Khoảnh khắc hắn sắp ngất đi, Tạ Tri Quân cắn răng, thu tay lại, túm hắn từ dưới giường lên, đẩy xuống đất: “Cút!”
Hắn vừa buông tay ra, không khí cũng tràn vào khí quản, Tạ Tri Chương ôm lấy cổ mình, ho khan kịch liệt, mãi một lúc lâu mới dừng lại được, giọng nói cũng khàn khàn.
Tạ Tri Chương đau đớn cười một tiếng: “Đến ta đệ cũng có thể giết, có phải trừ Bùi Dục, đệ không còn thiết tha thứ gì nữa không?”
Giờ phút này Tạ Tri Quân chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, tay ấn chặt lên trán, trầm giọng nói: “Ngươi cút cho ta!”
“Được thôi.”
Tạ Tri Chương sớm đã biết Tạ Tri Quân cố chấp, càng là thứ không có được thì càng khao khát, có lẽ chờ đến sau này, hắn sẽ dần mất đi hứng thú. Tạ Tri Chương thân là huynh trưởng, sao nỡ nhìn hắn cứ mãi đau khổ như thế?
Tạ Tri Chương bình ổn lại hơi thở, đứng dậy, phủi phủi y phục, nói: “Nếu đệ muốn gặp y, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.”
“Có ý gì?” Tạ Tri Quân khẽ nhíu mày.
Tạ Tri Chương tiếp tục nói: “Mấy ngày này đệ vẫn dưỡng thương trong phủ, thương thế vẫn chưa khỏi nên ta vẫn chưa cho thuộc hạ nói với đệ. Vừa rồi Triệu Quân điều tra tham ô nên bắt được Lưu Hạng, muốn lợi dụng ông ta kéo cả đám lão tướng trong Bắc doanh xuống nước. Vì cứu mấy lão tướng dưới tay Triệu Quân, Bùi Dục liền tự mình xử lý hai cha con Lưu Hạng, sau đó tới Hoàng cung quỳ thỉnh tội.”
Tạ Tri Chương đương nhiên sẽ không nói ra chuyện hắn là kẻ chủ mưu sau màn, chỉ thuật lại lời trong miệng người khác cho Tạ Tri Quân, nhưng vẫn đủ để Tạ Tri Quân kinh hãi.
Tạ Tri Quân gắt gao chau mày: “Thỉnh tội? Vậy Hoàng thượng…”
“Đệ yên tâm, mặc dù y tới thỉnh tội, nhưng là thuận theo ý muốn của Hoàng thượng, dù sao Hoàng thượng vẫn cần phải dùng người, giả dụ đám lão tướng ấy từng người một đều bị Triệu Quân kéo xuống nước, vậy Vũ Lăng Quân há chẳng phải trở thành thiên hạ của Triệu Quân? Thế nên Hoàng thượng cũng không truycứu đến cùng tội của Bùi Dục, chỉ là không cho y tiếp tục quản chuyện Vũ Lăng Quân nữa, tước vị vẫn còn.”
Tạ Tri Quân vô thức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Tạ Tri Chương thấy hắn vì Bùi Dục mà như thế, trong lòngvô cùng khó chịu, cổ họng ẩn ẩn đau rát. Hắn rót một ly trà, đè ép ngụm máu tanh trong họng xuống, lại nói: “Người người đều biết, Triệu Quân và Bùi Dục trong Bắc doanh đấu đá đến mức ngươi sống ta ch/ết. Nếu Triệu Quân thực sự có quan hệ gì đó với Tạ Tùng Tuyển, với tính tình của Tạ Tùng Tuyển, sao nỡ để Bùi Dục gánh tội lớn nhường này? Ta đã nói đệ nghi thần nghi quỷ, đệ còn không chịu tin.”
Tạ Tri Quân thực sự khó lòng mà tin được.
Tạ Tùng Tuyển vẫn là cái gai trong mắt, là cái đinh trong da thịt hắn, đệ tử kinh thành xuất chúng lỗi lạc Tạ Tùng Tuyển, thế mà lại ch/ết trong trận Tẩu Mã Xuyên, như thể sao trên trời đột ngột rơi xuống, y sao có thể ch/ết dễ dàng như thế được?
Có lẽ trước kia hắn đánh giá Tạ Tùng Tuyển quá cao, nên cứ nghĩ mình không thể nào chiến thắng dễ dàng như thế được.
“Bây giờ Hầu phủ thất thế, người trong kinh thành đã quen thói nịnh nọt người cao giẫm đạp kẻ thấp, dệt hoa trên gấm thì dễ, mà giúp người khi sa cơ lỡ bước thì khó, vậy nên tới Hầu phủ gặp y đi.”
Tạ Tri Quân nghe xong, lập tức khoác bào đen đeo giày vào, chuẩn bị tới Hầu phủ.
Tạ Tri Chương sợ hắn lạnh, mang một chiếc áo choàng màu xám bạc tới cho hắn.
Dựa gần vào, Tạ Tri Quân nhìn thấy dấu tay bầm tím trên cổ Tạ Tri Chương, hắn không áy náy bao nhiêu, nhưng lại cảm thấy mình nên nói gì đó, một lát sau, hắn thấp giọng nói: “Vừa nãy, ta xin lỗi.”
Tạ Tri Chương nghe ra ý làm hòa của hắn, khẽ cười bảo: “Giữa huynh đệ chúng ta cần gì phải nói ba chữ ấy?”
Hắn đưa tay giúp Tạ Tri Quân chỉnh lại vạt áo choàng, nói: “Văn Thương, đệ có nhớ hồi nhỏ không, Trừ tịch năm đó, một đám Hoàng tử trong cung tới Vương phủ chúc Tết. Bọn họ kéo đệ qua, lén cười nhạo ta là đồ thứ xuất, bảo đệ đừng chơi với ta nữa. Lúc đó ta nghe bọn họ chế giễu, sợ tới mức tay chân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, nhưng đệ lại đẩy mấy người đó ra, nhào vào trong lòng ta, nói ta chính là huynh trưởng ruột của đệ, cả đời này đều không thay đổi, rồi lôi ta đến tiền đường, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người khẩn cầu phụ thân cho ta làm Thế tử, mà đệ thì không muốn làm Thế tử gì đó nữa…”
Nói rồi Tạ Tri Chương ảm đạm cười, nói: “Khi đó ta đã thề với chính mình, đây là đệ đệ ruột thịt duy nhất của ta. Sau này đệ muốn có thứ gì, người làm đại ca như ta nhất định sẽ lấy về cho đệ.”
Mấy chuyện nhỏ ấy, Tạ Tri Quân không còn nhớ rõ lắm, nhưng kể từ khi hắn có ký ức đến nay, quả thực Tạ Tri Chương chưa từng từ chối hắn.
Tạ Tri Quân cũng không nói lời cảm kích nào, chỉ nhìn hỉ bào trên người Tạ Tri Chương, nói: “Huynh sắp thành thân rồi, còn chưa chúc mừng huynh.”
Tạ Tri Chương khẽ cười nói: “Nếu đã muốn chúc mừng, vậy ngày thành thân nhớ giúp đại ca chắn vài chén rượu.”
“Biết huynh tửu lượng kém rồi, ta sẽ che chở huynh.” Khóe môi Tạ Tri Quân nở nụ cười, mắt phượng khẽ híp lại, dung mạo đẹp đến độ không nói nên lời.
Tạ Tri Chương nhìn Tạ Tri Quân hăng hái ra khỏi cửa tới Chính Tắc Hầu phủ, bản thân hắn lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, thất thần rất lâu.
Nếu gửi bái thiếp, Bùi Trường Hoài hẳn sẽ không đồng ý gặp mặt, Tạ Tri Quân dứt khoát đi thẳng vào Hầu phủ từ hậu viện, bước chân Tạ Tri Quân khẽ khàng, cả đường tránh vệ binh của Hầu phủ, đi tới chỗ Bùi Trường Hoài ở.
Dọc theo đường đi, lòng Tạ Tri Quân lại nhớ đến lời đại ca nói khi nãy. Mặc dù hắn không nhớ rõ chuyện đó, nhưng lòng nghĩ bản thân mình hành xử như thế cũng không có gì kỳ lạ.
Xưa nay hắn ghét nhất là thói nịnh nọt người cao giẫm đạp kẻ thấp.
Tạ Tri Quân từ nhỏ đã nhận được sự yêu chiều của Phụ vương và Vương phi, hạ nhân hầu hạ bên cạnh cũng có tới hơn mươi người. Tạ Tri Quân lúc nhỏ tính tình ngang bướng, thế nhưng những hạ nhân bên cạnh này lại là bạn tốt nhất của hắn, trẻ con không biết chừng mực, còn tìm cách chọc ghẹo họ để làm thân.
Những hạ nhân này trước mặt hắn đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, có bị đánh cũng là Tạ Tri Quân đang ban ơn, Tạ Tri Quân khi ấy nhỏ tuổi, còn thực lòng tưởng rằng họ coi mình như châu báu ngọc ngà, cả đời này sẽ không rời khỏi hắn.
Cho tới tận khi Hoàng thượng ban thưởng cho hắn một rương đá mã não, hắn liền chạy tới viện của hạ nhân định thưởng cho bọn họ, nào ngờ vô ý nghe thấy mấy người đó đang thì thầm to nhỏ, nói tính cách hắn xấu xa quá quắt, nếu hắn không phải Tiêu Vương Thế tử, chắc chắn không ai chịu nổi kiểu chủ tử như hắn…
Tạ Tri Quân nghe xong thì phẫn nộ, cả mười ba hạ nhân thân cận này đều suýt thì bị đánh ch/ết, năm đó hắn còn nhỏ tuổi, thấy mấy người sống sờ sờ này bị đánh đến da tróc thịt bong, khóc lóc xin tha, nhưng lại không có lấy một chút sợ hãi, chỉ cảm thấy thoải mái.
Từ ấy về sau, hắn liền không thích được kẻ khác phục vụ, mọi chuyện thường ngày đều tự làm lấy, nhàm chán liền mặc y phục của hạ nhân chạy ra khỏi phủ, có lúc còn theo mấy tên khất cái đi xung quanh Lan Thương Uyển xin cơm.
Người ra kẻ vào Lan Thương Uyển đều là quý nhân tai to mặt lớn trong kinh thành, trong đó cũng không thiếu những quan viên mới vào kinh, còn có mấy kẻ mắt mù không nhận ra Tiêu Vương Thế tử, khinh bỉ mấy
tên ăn xin dơ bẩn, rồi nhổ nước bọt vào người hắn, đá hắn một cước, bắt hắn cút xa ra.
Tạ Tri Quân té ngã trên mặt đất, ôm lấy cái bụng đau đớn, cười đến mức suýt chảy nước mắt, sau đó lấy lệnh bài của Vương phủ ra ném cho tên đó.
Vị quan viên nọ vừa nhìn, biết hắn là Thế tử Tiêu Vương, liền lập tức ngã xuống đất, quỳ xuống trước mặt hắn như một con chó van xin tha tội, khóc rống lên, hối hận không dứt.
Thấy sắc mặt bọn chúng trước sau hoàn toàn bất đồng, Tạ Tri Quân cảm thấy không còn chuyện gì buồn cười hơn thế nữa, hắn tìm thấy niềm vui trong trò ấy, chơi không biết chán.
Sau ấy có một ngày, hắn nhìn thấy một cỗ xe ngựa hoa lệ dừng lại trước Lan Thương Uyển, trông rất lạ mắt, người bên cạnh nói với hắn cỗ xe ngựa này chính là của quan Ngự sử Trần Văn Chính vừa mới vào kinh nhậm chức.
Tạ Tri Quân lại muốn giở trò nghịch ngợm, quẹt bụi lên mặt, luồn qua đám người, níu lấy xe ngựa.
Hắn giả bộ lắc lư hai cái bát vỡ đựng tiền, gào lên: “Đại nhân, xin ngài làm ơn làm phước!”
Tấm mành được vén lên, người ngồi bên trong không phải Trần Văn Chính mà là một tiểu công tử tựa phấn điêu ngọc mài, trên bím tóc y cài một viên ngọc châu lấp lánh, trên người mặc sa bào đen họa tiết lá trúc, thắt lưng đeo đai ngọc, chân đi giày gấm, nhìn trang phục là biết là một quý tử được cưng chiều.
Tạ Tri Quân thấy y mắt ngọc mày ngài, đáng yêu tựa tuyết ngọc, như một tiểu tiên quân bước ra từ trong tranh, liền khẽ giật mình.
Vị thiếu niên đó cũng như bị dọa sợ, mấy lần định nói gì đó rồi lại thôi.
Thị vệ theo xe ngựa bắt lấy thắt lưng Tạ Tri Quân, quát: “Ở đâu ra tên ăn mày thế này, mau đi đi!”
Tạ Tri Quân vùng vẫy vài cái, vị tiểu công tử kia vội xuống xe ngựa, nói: “Đừng làm thế, đừng làm thế, các ngươi thả hắn ra đi.”
Tên thị vệ kia không dám cãi mệnh lệnh của chủ tử, chỉ đành thả Tạ Tri Quân ra.
Tiểu công tử ngó trái ngó phải, như thể không biết phải làm sao, cuối cùng liền giật viên ngọc xuống, cẩn thận bỏ vào cái bát vỡ kia.
“Cho ngươi.” Giọng y rất nhỏ.
Tạ Tri Quân thấy y rụt rè như thế, như thể chưa từng được ra khỏi phủ, cũng không biết là con cái nhà quyền quý nào, chỉ thấy chơi vui vô cùng, liền nói: “Không đủ không đủ! Ta vẫn còn đói lắm!”
Thị vệ đứng bên cạnh cũng nhìn không nổi nữa: “Tiểu tử nhà ngươi, rốt cuộc có biết nhìn đồ không đấy, biết một viên ngọc này đủ để ngươi ăn bao nhiêu không?”
Tạ Tri Quân khẽ hừ: “Đồ thiển cận, nếu ta muốn ăn sơn hào hải vị, chỗ này làm sao mà đủ một bữa.”
Thị vệ thấy hắn rõ ràng là kẻ lòng tham không đáy, muốn đuổi hắn đi, nhưng vị tiểu công tử kia lại nói: “Ta không mang theo nhiều đồ, ngươi cứ lấy thứ này trước, nếu, nếu ngươi lại đói nữa, có thể tới nhà tìm ta.”
Tạ Tri Quân nắm lấy tay áo y, không cho y đi: “Ngươi nói nghe thì đơn giản, ai biết ngươi có phải đang tùy tiện lừa gạt ta hay không?”
Vị tiểu công tử kia lập tức la lên: “Ta chưa từng lừa gạt ai!”
Tạ Tri Quân nói: “Vậy thì tốt, ngươi nói rồi đó, nhà ngươi ở đâu, tên họ là gì?”
“Nhà ta là Chính Tắc Hầu phủ, ta tên Bùi Dục.”