nóng vội, không cẩn thận khuếch trương, lúc này tiến vào có chút khó khăn, lại không thể quá mức dùng lực, chỉ có thể nhịn đến nỗi mồ hôi đẫm trán.
Triệu Quân vỗ về hạ thân của Bùi Trường Hoài, dịu dàng nói: “Trường Hoài, ngươi cắn chặt như vậy cũng là tự làm khổ bản thân, thả lỏng một chút để Đại tướng quân thương yêu ngươi, được không?”
Chân Bùi Trường Hoài vẫn còn đau, thân thể càng lúc càng khó chịu, bắt đầu giãy giụa, ngôn từ cũng loạn: “Đau, ta đau lắm! Tùng Tuyển, Tùng Tuyển, ta đau lắm…”
Tựa như đốm lửa cuối cùng bị băng tuyết dập tắt, toàn thân Triệu Quân bỗng lạnh toát, sắc mặt hắn trầm xuống, cơn giận bùng lên, giơ tay nắm lấy cổ Bùi Trường Hoài: “Bùi Trường Hoài, ngươi mở mắt ra nhìn cho kỹ ta là ai!”
Nói rồi hắn quăng cả phần thương tiếc lúc nãy đi, đâm thẳng vào trong. Thân thể Bùi Trường Hoài như bị xé thành hai nửa, y như thiên nga rướn cổ, đau đớn kêu thành tiếng.
Chỉ là cổ họng y bị cơn sốt thiêu đốt, kêu lên như thế này, càng giống như là rên rỉ.
Yết hầu y vẫn còn nằm trong tay Triệu Quân, vừa lên tiếng là cảm giác ngộp thở ập đến làm mắt y tối sầm.
Y nhìn lên, chỉ thấy một ánh mắt lạnh lẽo giữa vầng sáng lay lắt của ngọn nến. Bùi Trường Hoài từ trong ánh mắt ấy tìm về ý thức, đầu gối y đau như có lửa, thân thể bị mạnh mẽ xâm phạm, tất cả đều là sự sỉ nhục mà y không thể tiếp nhận.
Đáy mắt Bùi Trường Hoài đã ngấn lệ, y nắm lấy tay Triệu Quân, càng giãy giụa mãnh liệt, khản giọng: “Buông ta ra, buông ra…!”
Triệu Quân làm như không nghe thấy, càng tiến vào sâu hơn, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Nhìn thấy rõ rồi chứ, là kẻ nào đang chiếm lấy ngươi?”