Bùi Trường Hoài vốn là người hoài cổ, mà người hoài cổ lại thường rất chung tình. Không biết Tạ Từ Tuyển kia tốt đẹp đến mức nào mà lại có thể khiến cho Bùi Trường Hoài nhớ mãi không quên.
Triệu Quân khịt mũi khinh thường, thầm nghĩ, dù có tốt cách mấy thì cũng chỉ là bộ xương khô thôi.Hắn vứt quyển sách sang một bên, nghiêng người nằm xuống,càng nghĩ đến chuyện của Tạ Tùng Tuyển và Bùi Trường Hoài càng thấy khó chịu, lòng như lửa đốt.
Hắn nhích người đến nằm cạnh Bùi Trường Hoài, một tay giữ eo, một tay xoa mông y,muốn đánh thức y.
Bùi Trường Hoài ngủ không sâu, nhúc nhích tìm tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Triệu Quân thấy y không bằng lòng, lại nhìn thấy thân thể bị mình dày vò đến đầy vết tích kia, dục vọng dù có lớn hơn nữa cũng tiêu tan, không
cảm thấy hứng thú nữa. “Tha cho ngươi lần này á.”
Triệu Quân hôn lên trán của Bùi Trường Hoài, sau đó vòng tay ôm y từ phía sau, dùng tay vỗ nhẹ vào eo bên của y, dỗ y ngủ.
Bùi Trường Hoài ngủ khá sâu, nửa đêm phát sốt nhẹ, thấy miệng đắng lưỡi khô, một lúc sau mới tỉnh dậy.
Đến khi tỉnh lại, y vẫn nhìn thấy Triệu Quân đang ngồi bên cạnh đang đọc sách, cả đêm nay dường như Triệu Quân vẫn luôn ở bên cạnh y.
Trong mơ hồ nhìn hắn, dáng vẻ của Triệu Quân dần dần biến thành Tạ Từ Tuyển.
Tạ Từ Tuyển có khuôn mặt như ngọc, trẻ trung khôi ngô, trên người như có vầng sáng bao quanh.
Bùi Trường Hoài nhớ rằng lúc nhỏ khi y bị bệnh, làm bạn với y chỉ có ấm thuốc và kim châm, cuộc sống lúc đó của y cô đơn và buồn chán biết bao, may thay lúc đó có Tạ Tùng Tuyển ở bên cạnh.
Tạ Tùng Tuyển sẽ giống như Triệu Quân lúc này, tựa vào đầu giường kể chuyện cho y nghe. Một số là do y nghe được từ nơi khác, một số là do chính y bịa ra, có nhiều lúc nhân vật chính qua đời, Bùi Trường Hoài lại khóc nức nở.
Tạ Tùng Tuyển không dỗ được, đành phải sử dụng năng lực đổi trắng thay đen của mình đem người ch/ết sống lại dỗ cho Bùi Trường Hoài ngừng khóc.
Lần này, Tạ Tùng Tuyển kể về Xích Hà Khanh, chuyện Xích Hà Khanh phiêu bạt giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, kể được một lát, Tạ Từ Tuyển đột nhiên không nói nữa
“Ta phải đi rồi.” Y nói. “Ngươi định đi đâu?”
Cảm giác sợ hãi khó hiểu dâng lên trong Bùi Trường Hoài, y định đứng dậy nhưng tay chân cứ nặng như đeo chì, phải dùng hết sức mới đưa tay lên nắm lấy được một góc áo của Tạ Tùng Tuyển.
“Đừng đi, đừng đi mà, làm ơn … xin ngươi…”
Hai mắt của y nóng rát, phảng phất như quay lại trận Tẩu Mã Xuyên năm đó. Y ngã quỵ xuống đất, ôm chặt lấy thi thể Tạ Tùng Tuyển, gào khóc.
Gió Tẩu Mã Xuyên cắt qua cổ họng y, đến lúc khóc xong, trong miệng đã toàn là mùi máu tanh.
Thấy y khóc, Tạ Tùng Tuyển cười nói: “Lúc này mới biết ta tốt hả?” Hắn lại ngồi xuống, cúi đầu đến gần Bùi Trường Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Trường Hoài, nói cho ta biết đi, người trong lòng ngươi là ai? “
“Ngươi.”
Bùi Trường Hoài ôm lấy hắn, ngửa đầu hôn lên môi người trước mặt. Đôi môi của Tạ Tùng Tuyển mềm mại và ấm áp, Bùi Trường Hoài giống như người sắp ch/ết khát, điên cuồng hút lấy chất dịch ngọt ngào trong miệng hắn, quấn quýt không rời.
Chốc lát sau, y dừng lại, tựa đầu vào cổ Tạ Tùng Tuyển, thở dốc nói: “Chỉ có ngươi, một mình ngươi.”
Đối phương nghe thấy lời y, đưa tay giữ lấy gáy, lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng, lửa nóng lại dần dần bốc lên. Bùi Trường Hoài nhắm mắt lại, y càng ngày càng mơ hồ, ý thức dần dần chìm vào vực sâu vô tận.
“Dính người quá đi mất.” Hắn nói.
Nói xong, hắn cắn vành tai y. Bùi Trường Hoài đau đớn, quay đầu lại thì phát hiện người cắn mình không phải Tạ Tùng Tuyển mà là Triệu Quân.
Trái tim của Bùi Trường Hoài hẫng một nhịp,y đột nhiên ngồi phắt dậy, ý thức cũng đã quay trở lại. Ngẩn người một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ y mới thấy ánh nắng bên ngoài đã chói chang, dầu trong ngọn đèn hạc đồng trên đầu giường đã cháy cạn.
Trưa ngày hôm sau.
Căn phòng im lặng, chỉ còn một mình y. Bùi Trường Hoài thở dài một hơi, đưa tay day cái trán, chẳng nhớ rõ Triệu Quân có đến đây hay chỉ là giấc mộng của mình.
Vừa trở tay liền đụng phải thứ gì đó, Bùi Trường Hoài cúi đầu, nhìn thấy chiếc chuông ngọc đã mất cách đây không lâu.
Xem ra đúng là hắn đã đến.
…
Một tháng tiếp theo, Bùi Trường Hoài cũng không gặp lại Triệu Quân nữa, có điều Hạ Nhuận lại
gửi đến Chính Tắc Hầu phủ một bức mật thư, trong bức thư tường thuật đầy đủ những hành động của Triệu Quân sau khi tới Bắc Doanh.
Ban đầu, ngay cả Hạ Nhuận cũng nghĩ rằng Triệu Quân chẳng qua cũng chỉ là một viên
quan mới nhậm chức, ít nhiều cũng muốn làm chút chuyện, tạo dựng uy tín cho bản thân.
Triệu Quân bây giờ thân phận cao quý, là Đô thống Vũ Lăng Quân, mặc kệ hắn có thực lực hay không, thì cũng là người do hoàng đế phái tới, các lão tướng ở Bắc Doanh dù muốn dù không cũng phải nể mặt hắn vài phần, vì thế mới để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Triệu Quân ra lệnh bắt đầu kiểm tra từ Hỏa Đầu doanh, kiểm tra quân nhu, kiểm tra lương thực, kiểm tra ngân khố.
Uy danh của Vũ Lăng Quân trước nay không nhỏ, hoàng đế cũng không quan tâm nên cũng không có ai dám to gan đi điều tra Bắc Doanh, không có người giám sát, kiểm tra, không khỏi sẽ có người động tâm lợi dụng kẽ hở mà trục lợi riêng.
Bây giờ tra ra, quả nhiên là chỗ nào cũng có vấn đề.
Triệu Quân cắt chức của hai vị quan quản sự xong liền bắt quân sư thống lĩnh đã cấu kết với thương hộ, lừa gạt chi phí quân sự vào ngục, vừa tước quan vị vừa bắt giam người, hành động của hắn gây ra náo động không nhỏ.
Các vị trí trống được các quan binh do chính Triệu Quân đề bạt đảm nhiệm.
Vốn mọi người nghĩ sóng gió tới đây là kết thúc, nhưng quyết tâm thanh trừng Vũ Lăng Quân của Triệu Quân lại giống như ngọn lửa ném vào đồng hoang, một ngày lan ra ngàn dặm.
Hỏa Đầu doanh cũng chỉ là bước đầu của hắn.
Hiện tại, hắn lại cùng Binh bộ Thượng thư hợp tác, điều tra các khoảng quân lương khống ở các đại quân doanh.
Cái gọi là “quân lương khống” là báo cáo sai về số lượng quân lính về triều định, đem khoảng quân lương dư ra chiếm làm của riêng.
Trong thư phòng, Hạ Nhuận sắc mặt nghiêm nghị, cúi đầu nói với Bùi Trường Hoài: “Chuyện này có chút kỳ lạ, vị Binh bộ Thượng thư kia ở trong triều nổi tiếng là lão trung thần, không lập bè lập phái, cũng không
gây thù với ai, nguyên tắc làm quan của ông ta chính là ‘Thà không làm còn hơn làm sai’. Lần này không biết tại sao lại đồng ý cùng Triệu Quân tham gia chuyện này …
Bùi Trường Hoài cầmlò sưởi trên tay, nhắm hai mắt, trầm ngâm không nói.
Y biết Triệu Quân vốn là người có bản lĩnh, hắn thuyết phục được Binh bộ Thượng thư cũng không phải là chuyện gì kì lạ.
Thấy Bùi Trường Hoài im lặng hồi lâu, Hạ Nhuận không khỏi mở miệng nhắc nhở: “Những tội danh đó, đừng nói là Vũ Lăng Quân Bắc Doanh, cho dù là bất cứ quân doanh nào khác, nếu điều tra theo cách của
Triệu Quân, thì phần lớn đều phải ngã ngựa. Hầu gia, mạt tướng cho là Triệu Quân đang dùng danh nghĩa bắt tham ô để thanh trừng những kẻ cản trở mình, sau đó đề bạt tay chân của hắn lên… Nếu chúng ta bỏ mặc hắn càn quấy sợ là không mất bao lâu, Vũ Lăng Quân sẽ trở thành thiên hạ của Triệu Quân.”
Bùi Trường Hoài hỏi:”Triệu Quân làm lớn chuyện như vậy, hoàng thượng có biết chuyện không?”
Hạ Nhuận nói: “ Muốn thay đổi những chức quan quan trọng như vậy phải được Hoàng thượng duyệt qua, Hoàng thượng đương nhiên là biết chuyện.”
Bùi Trường Hoài nhếch môi: ” Mọi chuyện Triệu Quân làm Hoàng thượng đều biết được, vậy sao có thể gọi là càn quấy? “
Hạ Nhuận sững người, như là hiểu được điều gì, nói: “Chẳng trách hoàng thượng lúc này lại muốn phạt nặng Hầu gia… Cứ như vậy, cho dù Triệu Quân làm cái gì, Hầu gia đều không xen vào được.”
Hắn tức tới tím mặt, thấp giọng mắng: “Lẽ nào hoàng thượng thật sự định đem Vũ Lăng Quân giao cho hắn? Vũ Lăng Quân vốn là tâm huyết cả đời của lão Hầu gia, Triệu Quân hắn có tài cán gì…!””
Bùi Trường Hoài rũ mắt, đầu ngón tay chạm vào hoa văn trên lò sưởi, nhớ lại lời Triệu Quân đã nói với y khi còn ở Bắc Doanh ngày đó, không khỏi nở nụ cười.
Tới bây giờ cũng mới qua một tháng, cách hành sự quyết đoán đó của Triệu Quân hẳn đã làm cho không ít người đứng ngồi không yên rồi?
Hạ Nhuận nhìn y, thấy Bùi Trường Hoài không có vẻ gì là lo lắng, ngược lại thấy khóe môi y nở một nụ cười nhàn nhạt, trầm giọng hỏi: “Tiểu Hầu
gia, ngài nghĩ thế nào?”
“Theo cái nhìn của ta, Hoàng thượng ngầm đồng ý cho Triệu Quân lập lại kỷ luật trong quân đội, hắn cũng tra ra được không ít chuyện, đây vốn là chuyện tốt cho dân cho nước. ”
Giọng y có chút vui vẻ khó nhận ra.
Hạ Nhuận lo lắng nói: “Hầu gia, ngài hồ đồ rồi sao, cái gì mà tốt cho dân cho
nước? Triệu Quân rõ ràng là vì bản tính ích kỉ của mình, muốn tranh giành quyền
lực với ngài!”
Bùi Trường Hoài nhẹ giọng đáp: “Vũ Lăng Quân không phải là Vũ Lăng Quân của Bùi gia, ai là người phụ trách hoàn toàn tùy thuộc vào ý muốn của hoàng thượng. Miễn là Đại Lương an hưởng thái bình, nhân dân an cư lạc nghiệp, cũng không phải là không thể để cho Triệu Quân thống lĩnh Vũ Lăng Quân”
Hạ Nhuận không hy vọng Bùi Trường Hoài sẽ có thái độ này, trong mắt y dường như mất đi Vũ Lăng Quân cũng không phải là gì chuyện lớn, hắn cho rằng Bùi Trường Hoài là nhất thời hồ đồ, nhiều năm phụng sự cho y, trong lòng Hạ Nhuận biết rõ, có lẽ trong lòng tiểu Hầu gia đã tự có suy tính riêng, không thể nào là thật sự nhất thời hồ đồ.
Có lẽ y đã có tính toán riêng…Hạ Nhuận suy ngẫm một lúc cũng không đoán ra ý nghĩ của Bùi Trường Hoài, chỉ có thể im lặng.
Bùi Trường Hoài biết rằng Hạ Nhuận tin tưởng mình, dặn dò: “Cơn bão này vẫn chưa đi qua, người dưới tay ngươi có trong sạch không?”
Hạ Nhuận nói: “Hầu gia yên tâm, đám huynh đệ kia của ta tuy là cách hành xử bình thường có chút thô thiển, nhưng tuyệt đối không dám tham ô quân lương. “
“Vậy thì tốt rồi. Sau khi trở về, ngươi cũng dặn bọn họ không được đối đầu với Triệu Quân. Hắn nói gì thì cứ cố gắng hết sức làm theo. Lúc bị làm khó thì đến tìm ta ta.”
“Nhưng lỡ như Triệu Quân…”
Bùi Trường Hoài ngắt lời hắn, nói: “Bản Hầu hơi mệt, ngươi về trước đi. “
Hạ Nhuận không thể không ngậm miệng. Hắn hành lễ rồi lập tức lui ra khỏi thư phòng, rời khỏi phủ Chính Tắc Hầu.
Ngay khi Hạ Nhuận rời đi, Bùi Trường Hoài lập tức ra lệnh cho quản gia treo biển đóng cửa không tiếp khách, dù ai đến cũng không gặp.
Triệu Quân khuấy động một trận cuồng phong đẫm máu ở kinh thành, tuy vậy những mưa
gió này đều bị chặn ngoài cửa phủ Chính Tắc Hầu, không sao lọt vào được.
Dần dần, một số lão tướng ở Bắc Doanh không kiềm được tức giận, lần lượt đến Hầu phủ, muốn mời Bùi Trường Hoài đứng ra chủ trì đại cục cùng nhau đối phó Triệu Quân.
Bọn họ cho là Bùi Trường Hoài đến cùng bản tính vẫn không thay đổi, vẫn nhu nhược dễ lừa giống như trước kia, dễ dàng bị lợi dụng.
Đại ca Bùi gia giỏi về mưu lược, Nhị ca lại có thủ đoạn quyết liệt, bất luận để ai đến làm chủ Vũ Lăng Quân, cũng có thể xử lí tên Triệu Quân này gọn gàng sạch sẽ. Nhưng trời không có mắt, người còn sống cố tình lại là một Bùi Dục không có bản lĩnh, chỉ có thể để cho người ta cưỡi lên đầu lên cổ tung hoành, một chút hành động phản kháng cũng không có.
Phó tướng Lưu Hạng của Vũ Lăng Quân cũng quyết định đi Hầu phủ một phen, coi như quỳ, cũng phải quỳ đến khi mời được Bùi Trường Hoài rời phủ. Bùi Trường Hoài không có bản lĩnh cũng không sao, quan trọng chính là cái danh Chính Tắc Hầu của y, đây là mấu chốt để quân doanh khắp nơi đồng tâm hiệp lực.
Ai ngờ đầu gối của Lưu Hạng còn chưa tiếp đất, quản gia đã đỡ cánh tay của hắn lên, trình bày tiểu hầu gia bệnh tình đã lâu không khỏi nên đã quyết định rời đi kinh thành, đi vùng ngoại ô tây sơn dưỡng bệnh.Lưu Hạng sắc mặt xanh mét, ngay khi rời khỏi Hầu phủ, liền oán giận nhìn trời: “Thằng nhóc này, chạy cũng nhanh thật!”
Bùi Trường Hoài đến Tây Sơn chủ yếu là tìm một nơi yên tĩnh.
Ở Tây Sơn có suối nước nóng, vào triều đại trước, phú hào trong kinh bỏ vốn, vì hoàng đế mà xây dựng một toà hành cung, gọi là “Lan Thương Uyển” ở đây, bây giờ đã thành nơi chuyên dụng của quan to quý tộc.
Khi Bùi Trường Hoài đến nơi, y đã nghe nói Thượng thư bộ binh cũng ở đó, ngoài ra còn có hai vị Lễ bộ thị lang cùng một ít con cháu danh môn, người đến không ít cũng không nhiều.
BùiTrường Hoài dọn vào một biệt viện có hơi hẻo lánh, cũng không gặp mặt bọn họ, chờ yên tĩnh mới một mình đến đến suối nước nóng.
Trong đại sảnh, một tầng sương mù trắng bay lơ lửng, một loại hương liệu không rõ tên đã được đốt cháy trong lư hương.
Bùi Trường Hoài đi tới phía sau tấm bình phong cởi áo ngoài, mới vừa cởi được một nửa, đột nhiên, có một bóng người từbên kia của bức bình phong bước tới, hai tay ôm lấy Bùi Trường Hoài.
“Tam lang.”
Bùi Trường Hoài cả kinh, quay đầu lại nhìn thấy mặt của người kia: “Tạ Tri Quân?”
Tạ Tri Quân đem cái tay lạnh lẽo của mình từ cổ áo của Bùi Trường Hoài dời xuống, luồn vào trong ngực y, giống như đứa trẻ, dùng Bùi Trường Hoài làm ấm tay.
Hắn cười lạnh, hỏi: “Vết thương trên người đã khỏi chưa?”