Mục lục
Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Binh lính được Tạ Tri Chương phái đến Chính Tắc Hầu phủ bắt người lúc này đã đứng bên ngoài cửa.

Trong tay bọn họ cầm giáo, những mũi giáo được nước mưa gột rửa sáng loáng như tuyết.

Trước Hầu phủ có hai con kỳ lân trấn giữ, vẻ mặt dữ tợn, hình dáng uy nghiêm, trấn thủ trước cửa tựa như đang cùng những tên binh sĩ bên ngoài giằng co.

Không lâu sau, quản gia của Hầu phủ cầm dù đi ra, theo sau còn có thị vệ của Chính Tắc Hầu phủ cùng hắn hùng hổ đi ra, thị vệ cũng rút vũ khí ra.

Song phương giáo đối giáo, đao đối đao, sát khí bừng bừng dần bao trùm.

Quản gia của Hầu phủ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đại phu nhân nhà ta đã nói rồi, quý phủ công tử đang mắc bệnh nhẹ, không thể tham dự yến tiệc. Tiêu vương cùng Tiêu vương phi mời khách, gửi thiệp mời là được rồi, phái binh sĩ đến bao vây Hầu phủ là có ý gì? Nếu Chính Tắc Hầu ở kinh thành, các ngươi cũng dám làm càn như thế sao?”

Tên tướng lĩnh dẫn đầu của Tiêu vương phủ trả lời: “Không dám, không dám. Chỉ là Vương gia nhiệt liệt mời gọi, Chính Tắc Hầu phủ cùng Tiêu vương phủ lại có giao tình nhiều năm, nếu như không đi, chẳng lẽ không phải phụ ý tốt của Vương gia sao?”

Người hầu đem lời này truyền tới chính đường của Hầu phủ.

Đại phu nhân cùng nhị phu nhân ngồi ngay ngắn trên chính vị, nghe được lời này, nhị phu nhân cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ lời của Tiêu

vương phủ là thánh chỉ hay sao? Chúng ta đều là thần dân của thiên tử, không ai cao quý hơn ai! Nhớ tới lúc ấy Nhị lang vì Lương quốc mà tử trận, từ chủ tử đến nô tài của Tiêu vương phủ đều đang ở trong kinh hưởng lạc, đến bây giờ thấy chúng ta mẹ góa con côi thì khi dễ, phái đến mấy tên binh lính, còn dám ra oai phủ đầu!”

So với nàng thì đại phu nhân tính tình dịu dàng hơn, thanh âm cũng nhu hoà nhưng lời nói ra thì không phải thế: “Ngươi cứ việc quay trở lại, bọn họ có gan bước vào Hầu phủ nửa bước, chém.”

“Vâng.”

Người hầu lại chạy ra ngoài, thì thầm vào tai quản gia lời phân phó của hai vị phu nhân.

Quản gia nghe xong gật đầu, quay đầu nói với binh sĩ: “Mời chư vị trở về.”

Tên tướng lĩnh đã ở bên ngoài dầm mưa cả nửa ngày trời, sớm đã mất sạch kiên nhẫn, mắt thấy Hầu phủ chỉ là phụ nữ và trẻ con, lại dám chặn cửa không cho hắn vào, nhất thời thẹn quá hóa giận, nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Phá cửa cho ta!”

“Các ngươi dám!”

Đa số thị vệ của Hầu phủ đều từng đi theo lão Hầu gia, vì Bùi gia mà toàn tâm toàn ý, há có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ dám khi dễ Hầu phủ?

Trông thấy một tên binh lính không rõ lai lịch cầm giáo xông lên, giống như muốn vào phủ bắt người, lúc này bọn họ liền giận dữ quát một tiếng, hăm hở vùng lên giết!

Hai bên chiến đấu dữ dội như dòng nước lũ đen kịt, chém giết thảm thiết, khuấy động từng làn sương mù nhuộm đỏ màu máu.

Thị vệ Hầu phủ từ đầu tới cuối đều liều ch/ết canh phòng nghiêm ngặt, không để bất kì kẻ nào xâm nhập vào trong phủ.

Tiếng kêu rên, tiếng hét phẫn nộ, âm thanh chém gết liên tiếp truyền đến từ bên ngoài, càng ngày càng gần.

Hai vị phu nhân của Hầu phủ lúc này mới ý thức được có lẽ Tiêu vương phủ muốn tạo phản, nếu không bọn họ tuyệt không dám trắng trợn xuống tay với Hầu phủ.

Đại phu nhân vẫn luôn cân nhắc, đề nghị nói: “Nguyên Thiệu còn nhỏ, nơi này đã không còn an toàn, đệ muội mang theo nó đi trước, chờ

Trường Hoài trở về, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Nhị phu nhân liền lắc đầu, nói: “Hầu phủ là nhà của ta, cũng là nhà của Đại lang và Nhị lang, trước kia bọn họ cho dù ch/ết cũng không bỏ chạy, ta cũng không.”

Đại phu nhân ngẩn ra, trong mắt có ý muốn khóc, gật đầu nói: “Được.”

Nhị phu nhân ổn định lại tâm trang, phân phó người hầu, nói: “Nguyên Thiệu đang ở đâu? Đưa nó đến đây.”

Lúc này Tầm Xuân cùng Nguyên Thiệu đang làm diều ở trong phòng.

Sau khi Bùi Trường Hoài rời phủ, Tầm Xuân được phái đến chăm sóc tiểu Nguyên Thiệu.

Trên dưới Hầu phủ đều biết Tầm Xuân vốn là đồ mua vui trong lầu Phù Dung, đa số đều ghét hắn xuất thân dơ bẩn, không muốn hắn quá thân cận với Nguyên Thiệu.

Sau đó có lần Nguyên Thiệu muốn nướng thịt cho mẫu thân với ca ca ăn, nhưng không ngờ đợi quá lâu, nó mệt rã người, liền mơ mơ màng màng ngã vào đống than củi.

Tầm Xuân là người đầu tiên phát hiện ra điều khác thường, hắn không chần chừ bổ nhào về phía trước đỡ lấy Nguyên Thiệu, cuối cùng vẫn chậm một bước, cánh tay hắn bị lửa than thiêu đốt một mảng lớn, để lại một vết sẹo to dữ tợn.

Nếu không có hắn, vết sẹo này có thể sẽ nằm trên mặt của Nguyên Thiệu.

Nhị phu nhân vì thế mà tự mình đến cảm tạ hắn, thưởng một nghìn lượng bạc, Tầm Xuân cự tuyệt không nhận, hắn nói tất cả đều là vì đền ơn cứu mạng của tiểu Hầu gia năm đó ở lầu Phù Dung.

Nhị phu nhân thấy hắn mặc dù xuất thân thấp hèn, nhưng lại biết đền ơn, có tình nghĩa, liền để hắn chăm sóc Nguyên Thiệu.

Trước đây Tầm Xuân hầu hạ quý nhân ở lầu Phù Dung, trải qua dạy dỗ, so với người hầu bình thường đều kiên nhẫn hơn. Nguyên Thiệu trời sinh có chút khờ khạo, lúc sốt ruột liền nói chuyện không được rõ ràng.

Tầm Xuân ở bên cạnh nó, từng chút từng chút dẫn dắt nó chậm rãi nói, Nguyên Thiệu nghe giọng hắn ôn nhu, lo lắng trong lòng dần được trấn an.

Lâu ngày, Nguyên Thiệu cũng thích thân cận với hắn.

Lúc bên ngoài Hầu phủ xảy ra chuyện, hai người đang cùng nhau học làm diều, Nguyên Thiệu thường ngẩng đầu nói “Tam thúc sắp về nhà rồi”, Tầm Xuân nghe vậy cũng vui lên, hoa văn của diều cũng được vẽ vô cùng cẩn thận.

Không lâu sau, Nhị phu nhân liền phái người hầu lại đây, bảo hắn dẫn Nguyên Thiệu qua đó.

Tầm Xuân một tay dắt Nguyên Thiệu, một tay cầm dù, dẫn nó đi đến trước phủ.

Vừa mới đi khỏi đình viện, từ trên tường cao có vài bóng đen đột nhập vào, khinh công của bọn họ vô cùng tốt, trên mặt mang mặt nạ quỷ dạ xoa, ngăn chặn đường đi của Tầm Xuân và Nguyên Thiệu.

Chính là tử sĩ mà Tạ Tri Chương phái đến.

Một tên tử sĩ trong đó thoáng nhìn thấy đứa nhỏ trốn sau Tầm Xuân, nói: “Bùi Nguyên Thiệu?”

Tầm Xuân vừa khẩn trương, vừa sợ hãi từng bước lùi về sau, ôm chặt Nguyên Thiệu trong lòng, run giọng hỏi: “Các ngươi là ai, dám cả gan tự ý xông vào Hầu phủ?”

Nhìn phản ứng của Tầm Xuân liền không nghi ngờ gì, đứa nhỏ này chính là Bùi Nguyên Thiệu, không cần nói nhiều, những tên tử sĩ chỉ cần xông lên liền bắt được Bùi Nguyên Thiệu.

Tầm Xuân quá sợ hãi, một phen ôm lấy Nguuyên Thiệu, vội vàng bỏ chạy!

Thị vệ của Hầu phủ chú ý tới động tĩnh bên này, tức khắc nâng đao ngăn cản những tên tử sĩ.

Lần này, trong ngoài Hầu phủ đều lâm vào hỗn loạn.

Một tên tử sĩ dẫn đầu thoát khỏi sự ngăn cản, đuổi theo hướng Tầm Xuân và Bùi Nguyên Thiệu chạy trốn.

Nguyên Thiệu sợ tới mức môi xanh tím, nhưng nó không khóc, chỉ mở trừng mắt, nằm trong lòng Tầm Xuân.

Nó có thể nhìn thấy rõ ràng phía sau, thấy được tên tử sĩ đuổi tới ngày càng gần.

Nguyên Thiệu gấp đến miệng thở hổn hển, muốn gọi Tầm Xuân, nhưng vì quá sốt ruột, miệng lại không thể phát ra âm thanh.

“Xuân, Xuân…”

Trường đao vung lên mang theo một luồn sát khí hung hãn.

Đột nhiên, trước mắt Nguyên Thiệu đỏ lên, máu tươi nóng bỏng bắn tung tóe lên mắt, lên mặt nó, nó sợ tới mức cả người run lên.

Trường đao chém thật sâu vào lưng Tầm Xuân, cột sống Tầm Xuân như bị chặt đứt, không còn cảm nhận được đau đớn, cả người mất đi tri giác ngã mạnh xuống đất.

Hắn không giữ chặt được Nguyên Thiệu, Nguyên Thiệu cũng bị ngã xuống, nhưng nó vội vàng đứng lên, đi đến kéo lấy tay phải của Tầm Xuân, muốn kéo Tầm Xuân đứng lên.

Cả người Tầm Xuân nằm sấp trong màn mưa, nước mưa dưới thân càng ngày càng đỏ.

Nguyên Thiệu không kéo được hắn, nước mắt thi nhau chảy xuống, miệng chỉ biết hô to “a, a”.

“Chạy mau, Nhị công tử, chạy mau….”. Hơi thở Tầm Xuân mỏng manh, hắn kéo nhẹ tay Nguyên Thiệu: “Đừng lo cho nô tài…”

Nguyên Thiệu từ đầu tới cuối không chịu buông tay, nó thấy tên tử sĩ kia đang tới gần, nỗi sợ hãi mãnh liệt bao trùm, Nguyên Thiệu lấy ra một thanh kiếm gỗ nhỏ từ chiếc túi vải nó hay đeo bên người, hai tay gắt gao nắm chặt, chĩa về phía tử sĩ!

Nguyên Thiệu lắp bắp nói: “Đừng, đừng….đừng giết, đừng giết hắn!”

Tên tử sĩ muốn bắt Nguyên Thiệu về để báo cáo nhiệm vụ, không quan tâm Tầm Xuân còn sống hay đã ch/ết, đưa tay qua muốn bắt lấy Nguyên Thiệu.

Nguyên Thiệu sợ hãi, nhắm mắt lại, quơ thanh kiếm gỗ nhỏ trong tay lung tung.

Ngay sau đó, Nguyên Thiệu nghe thấy tên tử sĩ trước mặt phát ra âm thanh đau đớn nặng nề, nhưng nó không dám nhìn.

Nó không nhìn thấy, một thanh trường kiếm xuyên thẳng qua lồng ngực tên tử sĩ, máu tươi theo mũi kiếm chảy xuống đầm đìa.

Tuy rằng tên tử sĩ kia còn đang mang mặt nạ, nhưng vẫn có thể thấy được kinh ngạc cùng hoảng sợ trong mắt hắn, hắn muốn quay đầu lại xem người đã giết hắn.

Bàn tay cầm kiếm trắng trẻo, mảnh khảnh, nhẹ nhàng xoay kiếm, lưỡi kiếm trong ngực hắn liền vặn xoắn lại.

Tử sĩ đau đớn gào thét, trường kiếm rút ra, tên tử sĩ tựa như bị mất đi sự chống đỡ, ngã mạnh trên đất, co rút vài cái liền ch/ết.

Nguyên Thiệu còn đang quơ kiếm lung tung, không cho tên tử sĩ kia lại làm tổn thương Tầm Xuân, cho đến khi một đôi tay dịu dàng bắt được cổ tay Nguyên Thiệu, xoa nhẹ lên hai má nó, Nguyên Thiệu mới mở mắt.

Đập vào mắt là khuôn mặt của Bùi Trường Hoài, đôi mắt y ôn nhu chăm chú nhìn nó.

“Tam, Tam thúc…” Nguyên Thiệu ngẩn người buông kiếm xuống.

Bùi Trường Hoài dùng cổ tay áo lau đi máu và nước mắt trên mặt nó, nói: “Nguyên Thiệu, đừng sợ, Tam thúc đã về rồi.”

Nguyên Thiệu mới vừa rồi vẫn khóc không thành tiếng, vừa thấy Bùi Trường Hoài, liền bổ nhào vào lòng y, khóc lên, miệng vẫn la: “Tầm, Tầm Xuân, người xấu…. giết… Tầm Xuân”

Bùi Trường Hoài vỗ về sau gáy Nguyên Thiệu, nhìn thấy Tầm Xuân nằm trên mặt đất, y đứng dậy đem hắn ra khỏi vũng máu.”

Tầm Xuân trở mình từ trong màn mưa lạnh giá, dựa vào lòng Bùi Trường Hoài, Bùi Trường Hoài thấy mặt hắn trắng xanh, đồng tử tan rã, có một loại tử khí không thể xoay chuyển.

“Tầm Xuân.” Bùi Trường Hoài gọi tên hắn.

Nghe được giọng nói của Bùi Trường Hoài, Tầm Xuân mới từ sự hỗn độn tê dại tìm lại chút ý thức, hắn vui vẻ, cười nói: “Hầu gia, ngài trở về rồi, rốt cục cũng trở về rồi.”

Võ bào của Bùi Trường Hoài nhiễm một mảng máu tươi, đều là máu của Tầm Xuân, mắt thấy hắn không còn đường sống, Bùi Trường Hoài lòng đau như cắt, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, bản Hầu tới muộn rồi.”

“Không muộn, không muộn… Nhị công tử không sao là tốt rồi.” Trước mắt Tầm Xuân mơ hồ không rõ, nhưng hắn cố gắng muốn thấy rõ hình dáng của Bùi Trường Hoài, nói: “Nô tài không sao, ta, ta biết, ta chỉ là một người tầm thường, không thể giúp Hầu gia việc gì. Sẽ không ai nhớ kỹ tên ta, sống ch/ết của ta, nhưng lúc ở lầu Phù Dung là Hầu gia đã cứu ta….. Hầu gia, ta như vậy, có được tính là báo ân không?”

“Ngươi cứu Nguyên Thiệu, cứu thân nhân của bản Hầu.” Hốc mắt Bùi Trường Hoài có chút đỏ, mang theo trịnh trọng hiếm thấy, nói: “Đa tạ.”

Tầm Xuân mơ hồ thấy ánh nước trong mắt Bùi Trường Hoài, nở nụ cười tự đáy lòng: “Tốt, vậy là tốt rồi.”

Đầu Tầm Xuân vốn đang thẳng đờ liền trầm xuống trên cánh tay Bùi Trường Hoài, hơi thở hắn từng chút từng chút phiêu tán trong màn mưa.

Bùi Trường Hoài nhắm mắt lại, cắn răng đè xuống nước mắt, sau đó buông Tầm Xuân xuống, ôm Nguyên Thiệu đang khóc rống vào trong lòng, mắt y dâng lên một luồng sát khí dày đặc thâm trầm.

Bùi Trường Hoài mang theo đám người Vệ Phong Lâm và Vạn Thái đi đến thành trì xung quanh kinh đô cầu viện trợ, tập hợp hai vạn binh lực vào kinh cứu giúp triều đình.

Trong thành còn có Vệ Phúc Lâm của Tướng quân phủ cùng với nội ứng của Vũ Lăng quân, phá cửa thành cũng không mất nhiều thời gian, vừa vào kinh, Bùi Trường Hoài liền ngựa không dừng vó, phi thẳng đến Hầu phủ, đến nơi, trong ngoài phủ đều đã là một màn gió tanh mưa máu.

Trong cái rủi có cái may, Bùi Trường Hoài trong tình thế nghìn cân treo sợi cứu được Bùi Nguyên Thiệu.

Trước phủ, Vạn Thái cùng Vệ Phong Lâm mang theo người, rất nhanh đã dẹp loạn đám phản quân và tử sĩ tác loạn ở Hầu phủ, sau đó hộ tống hai vị phu nhân tới gặp Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài đứng ở hành lang, Nguyên Thiệu nằm trên đầu vai y, nó bị khiếp sợ không nhẹ, lúc này đã mê man thiếp đi.

Thấy Nhị phu nhân mặt đầy lo lắng đi đến, Bùi Trường Hoài giải thích nói: “Tẩu tẩu đừng lo lắng, Nguyên Thiệu chỉ là đang ngủ thôi.”

Nhị phu nhân nghĩ tới lại thấy sợ, nhận lấy Nguyên Thiệu liền ôm chặt vào lòng, hết ôm lại hôn, trong mắt cũng ngấn nước, nàng nói với Bùi Trường Hoài: “Tiêu vương muốn tạo phản sao?!”

Đại phu nhân nói: “Hôm nay người của Tiêu vương phủ đến mời chúng ta đi dự yến tiệc, khí thế hùng hổ, ta thấy tình hình không đúng liền không đáp ứng, kết quả là bọn chúng dám trực tiếp chém giết xông vào, lộ liễu trắng trợn như vậy, e rằng quan viên và nữ quyến tham dự yến tiệc lành ít dữ nhiều…. Nguyên Mậu đâu? Đệ có thấy nó không?”

“Khiến hai vị tẩu tẩu sợ hãi rồi, Nguyên Mậu còn ở cửa Tuyết Hải, hết thảy đều ổn thỏa.” Bùi Trường Hoài nói: “Tình huống trong kinh đệ đều

đã rõ, đệ sẽ để lại một đội binh lính ở Hầu phủ, bảo vệ mọi người chu toàn, những chuyện còn lại, giao cho đệ.”

Giọng điệu y trầm ổn mà kiên định. Hai vị phu nhân gật gật đầu: “Được.”

Bùi Trường Hoài bố trí xong Hầu phủ, tức khắc rời đi, Vệ Phong Lâm và Vạn Thái theo sát phía sau.

Bùi Trường Hoài vừa đi vừa tháo mũ giáp xuống, tóc y hơi rối, không có mũ giáp che lấp, đôi mắt tuấn tú, lông mày thon dài càng hiển hiện rõ ràng.

Y rành mạch ra lệnh: “Vạn Thái, ngươi tức khắc dẫn Vũ Lăng quân vào cung, hội họp với Triệu Quân, trợ giúp hắn một tay. Bản Hầu đem người đi Tiêu vương phủ, tróc nã phản tặc.”

Vạn Thái cúi đầu: “Mạt tướng tuân lệnh.”

“Vệ Phong Lâm—” Bùi Trường Hoài trầm giọng, nói: “Trong rừng Bảo Lộc, Triệu Quân từng nói với bản Hầu tên thật của ngươi.”

Vệ Phong Lâm mím môi, cúi đầu nói: “Xin Hầu gia cho phép mạt tướng đi theo người đến Tiêu vương phủ bắt người.”

Bùi Trường Hoài đem mũ giáp trong ngực vứt cho hắn, mỉm cười nói: “Tất cả nghe theo sai khiến, không được tự ý hành động thiếu suy nghĩ.”

Vệ Phong Lâm nói: “Tuân lệnh!”

Vạn Thái dẫn theo Vũ Lăng quân, một hàng binh mã như hồng thủy cuồn cuộn, phi nhanh qua đường phố, xông vào cổng thành, khí thế như chấn động núi non, hung hãn lao vào hỗn chiến trong cung.

Mặc dù dân chúng tiến cung cùng Triệu Quân rất dũng cảm, lại có chút công phu, nhưng đánh không lại phản quân đã trải qua huấn luyện, bọn họ cũng chỉ vì mạng sống mà ra sức, có thể kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.

Thế cục hỗn loạn dần dần trở nên rõ ràng khi Vũ Lăng quân gia nhập.

Giờ phút này Triệu Quân cùng đám người của Tiêu vương đã đánh ra bên ngoài Minh Huy điện, kiếm pháp của hắn nhanh mạnh còn hơn mưa gió, ép người tới không thở nổi.

Triệu Quân cầm kiếm, từng bước từng bước đi xuống bậc thềm ngọc, lần lượt trông xuống bọn phản quân bại lui.

Tiêu vương nhìn hắn, không ngờ tới mưu đồ nhiều năm nhưng lại thất bại trong gang tấc, ông ta không cam lòng, hung hăng nghiến răng, nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép ông suy nghĩ nhiều, binh lính bao quanh ông ta vừa đánh vừa lui.

Lúc này, Sùng Thiệu Đế đi tới ngoài điện, trơ mắt nhìn máu chảy thành sông, thi thể ngang dọc khắp nơi vô cùng thảm thiết, đôi mắt âm trầm gắt gao trừng Tiêu vương.

Hắn trầm mặc một lát, phân phó Trịnh Quan, nói: “Lấy cung tiễn đến.”

Trịnh Quan đỡ lấy mũ trên đỉnh đầu, chưa kịp hồi thần, ngây người chốc lát mới vội khom người gật đầu, từ trong tay Ngự Lâm quân lấy tới cung tiễn, cung kính đưa cho Sùng Thiệu Đế.

Cây cung ấy ít nhất cũng nặng sáu mươi cân, nhưng lúc Sùng Thiệu Đế kéo cung lên cài tên, nhất cử nhất động, tựa như không phí bao nhiêu sức lực, mũi tên sắc nhọn nhắm ngay Tiêu vương ở giữa bọn phản quân.

Một cỗ sát ý lạnh lùng kéo tới.

Trong nháy mắt, Tiêu vương tựa hồ như cảm thấy được nguy hiểm nào đó, nhưng đã không còn kịp.

Một mũi tên xẹt qua trời cao, phá tan màn mưa, xuyên qua vạn quân, trực tiếp bắn thủng bả vai Tiêu vương.

Chấn động cùng đau đớn khiến đầu gối Tiêu vương mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.

Tiêu vương bị thương làm cho bọn phản quân hoảng hốt lo sợ, cục diện hỗn loạn ngay lập tức liền mất khống chế.

Triệu Quân tìm đúng thời cơ, phi thân xông vào giữa trận địa của địch, một kiếm nhanh như chớp, xẹt qua bóng người trùng trùng điệp điệp, đâm thẳng vào yết hầu Tiêu vương.

Máu tươi ba thước, hai mắt Tiêu vương trừng lớn như muốn nổ tung, thậm chí không thể phát ra tiếng kêu rên.

Mùi máu tươi nồng nặc bao trùm.

Biến cố vừa xảy ra, trong đám phản quân có kẻ đau thương hô to: “Vương gia!”

Vạn Thái dẫn theo Vũ Lăng quân bao vây đám phản quân, bọn họ giơ cao binh khí đã nhuốm máu trong tay, hướng về phía phản quân hùng hồn hô to.

Phản quân dần bị tiếng hô hào uy phong làm cho tán loạn.

Triệu Quân lạnh lùng hạ lệnh: “Phản tặc đã đền tội, ai đầu hàng liền không giết.”

Trầm mặc, giằng co kéo dài, cuối cùng phản quân có người dẫn đầu bỏ binh khí xuống, leng keng một tiếng, nặng nề nện trên đất, tựa như âm thanh tuyên cáo thua cuộc.

Những tên phản quân còn sót lại cũng lần lượt bỏ vũ khí xuống.

Cuồng phong bão tố trong thiên hạ, tựa hồ đều bị khuất phục trước ba thước trường kiếm của Triệu Quân.

Mưa gió dần lặng.

Vạn Thái ôm mũ giáp, vọt nhanh tới trước mặt Triệu Quân, hành lễ nói: “Đô thống.”

Triệu Quân nhìn thấy hắn liền yên tâm, nói: “Tiểu Hầu gia đúng là kịp thời ra tay cứu giúp, y vẫn ổn chứ?”

Vạn Thái nói: “Hầu gia đã mang theo Vệ Phong Lâm đi Tiêu vương phủ, tiêu diệt toàn bộ dư nghiệt làm phản.”

“Cảm phiền y rồi.”

Triệu Quân tựa như than thở, thu kiếm vào vỏ.

Vạn Thái theo Triệu Quân đi lên bậc thềm ngọc, đến ngự tiền phục lệnh, nhìn thấy Sùng Thiệu Đế, Vạn Thái, Triệu Quân quỳ xuống hành lễ.

“Vi thần Triệu Quân cứu giá chậm trễ, mong Hoàng thượng thứ tội.”

Sùng Thiệu Đế tự mình đỡ Triệu Quân dậy, cười to nói: “Đứa trẻ ngoan, ngươi đã lập công lớn, nào có tội gì?”

Triệu Quân nói: “Thần ở Lập Châu biết được Tiêu vương cùng Thái sư nổi loạn, tình thế cấp bách, nên giả thánh chỉ, lệnh cho Chính Tắc Hầu điều binh vào kinh, tất cả đều là chủ ý của tội thần, mong Hoàng thượng trách phạt.”

Chính Tắc Hầu lấy trung danh của Bùi gia, đi khắp nơi cầu viện trợ khởi binh vào kinh, tuy là vì cứu giá, nhưng lại khó đảm bảo phong ba về sau, triều thần có thể lại lôi chuyện cũ ra làm ầm ĩ.

Sùng Thiệu Đế lại là người đa nghi, suy nghĩ nhiều, nếu như muốn truy cứu, đối với Chính Tắc Hầu mà nói chính là tai ương.

Sùng Thiệu Đế biết Bùi Dục không phải là người lỗ mãng, lần này hơn phân nửa là y cùng Triệu Quân hợp mưu, chẳng qua Triệu Quân nguyện một mình gánh chịu hậu quả.

Không biết tại sao, nhìn Triệu Quân quỳ gối trước mặt, Sùng Thiệu Đế lại nhớ tới lời nói của Tùng Tuyển trước khi xuất chinh.

“Mong Hoàng thượng bảo toàn Chính Tắc Hầu phủ, đối xử tốt với Bùi Trường Hoài.”

Hắn thở dài một tiếng: “Trẫm trong mắt các ngươi, chẳng lẽ chính là như thế……”

Những lời còn lại, hắn không nói ra, lúc này thống lĩnh Ngự Lâm quân sau khi tìm kiếm khắp nơi trở về phục mệnh.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, không tìm được bóng dáng của Thái sư, có người hầu nhìn thấy một đội phản quân đào tẩu ở cửa cung phía Nam, có lẽ bọn họ đã bảo hộ Thái sư cùng nhau chạy thoát.”

Sùng Thiệu Đế trầm ngâm một lát, ánh mắt nhìn về Triệu Quân, nói: “Ngươi tự mình dẫn người đuổi theo, đừng để bất cứ ai làm bẽ mặt ông ta.”

Triệu Quân ôm kiếm nói: “Thần tuân chỉ.”

Hắn cùng đám người Vạn Thái xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng hắn, Sùng Thiệu Đế vô thức gọi: “Triệu Quân.”

Triệu Quân quay đầu lại, nhìn vào đối mắt phức tạp mà thâm trầm của Sùng Thiệu Đế.

Sùng Thiệu Đế ch/ết lặng giây lát, mới nói: “Ái khanh, ngươi nhớ cẩn thận.”

Triệu Quân nhàn nhạt cười, cung kính gật đầu: “Đa tạ Hoàng thượng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK