Hôm sau, Tạ Tri Quân lấy danh nghĩa của Tiêu Vương phủ gửi bái thiếp tới Chính Tắc Hầu phủ, đại lang của Bùi gia – Bùi Văn tự mình ra tiếp
đón, Nhưng Tạ Tri Quân vừa mới vào cửa Hầu phủ, đã chỉ đích danh tên họ muốn gặp Bùi Dục.
Bùi Văn sớm đã nghe nói tới tính tình vị Tiêu Vương Thế tử này, còn cho rằng Tam lang nhà mình vô ý làm gì chọc giận hắn, hôm nay hắn tới tận cửa tính sổ, ai ngờ Bùi Trường Hoài vừa tiến vào phòng khách, Tạ Tri Quân đã phi qua, bỗng chốc nhào vào người y, ôm chặt lấy y.
“A Dục, ta tới tìm ngươi nè!”
Hắn cười khanh khách, lúc ôm y, còn dùng chóp mũi cọ cọ lên mặt Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài mới đầu chưa nhận ra hắn là ai, liền nhanh chóng đẩy hắn ra, nhìn một lúc mới lờ mờ nhận ra hắn chính là tên khất cái xin cơm ngày đó.
Dung mạo Tạ Tri Quân giống Tiêu Vương phi hơn, thay cẩm y hoa phục vào, trông lại càng tuấn mỹ, chỉ là giữa đôi lông mày trời sinh kiêu ngạo, thế nên có tuấn mỹ bao nhiêu cũng là tuấn mỹ theo kiểu hùng hổ dọa người.
Bùi Văn thấy Tiêu Vương Thế tử và Tam lang thân thiết khăng khít, nhất thời thấy kỳ quái, hỏi hai người họ quen biết thế nào. Tạ Tri Quân nắm lấy tay Bùi Trường Hoài, nói là bí mật, không cho Bùi Trường Hoài nói cho người khác biết.
Bùi Văn bật cười, thầm nghĩ mình sao lại là người ngoài chứ?
Thế nhưng y cũng không truy tới cùng nữa, nếu Tạ Tri Quân đã tới gặp Bùi Trường Hoài, vậy trọng trách tiếp khách này đương nhiên phải do Bùi Trường Hoài đảm nhiệm.
Bùi Trường Hoài đưa Tạ Tri Quân đi dạo, lúc trò chuyện với nhau mới biết Tạ Tri Quân vốn là Tiêu Vương Thế tử, ngày đó chơi trò giả bộ làm ăn mày.
Tuy nói như thế, nhưng Bùi Trường Hoài không thích kẻ nói dối, khi đó y vẫn còn nhỏ, cũng không biết cách che giấu tâm tư, sắc mặt liền nhanh chóng lạnh nhạt, rút tay mình ra khỏi tay Tạ Tri Quân.
Bùi Trường Hoài nói: “Quân tử trọng lễ nghĩa, ngươi đi lừa người khác là không đúng.”
Tạ Tri Quân trông y như đang tức giận, tiếp tục nói dối: “Ta là vì bất hòa với cha mẹ mới giả vờ làm khất cái, chỉ muốn để bọn họ đau lòng, chứ không làm chuyện gì xấu.”
Hắn nói dối đã quenn, mắt không chớp, mặt cũng không đỏ. Bùi Trường Hoài cũng dễ dàng tin lời hắn, còn đau lòng cho hắn phải vì chuyện nhỏ ấy mà phải để mình chịu khổ chịu tội.
Tạ Tri Quân là người bạn đầu tiên mà Bùi Trường Hoài kết giao, hai người thuở ban đầu như hình với bóng, giao tình càng ngày càng sâu.
Sau này Hoàng thượng sai người thành lập thư viện Minh Đỉnh, cho con cháu nhà quan trong kinh thành học tập. Tạ Tri Quân tới tuổi phải nhập học, liền xin phụ thân ra mặt, mời Bùi Trường Hoài làm thư đồng của hắn, học bài cùng hắn.
Bùi Thừa Cảnh không muốn con cháu Bùi gia qua lại quá thân mật với con cháu của hoàng thất.
Bùi Dục và Tiêu Vương Thế tử giao hảo, trong mắt bọn chúng chỉ có tình cảm thiếu niên, nhưng đặt trong mối quan hệ của hai bên, Tiêu Vương phủ và Chính Tắc Hầu phủ vốn có chút khúc mắc tới nhau, thế nên chính là đại kiêng kỵ.
Nhưng vì Tiêu Vương tự mình tới phủ cầu thỉnh, Bùi Thừa Cảnh cũng không thể không đáp ứng chuyện này.
Bùi gia vốn là nhà võ, Bùi Thừa Cảnh một lòng muốn bồi dưỡng Bùi Trường Hoài thành tướng tài, nhưng tâm địa Bùi Trường Hoài quá mềm yếu, từ nhỏ đã không thích mấy chuyện chém giết, tới nay có cơ hội tới thư viện học tập, không còn bị cha huynh bắt luyện võ, đương nhiên là trong lòng rất vui sướng.
Trước khi vào thư viện một ngày, Tạ Tri Quân hẹn Bùi Trường Hoài tới Lan Thương Uyển đạp thanh, ngắm hoa mộc lan nở rộ trong Đông Uyển.
Bùi Trường Hoài nhân cơ hội này liền tặng Tạ Tri Quân một cây quạt giấy, cảm tạ hắn đưa mình tới thư viện Minh Đỉnh.
Tạ Tri Quân thấy chữ trên mặt quạt là do Bùi Trường Hoài viết, quạt dùng giấy Tuyết Lãng vô cùng hiếm có, mặt giấy còn được hun qua tinh dầu hoa hồng, lúc quạt vẫn có thể ngửi thấy hương hoa, liền biết y làm quạt bằng cả tấm lòng.
Hắn cẩn thận nhận lấy, lại nói: “Ngoại trừ cái này, có còn gì khác không?”
Bùi Trường Hoài nghe xong còn tưởng hắn không thích, đáy lòng vừa buồn bã vừa áy náy: “Ngươi còn muốn gì nữa?”
Tạ Tri Quân ra vẻ đứng đắn suy nghĩ một lát, nói: “Ta muốn ngươi thề, vĩnh viễn phải ở bên cạnh ta.”
“Cái này còn cần thề sao?” Ánh mắt Bùi Trường Hoài sáng ngời nói: “Chúng ta đã là bằng hữu thì đương nhiên sẽ vĩnh viễn không chia lìa.”
Tạ Tri Quân đáp: “Ngươi không lừa ta chứ?”
Bùi Trường Hoài giơ tay lên thề, nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Ta không lừa ngươi.”
Trái tim Tạ Tri Quân bỗng đập thình thịch. Bùi Trường Hoài thấy hắn vẫn sững sờ, hỏi: “Sao thế, ngươi cứ nhìn ta làm gì?”
Tạ Tri Quân không nói nên lời, nhanh chóng dời tầm mắt tới những đóa ngọc lan trên đầu y, ý cười càng ngày càng sâu, nói: “Đâu có nhìn ngươi, ta đang ngắm hoa mà.”
Bùi Trường Hoài nghi hoặc xoay người, nhìn theo tầm mắt hắn.
Tạ Tri Quân để quạt vào trong lòng, nghiêng người đi, ghé vào bên tai Bùi Trường Hoài, thấp giọng nói: “…Hoa trông thật đẹp.”
“Đúng vậy.”
Bùi Trường Hoài cười gật gật đầu, sóng vai đứng bên cạnh Tạ Tri Quân, cơn gió mát từ đâu thổi tới, hương hoa khẽ lùa vào tay áo.
Tạ Tri Quân thích hết những điểm tốt của Bùi Trường Hoài, y dịu dàng với người khác, trung thực, trọng tình trọng nghĩ, thực lòng có bới cũng không ra khuyết điểm, nhưng có lúc quá tốt đẹp lại thật đáng ghét, thật đáng giận!
Sau khi vào thư viện Minh Đỉnh, Bùi Trường Hoài quen biết rất nhiều người xấp xỉ mình, tính cách lại hợp y, có tên Từ Thế Xương là con cháu xuất thân danh gia vọng tộc, còn cả vài tên thư đồng không biết kẻ nào đưa tới cùng, không gia không thế, chỉ cần nói đôi ba câu ra vẻ nho nhã với Bùi Trường Hoài liền có thể giao hảo với y.
Bằng hữu tri kỷ nhiều hơn, Bùi Trường Hoài càng thường xuyên chơi cùng người khác, Tạ Tri Quân rất không vui, lòng tràn đầy lửa giận không có chỗ phát tiết.
Cho tới một ngày, hắn nhìn thấy một gã sai vặt của thư đồng trong thư viện treo một cây quạt giấy bên hông, trông tương tự của hắn, chặn lại nhìn kỹ, quả thực là do Bùi Trường Hoài làm.
Tạ Tri Quân không nén nổi cơn giận dữ, liền phá tan cây quạt thành từng mảnh.
Gã sai vặt kia thấy vật mình yêu quý bị phá hỏng, khóc đòi hắn trả, Tạ Tri Quân liền uất ức đạp hắn một cước ngã ra đất, mắng: “Chỉ bằng ngươi mà xứng sao? Ngươi xứng sao?”
Hắn lại nhớ tới cảnh lúc nhỏ mình bị mấy tên tôi tớ bên mình phản bội sỉ nhục, liền túm lấy tóc của gã sai vặt, lôi hắn tới chỗ không người, tìm mấy cành cây có gai rồi đập đầu hắn vào, đánh tận đến khi tên sai vặt kia bê bết máu, ngất đi trong chốc lát.
Tạ Tri Quân vẻ mặt hung ác, kêu người gọi Bùi Trường Hoài qua. Bùi Trường Hoài ban đầu vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhanh chân đi tới chỗ hẹn, cho tới khi y nhìn thấy một người đầm đìa máu nằm trên mặt đất, bước chân sững lại, lạnh toát từ đầu đến chân.
“A Dục, ngươi có biết tại sao ta lại đánh hắn không?” Tạ Tri Quân cười nói, trong đôi mắt tối đen ẩn chứa lạnh lẽo mà lứa tuổi của hắn không nên có.
Bùi Trường Hoài chưa từng nhìn thấy một Tạ Tri Quân như thế này, nhất thời hoang mang lo sợ, lắc lắc đầu.
“Bởi vì ngươi đó.” Tạ Tri Quân giao chiếc quạt giấy nát vụn vào tay Bùi Trường Hoài: “Bùi Dục, ngươi phải nhớ kỹ, hắn là bởi vì ngươi nên mới trở thành thế này, ngươi không nên đối tốt với hắn, cũng không nên đưa đồ đã tặng ta cho hắn.”
Sắc mặt Bùi Trường Hoài tái nhợt: “Quạt là do ta muốn tặng, nếu như ngươi hận ta, thì có thể trút giận lên ta, tại sao, tại sao ngươi phải làm thế này? Sao ngươi có thể…”
Tạ Tri Quân kéo cổ y lại, ôm y vào trong lòng: “Sao ta có thể hận ngươi được chứ? Hắn không giống ngươi được.”
Bùi Trường Hoài hỏi: “Có chỗ nào không giống?”
“Đợi tới khi ngươi thực sự đặt ta trong lòng, ngươi sẽ hiểu ngươi và hắn rốt cuộc có gì không giống nhau.”
Tạ Tri Quân ngoắc ngoắc ngón tay, tên đầy tớ đi theo hắn bê một chậu nước bẩn thỉu đen ngòm lên.
Bùi Trường Hoài nhận ra bọn họ định làm gì, nóng lòng muốn cản, nhưng lại Tạ Tri Quân ôm chặt lấy thắt lưng y. Y chậm một bước, chậu
nước bẩn thỉu kia hắt thẳng lên người tên đầy tớ, tên đầy tớ nọ tức khắc gào khiến tê tâm liệt phế, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Bùi Trường Hoài bị thảm trạng trước mắt dọa tới mức tay chân luống cuống, chân mềm nhũn, quỳ ập xuống mặt đất.
Người nọ gào thảm thiết như rơi vào địa ngục, gào không ngừng, Tạ Tri Quân lại thở dài một hơi độc ác, hả hê mà cười lớn.
Bùi Trường Hoài nghe âm thanh cười khóc lẫn lộn ấy, đau đớn quỳ gối trên mặt đất, hai tay bịt kín tai mình, cơ thể co lại thành một nhúm.
Tạ Tri Quân phủ trên bờ vai y, hỏi: “Lời ta nói với ngươi, ngươi đã nhớ hay chưa?”
Đôi mắt Bùi Trường Hoài đã đẫm nước mắt, gần như cầu xin: “Đừng làm thế, đừng làm thế mà…”