Mục lục
Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay phải của Bùi Trường Hoài bị khống chế, lập tức giơ tay trái lên muốn đánh vào hông Triệu Quân.

Triệu Quân nghiêng người, nắm lấy cánh tay trái của Bùi Trường Hoài. Đầu gối y bị thương, đứng vững đã khó khăn, còn bị Triệu Quân lôi kéo, lập tức mất thăng bằng, ngã vào lòng hắn.

Triệu Quân giơ tay ôm lấy y, cười nói: “Lần đầu thấy tiểu Hầu gia chủ động như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi lại khinh bạc ta thế này, không hợp lễ nghĩa quá!”

Giọng điệu của hắn càng ngả ngớn, Bùi Trường Hoài càng nóng giận, cầm mảnh sứ muốn đâm vào cổ hắn.

Triệu Quân thấy y ra tay ác độc, lại đổi tay giữ cổ tay y lại, ấn người lên tường, đoạt lấy mảnh sứ ném sang một bên.

Hắn xoay đầu nhìn thấy đôi mắt rực lửa giận của Bùi Trường Hoài, có hơi bất ngờ: “Ngươi thật sự muốn giết ta?”

Bùi Trường Hoài giãy giụa, nghiến răng nói: “Triệu Quân, ngươi còn muốn sỉ nhục ta đến bao giờ?”

“Ta sỉ nhục ngươi?” Triệu Quân híp mắt, ôm lấy eo Bùi Trường Hoài: “Hành phòng cùng ta là chuyện nhục nhã đến thế sao? Có phải vì tiểu

Hầu gia không hề đặt ta vào mắt đúng không? Hầu gia chê ta xuất thân thấp kém, không thể so với vị Quận Vương gia trong lòng ngài.”

Bùi Trường Hoài nắm lấy cổ áo hắn: “Chuyện giữa chúng ta không liên can đến Tùng Tuyển. Triệu Quân, y đã ch/ết rồi, y bỏ mạng vì Đại Lương, là anh hùng tử trận, ngươi có thể tích chút đức được không?”

“Anh hùng? Ta thấy hắn không chỉ là anh hùng của Đại Lương, còn là anh hùng của Bùi Dục.” Triệu Quân cười lạnh, lại nhìn thấy khóe mắt đã đỏ hoe của Bùi Trường Hoài, biết y vẫn còn đau buồn chuyện cũ, không muốn nói tiếp chuyện này nữa: “Nếu đã không liên can tới hắn thì ngươi nổi khùng làm gì? Lần trước ngươi tới đây không phải chúng ta vẫn tốt đẹp hay sao? Ngươi còn nói sẽ dạy ta đánh cờ.”

Triệu Quân thấy y đã đau sắp ch/ết còn cố gắng gượng, cho dù có giận hơn nữa cũng không làm gì được. Hắn cúi người đưa tay bế Bùi Trường Hoài lên, để y nằm xuống sập. Bùi Trường Hoài đau đến nỗi hai mắt tối sầm, phải qua một lúc bình tĩnh lại.

“Nếu cứ tự hành hạ mình như thế nữa coi chừng chân ngươi cả đời này cũng không lành nổi.” Triệu Quân quỳ một gối trước mặt y, nhẹ nhàng vỗ về vết bầm trên chân y, mềm giọng khuyên: “Trong phủ ta có một lang trung tay nghề rất tốt, ngươi cứ ở đây tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Sau khi dùng bữa trưa xong ta sẽ cho người báo tin tới Hầu phủ nói ngươi đã đến Lan Thương Uyển dưỡng thương, đừng làm tẩu tẩu ngươi lo lắng.”

Bùi Trường Hoài trầm mặc một lát, mới dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn: “Ngươi giữ ta lại là muốn ta dưỡng bệnh hay là muốn coi ta như Tầm Xuân, để ngươi…” Môi y run rẩy, khó mà nói tiếp.

“Coi ngươi như Tầm Xuân? Ta thiếu chút nữa là coi ngươi như tổ tông mà hầu hạ rồi đấy.” Triệu Quân nhướng mày: “Ngươi cũng không hỏi vì sao tên đó đến được phủ của ta… Mà bỏ đi, nhắc tới làm gì. Ta đây không giống tiểu Hầu gia, trước mắt ôm một người, trong lòng lại nhớ tới kẻ khác.”

Lời này của hắn thiếu mấy phần phẫn nộ, lại thêm chút oán giận, không giống như lên án mà lại giống như làm nũng.

Bùi Trường Hoài vốn muốn phản bác, lời tới bên môi lại chẳng thể thốt ra, quả thật trong một khoảnh khắc nào đó, y cũng không thể phân rõ người trước mắt rốt cuộc là ai.

Thấy y không phản bác, Triệu Quân càng không vui, giơ tay đẩy Bùi Trường Hoài nằm xuống, lại trở người áp lên người y.

“Ta đối xử với ngươi không tốt hay sao?” Triệu Quân tựa như thì thầm, nhẹ nhàng hôn lên môi y một cái, lại nói: “Trường Hoài, ngươi đúng là kẻ xấu…”

“Bản hầu…”

Bùi Trường Hoài vốn còn muốn nói, nhưng đôi môi lại bị Triệu Quân chặn lại. Nụ hôn của hắn nhiệt tình, nồng cháy, khiến người trầm mê. Đầu óc Bùi Trường Hoài nhất thời trống rỗng, chỉ cảm nhận được sự tê dại trên môi. Đầu lưỡi Triệu Quân cùng y quấn quýt, càng hôn càng khó tách rời.

Bùi Trường Hoài đã mấp mé nơi biên giới, đột nhiên ngửi thấy một làn hương hoa mai thanh lãnh trên người Triệu Quân.

Bùi Trường Hoài như kẻ đê mê giật mình tỉnh lại, giơ tay đẩy Triệu Quân ra.

Triệu Quân ngây người: “Sao thế? Ta không có cắn trúng ngươi mà.”

Bùi Trường Hoài ngồi trên sập, dùng mu bàn tay lau đi cảm giác ướt át trên môi. Động tác này lại đốt lên lửa giận trong lòng Triệu Quân, hắn đưa tay nắm lấy tay y: “Không cho lau.”

“Đến đây là chấm dứt.” Bùi Trường Hoài nhắm mắt, tựa như đang kiềm chế cảm xúc sắp tan vỡ: “Đến đây thôi Triệu Quân, đừng tiếp tục dây dưa nữa.”

Lời này y nói với Triệu Quân, cũng tự cảnh cáo chính mình.

Triệu Quân chau mày: “Ngươi có ý gì? Ta lại chọc giận Hầu gia rồi?” Bùi Trường Hoài im lặng, trong mắt chỉ còn một sắc màu ảm đạm.

Triệu Quân nghĩ rằng Bùi Trường Hoài vẫn còn giận chuyện tối hôm qua, cũng biết hành vi của mình lúc đó quá mức cầm thú, chỉ có thể dịu giọng: “Vậy được rồi, ta sẽ không đến gần ngươi nữa. Ngươi đã đói chưa?”

Bùi Trường Hoài không đáp ngay, chốc lát sau mới chầm chậm nói: “Lần trước ta tới đây nhờ ngươi viết một trang thủ dụ, thấy trong thư phòng có một nhánh mai lục bích, loại mai này chỉ có ở vùng ngoại ô hoang dã, gần đây ngươi đang luyện chữ thảo của Vinh Công, chữ mẫu chép từ bia đá xuống, ta nhớ bia đá đó vừa khéo ở bên cạnh Vân Ẩn Đạo quán. Ta

không tin trên thế gian này lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, chuyện của Nguyên Mậu và Tân tiểu thư ngươi đã sớm biết, đúng không?”

Đôi mắt Triệu Quân sâu không thấy đáy, buông bàn tay Bùi Trường Hoài ra. Phản ứng của hắn đã nói rõ đáp án.

Bùi Trường Hoài thất thần, cười nói: “Ta đến nhờ ngươi viết thủ dụ, ngươi nói ta không nên đến, còn nói việc của Lưu Hạng đang nóng bỏng tay, nhắc nhở ta cẩn thận. Thật ra ngươi đã sớm biết bọn họ nắm được điểm yếu của Nguyên Mậu, uy hiếp ta cứu Lưu Hạng, sau đó đổ trách nhiệm cái ch/ết của ông ta lên đầu Hầu phủ.”

Triệu Quân không thể phủ nhận suy luận của Bùi Trường Hoài, từ khi hắn chỉnh đốn Vũ Lăng quân, Bùi Trường Hoài vẫn luôn khôn khéo tránh khỏi mũi nhọn, chỉ yên lặng ngồi thu lưới, ngày đó đột nhiên lại đến phủ Tướng quân muốn đưa Lưu Hạng ra khỏi ngục, trong lòng Triệu Quân đã đoán được sáu bảy phần đây là một cái bẫy.

“Ta biết, chuyện này còn có Thái sư tham gia, còn ngươi có lẽ không phải chủ mưu, chỉ muốn báo thù giúp huynh trưởng nên đứng ngoài nhìn ta sa chân vào bẫy.” Ánh mắt Bùi Trường Hoài gần như rệu rã: “Ta cứ nghĩ rằng, ngươi khác bọn họ.”

Triệu Quân lặng người: “Trường Hoài…”

“Ta vốn cho rằng, lòng ngươi cũng ôm chí lớn muốn chỉnh đốn Vũ Lăng quân, gạt bỏ nội bộ mục ruỗng xây dựng quân đội mới, thế nên cho dù ta biết rõ ngươi là học trò của Thái sư, ta vẫn tin lời ngươi nói, rằng ta ngươi là kẻ cùng đường. Ta xin ngươi viết thủ dụ, ngươi không làm khó mà lập tức đáp ứng, từ sau khi phụ thân và huynh trưởng qua đời, ta chấp chưởng Vũ Lăng quân, mỗi bước đều khó khăn trùng trùng, chưa từng dễ dàng làm xong việc gì, nên từ tận đáy lòng ta rất cảm kích sự tín nhiệm và giúp đỡ của ngươi. Nhưng Triệu Quân, tất cả hóa ra chỉ là vì ngươi muốn báo thù… Đại ca ta ch/ết rồi, ngươi còn có thể gài đệ đệ ruột của huynh ấy vào bẫy, có phải rất thống khoái hay không?”

“Ta chưa từng muốn gài bẫy ngươi.” Triệu Quân muốn biện giải, nhưng lại chẳng biết nên nói gì.

“Ngươi không cần phải áy náy, Triệu Huyên chịu oan mà ch/ết, ngươi vì y báo thù là lẽ đương nhiên, nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy.” Bùi Trường Hoài càng nói càng bình tĩnh, bình tĩnh đến lạnh lùng: “Ngươi đối phó ta thế nào cũng được, nhưng ngươi không nên xuống tay

với những đứa trẻ của Hầu phủ. Triệu Quân, ngươi rốt cuộc vẫn là học trò của Thái sư, ta ngươi không thể chung đường, càng không nên dây dưa nữa.”

Triệu Quân nghe xong, dĩ nhiên hiểu được ý tứ của Bùi Trường Hoài, không phải muốn hỏi tội mà muốn cắt đứt quan hệ.

Nhưng hắn thà rằng Bùi Trường Hoài hỏi tội.

Hắn cười lạnh, đáp lời: “Ta đã từng nói, ta không phải là trò đùa của tiểu Hầu gia. Không nên dây dưa nữa? Chúng ta cũng đã dây dưa lâu rồi, tiểu Hầu gia muốn đoạn tuyệt, đâu thể dễ dàng như vậy.”

“Triệu Quân, ngươi nhất định phải làm tới nước này hay sao?”

Triệu Quân nổi nóng, lại ấn người Bùi Trường Hoài xuống sập. Hắn nhìn đôi mắt lạnh nhạt của y, trong lòng khó chịu lại không thể nói rõ thành lời.

Triệu Quân cúi đầu cắn môi y, tựa như nếu chọc Bùi Trường Hoài tức giận rồi, sẽ được nhìn thấy ánh mắt sáng rực như lửa đỏ như trước kia.

Nhưng lần này Bùi Trường Hoài không phản ứng.

Bàn tay Triệu Quân gắt gao nắm lấy cổ tay y, trầm giọng nói: “Tiểu Hầu gia chán chê rồi sao? Dùng lời nói chân thành của ngài đem tội lỗi đổ hết lên đầu ta? Ta gài bẫy ngài sao? Xem ra trí nhớ của ngài không tốt lắm, rõ ràng ngày đó ở lầu Phù Dung, là ngài chọc ghẹo ta trước.”

Bùi Trường Hoài lặng người, lần này lại không phủ nhận.

“Thế ngươi có mục đích gì?” Đôi mày anh tuấn của Triệu Quân khẽ nhướng, tựa như bỡn cợt mà hỏi: “Ngươi dám nói ngươi không thích ta hay không? Ta có không bằng cầm thú hơn nữa, tiểu Hầu gia cũng không phải đã tình nguyện ngủ với ta nhiều lần như thế hay sao?”

Bùi Trường Hoài nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, cứ như trong lời Triệu Quân, những chuyện phong nguyệt kia bất quá cũng chỉ là thủ đoạn tranh đấu thắng thua, mà hắn sớm đã nắm phần thắng trong tay.

Ánh mắt Bùi Trường Hoài như tro tàn: “Ngươi muốn biết, vì sao ngày đó ở lầu Phù Dung, Bản hầu lại tình nguyện ở lại cùng ngươi đúng không?”

“Ngươi nói xem, ta cũng muốn biết lắm.”

“Hôm đó là ngày tuyết đầu mùa ở kinh thành, mai trong lầu Phù Dung nở rộ…”

Y nhìn khuôn mặt anh tuấn của Triệu Quân, lại như đang ngóng trông một nơi xa xôi nào đó.

Triệu Quân có hơi khó hiểu: “Chuyện này thì liên quan gì đến ta?”

Bùi Trường Hoài nhẹ giọng: “Triệu Quân, lẽ nào chưa từng có ai nói với ngươi. Ngươi rất giống, vô cùng giống Tùng Tuyển…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK