bằng lòng gật đầu, Đô thống Bắc doanh hắn sẽ thực sự gả cho y làm “Hầu phu nhân”.
Mặt Bùi Trường Hoài nóng lên, cáu cũng không cáu nổi, liền rút tay ra chắp ra đằng sau lưng, lòng bàn tay như có hơi ngứa.
“Ngươi đúng là rất đáng ghét.” Bùi Trường Hoài bảo.
Tay Triệu Quân trống không, trong lòng cũng có chút mất mát khó hiểu, hắn đứng dậy, giả bộ thở dài nói: “Ngài nói đúng lắm, kinh thành bao kẻ cũng ghét ta, mà tiểu Hầu gia là ghét ta nhất.”
Hắn đang giả vờ, giả vờ trông đến là đáng thương, ba phần thật bảy phần giả, cũng đủ để hù dọa Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài đoan chính từ trong xương, sở trường suy bụng ta ra bụng người, rốt cuộc vẫn chẳng nỡ, ngược lại lại nhắc nhở hắn: “Cẩn thận Tạ Tri Chương hạ thủ với người bên cạnh ngươi. Chuyện của Lâm gia rốt cuộc…”
Vừa dứt lời, ngoài viện liền mơ hồ truyền tới tiếng nói chuyện, có bốn năm quan viên đang đi cùng nhau, cười nói đi ngang qua cửa.
Triệu Quân ra hiệu với thị vệ đứng bên ngoài, đối phương ôm quyền gật đầu, lập tức rời đi.
Triệu Quân bảo: “Ở đây nhiều tai mắt, gần đây lúc ta tuần tra trong rừng Bảo Lộc có phát hiện ra một nơi khá được, tiểu Hầu gia có hứng thú cùng ta đi dạo đêm?”
Bùi Trường Hoài thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, nói gì thì nói quả thực cũng phải đề phòng tai vách mạch rừng, lập tức gật đầu.
Thị vệ đã chuẩn bị xong ngựa ngoài Bảo Lộc Uyển, hai người thúc ngựa trên đường núi, lại như giẫm trên đất bằng, sóng vai đi giữa núi rừng, gió mát tràn vào tay áo.
Lần này Bùi Trường Hoài giải vây cho Vệ Phong Lâm, cứu y một mạng, Triệu Quân trong lòng vô cùng cảm kích.
Trên lưng hắn chất chứa nhiều bí mật cùng chuyện cũ, không thể để cho người khác biết, không dám để cho người khác biết, cũng không muốn cho người khác biết, nhưng duy chỉ có Bùi Trường Hoài, hắn có thể nói được.
Bùi Trường Hoài là bậc quân tử, cho dù có muốn giết người cũng sẽ chính diện xuất kiếm, nói với y mấy lời này, Triệu Quân không sợ có
ngày y tính kế với hắn.
Cho nên chỉ cần Bùi Trường Hoài nguyện ý hỏi, hắn cũng sẽ nguyện ý nói.
Sau trận Tẩu Mã Xuyên, triều đình tra hỏi, thay mới một loạt quân đội trấn giữ biên cương. Những người này vừa trải qua một trận chiến gian khổ, quay lại lại bị mất bát cơm trong quân doanh, đương nhiên lòng sinh bất mãn, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, dứt khoát khởi binh tạo phản.
Đội quân này một đường lui về nam, trên đường chiêu mộ lưu dân, đạo tặc gia nhập, thế lực dần dần lớn mạnh, cướp bóc tứ phương, tập hợp giặc cỏ làm loạn.
Năm đó Triệu Quân muốn tới phủ Hoài Châu nghe ngóng chuyện oan tình của huynh trưởng hắn, lại đúng lúc đụng phải đội buôn dược liệu của Lâm Vệ Phúc và Lâm Vệ Phong đang bị lũ giặc cỏ cướp bóc.
Triệu Quân vung đao chém lũ giặc cỏ cứu Lâm Vệ Phúc một mạng, còn trợ giúp Lâm Vệ Phong đánh lui địch, bảo vệ được đoàn dược liệu của bọn họ. Huynh đệ Lâm gia vì cảm tạ Triệu Quân, liền mời hắn về nhà ở Xương Dương thết đãi.
Khi ấy Triệu Quân vẫn còn chưa như bây giờ, cuộc sống khốn cùng, được Lâm gia tiếp tế mới có chốn dung thân, hơn nữa ba người chí hướng hợp nhau, ngày thường cũng coi nhau như huynh đệ. Thế nhưng huynh đệ Lâm gia vốn coi Triệu Quân như ân nhân, không có gì ngoài tình nghĩa, đối đãi với hắn càng thêm phần kính trọng.
Triệu Quân ở lại Lâm gia một năm rưỡi, đương nhiên biết được chuyện của Lâm Tuyết Nhứ. Lâm Tuyết Nhứ thêu giày may xiêm y cho huynh trưởng nhà mình, cũng may cả cho Triệu Quân, vô cùng dồn tâm dồn sức, thế nên hai ca ca còn cười nàng bất công.
Triệu Quân khi ấy lẻ loi một mình, tứ cố vô thân, chỉ có những ngày tháng ở Lâm gia ấy mới như có một gia đình thực sự.
Sau này Lâm Tuyết Nhứ phải xuất giá, tân lang là một vị thư sinh của Xương Dương, tên là An Văn Anh.
Lâm Tuyết Nhứ và An Văn Anh vốn quen biết từ nhỏ, lúc mẫu thân An Văn Anh bệnh nặng, vẫn chỉ có Lâm Tuyết Nhứ tặng dược liệu cho hắn, lâu ngày bên nhau, hai người cũng dần nảy sinh tình cảm.
Thật ra An Văn Anh sớm đã muốn cưới Lâm Tuyết Nhứ về nhà, thế nhưng trong nhà hắn bần hàn, khoa cử lần đầu còn chưa thi đậu, mà chưa công thành danh toại, hắn cũng không có mặt mũi tới Lâm gia cầu hôn, thế nên hôn sự của cả hai cứ kéo dài mãi như thế.
Tới tận khi Triệu Quân tới Lâm gia ở, An Văn Anh thấy Triệu Quân trời sinh anh tuấn phóng khoáng, lại trọng tình trọng nghĩa, đến hắn trông cũng phải nể trọng, trong lòng cũng sợ Lâm Tuyết Nhứ thay lòng.
Hắn vừa chán nản vừa cô đơn, kiên quyết dốc một bầu rượu thêm can đảm, đêm đó còn tới tìm Triệu Quân “thị uy”, vừa tới đã túm chặt cổ áo Triệu Quân, ra vẻ hung hăng nói “Lâm Tuyết Nhứ là của ta, ta sẽ sớm cưới nàng thôi”, lại đúng lúc bị Lâm Tuyết Nhứ bắt gặp.
An Văn Anh xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy, lại bị nàng ngăn lại. Lâm Tuyết Nhứ bắt hắn nói mấy lời đó lại một lượt nữa, An Văn Anh vẫn mực lắc đầu. Lâm Tuyết Nhứ liền cầm kim thêu đâm thẳng xuống mặt bàn, hùng hùng hổ hổ, đến Triệu Quân cũng bị dọa.
Lâm Tuyết Nhứ đe dọa hắn nhất định phải nói, An Văn Anh lúc này mới cố lấy dũng khí bảo: “Ta sẽ lấy muội!”
Lâm Tuyết Nhứ cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, nụ cười xán lạn như ánh ban mai, nói: “Đồ thỏ đế, đợi mấy lời này của huynh mà vất vả quá đi mất.”
Đây vốn là một mối hôn sự tốt đẹp, ngay cả hai kẻ làm huynh trưởng như Lâm Vệ Phúc, Lâm Vệ Phong cũng đều vừa lòng, để muội muội có thể nở mày nở mặt xuất giá, bọn họ còn đặc biệt chạy một chuyến dược liệu cuối cùng đem bán.
Tất cả vốn đều vô cùng tốt đẹp, ngày xuân trời đẹp, cỏ xanh yến lượn, Lâm Tuyết Nhứ còn tới Thanh Vân Đạo quán đi bốc quẻ, là quẻ đại cát đại lợi, ngay cả thần linh còn phù hộ cho nàng và tình lang được se tơ hồng kết duyên, bạc đầu giai lão.
Nếu như không có Tạ Tri Chương, mọi chuyện sẽ tốt đẹp như thế.
Huynh đệ Lâm gia và Triệu Quân hoan hỷ chuẩn bị sính lễ về nhà, lại không nghe thấy Lâm Tuyết Nhứ ríu rít ra đón, bọn họ chỉ nhìn thấy một cỗ thi thể đã sắp bốc mùi, và cả những lời đồn đãi khó nghe trên phố.
An Văn Anh lúc ấy đang vào kinh tham gia kỳ thi xuân, trên đường nhận được tin dữ, thương tâm quá độ, mấy ngày liền không chịu ăn uống, thí sinh dự thi cùng hắn vẫn một mực khuyên hắn phấn chấn lên, hắn lại vẫn đờ đẫn như cũ. Trong miệng lúc nào cũng lẩm bẩm mình phải đi tìm Nhứ
nương, cuối cùng vào một đêm giá rét, hắn liền gieo mình xuống hồ tự vẫn.
Lâm Vệ Phúc và Lâm Vệ Phong đưa thi thể muội muội tới Hoài Châu phủ cáo trạng, tra đi tra lại, vẫn không tra ra hung thủ, tới tận sau này Triệu Quân đành phải tìm người từng tới Thanh Vân Đạo quán dâng hương hôm ấy, ép hỏi mới tra ra tên Tạ Tri Chương.
Nhưng bọn họ chỉ là một thương hộ tầm thường, sao có thể động đến công tử của Tiêu Vương phủ?
Báo quan? Trừ Hoàng thượng, có quan nào dám đối nghịch với Tiêu Vương phủ?
Lâm Vệ Phong nghĩ đi nghĩ lại, định vào kinh ám sát, không thành công cũng thành nhân, ít ra Lâm Tuyết Nhứ ở dưới hoàng tuyền cũng có biết, người làm ca ca này không để nàng ch/ết oan uổng như thế.
Lâm Vệ Phúc vốn là người bình tĩnh trong mọi việc, thế nhưng đối mặt với lựa chọn liều sống liều ch/ết ấy của Lâm Vệ Phong, hắn cũng không ngăn cản.
Chỉ có duy nhất Triệu Quân ngăn bọn họ lại, hắn không nói lời an ủi, cũng không nói suông mấy lời nhân nghĩa, chỉ hứa hẹn một câu: “Người các ngươi không giết nổi, để ta giết.”
Bởi vì câu nói này, bọn họ mới quyết tâm cùng rửa mối hận thù ngập trời ấy, thay tên đổi họ, cùng hắn đi từ Xương Dương tới kinh thành trả nợ máu.
Giữa núi rừng có tiếng nước chảy.
Triệu Quân thả cương để mặc ngựa tự đi, ánh mắt nhìn về phía trước, nhẹ giọng bảo: “Hai mạng người, mà hắn ta ngay cả tên hai người đó là gì cũng không biết. Tiểu Hầu gia, ngài nói xem loại “quý nhân” ấy có đáng ch/ết hay không?”
Hắn nhắc lại chuyện cũ nhẹ nhàng bâng quơ, mà đáy lòng Bùi Trường Hoài lại cuồn cuộn sóng dữ.
Bùi Trường Hoài không ngờ Triệu Quân cũng nhắm tới Tiêu Vương phủ, y biết Triệu Quân tuyệt không phải kẻ không biết tự lượng sức mình, hiện tại hắn đã nương được phủ Thái sư mà đã an tọa trên vị trí Đô thống Bắc doanh, tương lai còn dài, muốn đối phó với Tiêu Vương phủ cũng cần mười phần kiên nhẫn.
Trước đây bọn họ ở trong bóng tối, Tiêu Vương phủ ở ngoài sáng, giấu tài giấu nghề, đã chẳng dễ dàng, mà nay Tạ Tri Chương đã biết được thân phận của Vệ Phong Lâm và Vệ Phúc Lâm, sau này nhất định phải đề phòng mọi lúc mọi nơi, nói không chừng đến lúc nào đó hắn còn đánh đòn phủ đầu trước, kéo Triệu Quân xuống ngựa, giải trừ hậu họa.
Bùi Trường Hoài không rõ hỏi: “Ngươi đã có kế sách gì hay chưa?” Triệu Quân cười bảo: “Không có kế sách gì.”
Bùi Trường Hoài thấy hắn rõ ràng là không chịu nói, cũng không cố truy vấn nữa, chỉ bảo: “Tạ Tri Chương và Tạ Tri Quân không phải kẻ dễ chọc, đặc biệt là Tạ Tri Chương, người này mưu mô sâu xa, ngươi phải cẩn thận hơn nữa.”
“Xem ra tiểu Hầu gia nguyện lòng đứng về phía ta.” Triệu Quân nghiêng nghiêng người, cười nhìn y.
Cổ họng Bùi Trường Hoài như nghẹn lại, mím môi không nói.
Một lát sau, hai người đi tới một nơi trống trải, trên đầu không có những tán lá um tùm che phủ, ánh trăng tự do phủ khắp chốn, con đường phía trước phủ kín ánh trăng lấp lánh như bạc vụn, đến gần mới biết đây là hồ Phương Bích, gió thổi qua mặt hồ, nước lăn tăn gợn sóng.
Năm nào Bùi Trường Hoài cũng tới rừng Bảo Lộc đi săn cùng Hoàng thượng, lại không biết trong khu rừng này còn có một nơi như thế này.
Triệu Quân nhảy xuống ngựa, cũng không buộc ngựa lại, để nó tự do ăn cỏ. Hắn đi thẳng tới cạnh hồ, biếng nhác đón làn gió mát ùa vào thân thể.
Nơi đây không người, chỉ có trời và đất, cũng bớt cả những quy củ ràng buộc, đây mới thực sự là tiêu diêu tự tại.
Bùi Trường Hoài cũng xuống ngựa theo hắn, trong lòng vẫn còn đang nghĩ tới chuyện của Tiêu Vương phủ, y hỏi: “Ngày đó ngươi không muốn Bản hầu biết chuyện ngươi và Tiêu Vương phủ cùng đón Tết, là vì Vệ Phong Lâm và Vệ Phúc Lâm sao?”
Đôi mắt Triệu Quân nhíu lại: “Hôm đó là ngày nào”
“Ở lầu Phù Dung đó…” Bùi Trường Hoài vừa nói ra miệng, trong đầu cũng ong một tiếng, vành tai lập tức đỏ lên.
Triệu Quân không nhịn được, nhất thời bật cười thành tiếng: “Tiểu Hầu gia nhớ rõ quá.”