Ông lão hoàn hồn, vội bái lạy nói: “Hóa ra vị này là Đô thống Triệu Quân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Triệu Quân mỉm cười, nụ cười ngập tràn xuân phong. Chỉ ba bốn phần tương tự này thôi cũng đủ để lão cảm thấy thân thiết.
Ông lão cười hỏi: “Đô thống có biết chơi cờ không?”
Triệu Quân đáp: “Không biết, con người ta không được kiên nhẫn lắm.”
“Vậy đáng tiếc quá.” Ông lão có hơi tiếc nuối “Tiểu Hầu gia của chúng ta chơi cờ giỏi lắm.”
“Ồ, vậy sao? Vậy ta thực sự muốn học thử xem.” Hắn đang trả lời ông lão, nhưng mắt lại liếc sang Bùi Trường Hoài.
Nghe hắn trêu chọc, Bùi Trường Hoài bất động thanh sắc. Đợi đến khi hoành thánh trở mình nổi trên mặt nước sôi, y múc vào hai cái bát, bưng tới đặt trên bàn, mời Triệu Quân qua.
Triệu Quân đương nhiên đi theo y.
Trong màn đêm lạnh lẽo, trên lán tre chỉ vẻn vẹn treo ba cái đèn lồng, ánh đèn đung đưa lắc lư, chiếu sáng Bùi Trường Hoài và Triệu Quân.
Tư thế ngồi của Bùi Trường Hoài đoan chính, đến ăn cũng nhã nhặn.
Triệu Quân lại ngồi khá tùy ý, nuốt xong hai miếng hoành thánh, cười nói: “Không ngờ tiểu Hầu gia lại có tay nghề tốt như vậy. Một ngày nào đó nếu chúng ta không phục vụ cho triều đình nữa, thì cứ tìm một sạp hàng trong ngõ nhỏ, ta ra phố rao hàng, Hầu gia ở sau bếp làm hoành thánh, có lẽ cũng kiếm được chút bạc vụn, tới lúc đó mua một bầu rượu ngon về, say sưa một hồi, chẳng phải vui lắm hay sao?”
Bùi Trường Hoài thản nhiên nói: “Với tửu lượng của Đô thống, chỉ mua có hai bát vằn thắn, sợ là số vào chẳng bằng số ra.”
Lời này làm Triệu Quân cười càng sâu hơn, hắn trên dưới đánh giá Bùi Trường Hoài, ánh mắt mang theo sự chế chạo.
Bùi Trường Hoài có chút không được tự nhiên: “Ngươi nhìn cái gì?”
Triệu Quân nhịn cười nói: “Ta đang thấy kỳ lạ. Ngươi thế mà lại không mắng ta nói lời hồ đồ, chẳng lẽ đường đường là Chính Tắc Hầu mà lại muốn theo ta đi bán hoành thánh sao?”
Bùi Trường Hoài chau mày lại, cả mặt cả gáy đều đỏ lên. Triệu Quân nâng tay đề phòng y, nói: “Được rồi, mới có chút vậy mà tiểu Hầu gia lại muốn mắng ta hả? Mắng gì nào? Súc sinh, vô liêm sỉ, hồ ngôn loạn ngữ?”
Bùi Trường Hoài bị hắn làm cho nghẹn họng, y trầm mặc hồi lâu, mới xụ mặt nói một câu: “Quân tử biết lễ, ăn không được nói, ngủ không được nói.”
Triệu Quân càng cười thích chí: “Vâng, tuân mệnh, tuân mệnh.”
Ông lão ngoảnh đầu lại, nhìn hai bóng người ngồi dưới ánh đèn, nhớ lại nhiều năm trước, cũng ở đúng vị trí ấy, Tạ Tùng Tuyển và Bùi Trường Hoài ngồi ở đó, cầm hai chén rượu nhạt, tán gẫu chuyện quốc gia đại sự, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, mỗi lần bọn họ tới, cả con ngõ nhỏ đều vang tiếng cười.
Chỉ cần nhìn bóng lưng, quả nhiên như thể “bạn cũ lâu ngày gặp lại”, khó trách tiểu Hầu gia lại hợp ý Triệu Quân này đến vậy.
Ông lão thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, quay người tiếp tục đánh cờ.
Sau đêm hôm nay, Triệu Quân lại thường tới đây, có lúc ăn bát mì rồi đi, cũng có lúc học đánh cờ với ông lão, thường xuyên qua lại, hai người nhanh chóng trở nên thân thiết.
Triệu Quân biết được ông lão này họ Lục, nguyên quán ở Quan Tây.
Lão Lục hồi còn trẻ ỷ vào việc mình có chút công phu, thích chuyện bênh vực kẻ yếu, sau này lỡ chọc phải một tên cường hào, bị bọn chúng đánh cho tàn phế một bên chân thành người tàn tật. Không thể về Quan Tây được nữa, lão đi theo họ hàng vào kinh kiếm ăn, tích cóp từng ít một hơn chục năm, cuối cùng mới bày được một quán nhỏ này.
Tiểu nhị đang dọn dẹp chính là con trai của lão, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, ngày tháng cứ thế trôi qua.
Loại người như lão vốn chẳng có cơ hội kết giao với công tử của Hầu phủ, có thể quen biết được Bùi Trường Hoài cũng là nhờ Tạ Tùng Tuyển.
Tạ Tùng Tuyển không thích nằm không trong phủ Quận vương, thường xuyên hòa vào đám người giữa phố phường, hôm đó chẳng qua chỉ tới đây ăn bát mì, lại đụng phải mấy tên du côn đang ức hiếp một đứa trẻ con.
Lão Lục không nhịn được, xông ra bảo vệ đứa trẻ đằng sau lưng, khẩn cầu bọn chúng dừng tay, ai ngờ còn bị đánh.
Thấy nắm tay to lớn sắp giáng xuống, Tạ Tùng Tuyển đúng lúc ấy xuất hiện, lấy quạt giấy chặn cổ tay mấy tên kia lại, lạnh giọng lệnh chúng mau cút.
Mấy tên du côn ồn ào chửi y xen vào chuyện của người khác, nhưng quay ra thấy thiếu niên ăn vận không tầm thường, hơn nữa chuôi chiếc quạt giấy trong tay còn treo một viên ngọc bích vân nước rất đẹp, vừa nhìn đã biết giá trị liên thành.
Chúng nổi lên ý đồ xấu xa, hợp lực muốn cướp viên ngọc bích trên chuôi quạt của y. Tạ Tùng Tuyển rút một lệnh bài trong ngực ra, miết giữa những ngón tay, miết vài cái mà làm bọn du côn nhũn cả chân.
Bọn chúng quỳ sụp trên mặt đất, một hồi lâu không thốt lên lời.
Lão Lục kinh ngạc nhìn vị thiếu niên kia, khi ấy mới biết, đây chính là vị Quận Vương gia kiệt xuất kinh thành.
Bọn họ coi như kết duyên từ ấy.
Lão Lục cảm tạ hắn ra tay cứu giúp, Tạ Tùng Tuyển cũng kính lão có lòng hào hiệp, vô cùng khâm phục lão, sau đó thường xuyên đến thăm.
Hồi đầu Tạ Tùng Tuyển thường chỉ tới một mình, sau này lại dẫn một vị tiểu công tử tới, xiêm y, mặt mũi vô cùng sạch sẽ thanh tú, lúc nói chuyện cũng nghiền ngẫm từng chữ một, rất có lễ tiết, vẻ ngoài như tuyết mài thành ngọc, không giống những kẻ dính khói lửa trần gian.
Có thể cùng Tạ Tùng Tuyển như hình với bóng, đương nhiên chính là Tam công tử Bùi Dục của Chính Tắc Hầu phủ rồi.
Lại nói tới cách nấu món hoành thánh kia, cũng là nhờ Tạ Tùng Tuyển bắt tay dạy Bùi Trường Hoài nấu.
Vừa nghe xong chuyện ấy, Triệu Quân nhìn bát hoành thánh trước mắt, đặt chiếc thìa sứ xuống, như thể ăn không vô.
Triệu Quân nói: “Từ lúc ta vào kinh đến nay, các vị vương tôn công tử còn chưa biết hết, mà cái tên Tạ Tùng Tuyển này luôn như sấm đánh bên tai, tại sao đi đến đâu cũng có người nhắc đôi ba câu đến người này vậy?”
Lão Lục khẽ cười nói: “Có vài người một khi đã gặp, cả đời này cũng không quên nổi. Tạ Thiếu gia, là một người vô cùng vô cùng tốt…”
Lão Lục ngồi ngay ngắn, tay chống cây gậy, xuất thần nhìn về phía đầu ngõ. Lão đến tận hôm nay vẫn còn nhớ rõ, dáng vẻ vị thiếu niên mặc hồng bào kim quan năm ấy đi về hướng lão.
Hồi còn trẻ, lão Lục vì một người không quen biết mà chọc phải tên ác bá không nên dây dưa, bị phế bỏ một chân, bị hủy cả một đời, mọi người đều nói lão quá ngu ngốc.
Có lúc chân lại đau tái phát, đau nhức khó nhịn, đến chính lão cũng hối hận, hối hận lúc đó mình không nên xuất đầu lộ diện. Những người lão từng giúp sớm đã không rõ tung tích, nhưng những thương tổn lại làm lão đau đớn không biết bao nhiêu năm.
Hành hiệp trượng nghĩa lại chẳng có kết cục tốt, thực sự đáng giá đến vậy sao?
Chỉ có một mình Tạ Tùng Tuyển nói cho lão biết, đáng giá.
Hắn có đôi mắt trong veo, trong ấy là sự ngưỡng mộ chân thành không cách nào che giấu nổi.
Nhớ tới Tạ Tùng Tuyển, đôi mắt Lão Lục có hơi ươn ướt. Lão bình ổn lại cảm xúc, thở dài nói: “Nếu như Thiếu gia vẫn còn, nói không chừng có thể trở thành tri kỷ với Đô thống đấy.”
Triệu Quân nói: “Tuyệt đối không có khả năng.”
Vừa nghe thấy ba chữ “Tạ Tùng Tuyển” này, Triệu Quân đã thấy phát ngán.
Hắn bực dọc lắc lư ngọc Kỳ Lân bên hông, đang định hỏi chút chuyện của Bùi Trường Hoài, đột nhiên sau lưng truyền đến một cơn rét lạnh sắc bén.
Đầu mũi tên phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đâm xuyên trời cao, hướng thẳng tới giữa tim Triệu Quân.
Vệ Phong Lâm đang một mực canh giữ bên người Triệu Quân kinh hãi, quát: “Đô thống!”
Triệu Quân nghiêng người, vừa chuẩn vừa nhanh bắt được một mũi hắc vũ cương. Đầu mũi tên sắc bén, cào qua lòng bàn tay hắn, chớp mắt một vệt máu đã ứa ra.
Vốn dĩ Triệu Quân một mình né mũi tên này không thành vấn đề, nhưng nếu như hắn né, mũi tên nhất định sẽ bắn trúng lão Lục đang ngồi đối diện.
Vệ Phong Lâm nhìn thấy vết thương của Triệu Quân, giận tím mặt, quay đầu lại liền nhìn thấy những bóng đen nặng nề đứng trong ngõ, cắn răng một cái, y rút kiếm giết về phía chúng.
Đôi mắt Triệu Quân đen kịt, nhìn chằm chằm tình hình trong ngõ nhỏ, mơ hồ khoảng mười mấy thích khách đang quấn lấy Vệ Phong Lâm, bất phân thắng bại. Bọn chúng người đông thế mạnh, tiếp tục thế này Vệ Phong Lâm sớm muộn cũng rơi vào thế hạ phong.
Hắn nói với lão Lục: “Mau trốn đi, bảo vệ chính mình cho tốt.” “Nhưng mà ngài…”
Triệu Quân nhìn mũi hắc vũ cương trong tay, vân vê qua lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về chỗ cao nhất, quả thực liền thấy một mũi tên lóe sáng trong bóng tối.
Triệu Quân hét lên: “Cẩn thận ám tiễn!”
“Keng” một tiếng, ám tiễn bắn mạnh về phía Vệ Phong Lâm.
Nghe thấy Triệu Quân nhắc nhở, Vệ Phong Lâm không cần nghĩ ngợi, xoay kiếm đỡ ám tiễn sau lưng.
Thích khách đang giao đấu nhân cơ hội đâm vào mạn sườn y, Vệ Phong Lâm nghiêng người tránh, tiếc rằng phản ứng của y có nhanh cũng đã chậm một bước, trường kiếm trong tay đối phương đã đâm rách xiêm y bên sườn y, da thịt bị đâm sượt qua, bắn ra một tia máu tươi.
Vệ Phong Lâm lùi về sau vài bước, gắt gao che miệng vết thương trên mạn sườn. Đau đớn kịch liệt này làm y có chút kinh hãi, đối phương khí thế dào dạt, tỉ mỉ khống chế, chỉ bằng sức lực của một mình y e rằng không thể bảo hộ được Triệu Quân.
Giáo của Triệu Quân không ở bên người, đối mặt với đám thích khách đã qua huấn luyện này, dùng tay không chắc chắn không có lợi.
Lão Lục thấy tình thế ấy, vội lao đến trước ngăn tủ đặt bột mì, lấy từ trong đó ra một thanh trường kiếm, ném cho Triệu Quân: “Đỡ lấy!”
Triệu Quân tiếp được, rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm loang lổ rỉ sét, thở dài: “Quên đi, có cái dùng là được.”