Triệu Quân dẫn theo binh mã đến một thôn nhỏ hoang vu, trong thôn chỉ còn mấy ngôi nhà tranh cũ kỹ, lại chẳng thấy ánh đèn, dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, cỏ dại tươi tốt rậm rịt.
Thám tử dò đường báo cáo với Triệu Quân: “Quân lính đã bỏ trốn, nhưng Thái sư… phản tặc Từ Thủ Chước vẫn còn ở đây.”
Triệu Quân nhìn thấy ánh nến le lói ở phía xa, trên tấm cửa sổ mục nát là bóng dáng Từ Thủ Chước.
Hắn dặn dò Vạn Thái: “Ngươi dẫn người truy lùng tàn binh, để lại một người trông ngựa cho ta là được.”
Vạn Thái nhìn Triệu Quân xuống ngựa, dường như muốn đơn độc đi gặp Từ Thủ Chước, không khỏi lo lắng: “Đô thống, cẩn thận có bẫy.”
Triệu Quân cười nói: “Không cần lo, ta dù sao cũng là học trò của Thái sư, vẫn nên tiễn ông ấy quãng đường cuối.”
Vạn Thái nghe xong, theo lệnh dẫn binh rời đi, Triệu Quân thong thả bước vào ngôi nhà tranh cũ.
Nơi này mục nát ẩm thấp, đã lâu không có người ở, ngóc ngách đều bám đầy tơ nhện.
Từ Thủ Chước ngồi bên cửa sổ, bên ngoài trời vẫn đang mưa, gió lạnh chen qua cửa, lung lay ánh nến.
Từ Thủ Chước chẳng nhìn Triệu Quân, nhắm mắt nghe tiếng mưa. Triệu Quân cũng không gấp gáp, dựng một chiếc ghế ngả nghiêng trên đất, vén bào ngồi xuống cùng Từ Thủ Chước.
Một lúc sau, Từ Thủ Chước mới chậm rãi cất giọng: “Con vẫn chưa tới đây lần nào đúng không, trước đây chỗ này tên là dốc Tà Dương, ngôi nhà tranh này là ngôi nhà đầu tiên của ta, ta từ đây từng bước từng bước tiến vào kinh đô.”
Triệu Quân mỉm cười: “Nơi này thua xa phủ Thái sư, trên nóc còn dột mưa.”
“Lúc mưa to sẽ như thế, nhưng vẫn tốt hơn lưu lạc đầu đường xó chợ không có nơi che mưa che nắng. Lúc đó Niệm Thanh lại thích dùng thau gỗ hứng nước mưa, cả đêm tí tách không ngừng, ồn không chợp mắt nổi.”
Từ Thủ Chước mỉm cười, rồi lại nhanh chóng trầm mặc, nghĩ đến Từ Niệm Thanh, hai mắt ông ta rớm lệ.
“Vì không muốn muội muội ở ngôi nhà tranh như thế này nữa, cả đời ta truy danh trục lợi, lúc trẻ không để tâm, thay Tạ gia làm không ít chuyện dơ bẩn, cứ nghĩ là nếu Tạ Dịch đăng cơ thì mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, ta trở thành Thái sư công danh hiển hách, có điều Hoàng quý phi ch/ết rồi.” Từ Thủ Chước ngẩng đầu, lại bật cười: “Ta nhìn sai người, hại một đời của muội ấy, thiên ý trêu ngươi Từ Thủ Chước ta như thế, quá nực cười…”
Ông ta cười, tiếng cười chỉ có đau đớn.
Một lúc sau, ông ta nhìn nóc nhà tích đầy nước mưa, nói: “Triệu Quân, chẳng cần con phải bận tay, nơi này là chốn về của ta, nhưng trước khi nhắm mắt xuôi ta, ta chỉ muốn sửa sang lại ngôi nhà này một chút.”
Cỏ tranh và dây đai ẩm thấp vẫn còn dồn lại một góc, Từ Thủ Chước đội đấu lạp, ôm đống vật liệu đó ra khỏi nhà.
Triệu Quân bê cái thang gỗ nhỏ ra ngoài, Từ Thủ Chước cảm tạ hắn một tiếng, chậm rãi leo lên nóc.
Dùng dây đai bện cỏ tranh vào mái nhà là chuyện ông ta đã quen làm lúc nhỏ, nhưng lâu ngày không làm nữa, động tác có phần cứng nhắc, qua gần một khắc mới bước xuống.
Trở lại trong nhà tranh, mưa đã không để rơi vào nữa, bên trong chỉ còn im lặng.
Từ Thủ Chước có hơi thở gấp, lay lắt đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, sáp sắp đốt hết, tàn nến chợt sáng chợt tối.
Từ Thủ Chước lấy một viên thuốc trong tay áo ra, muốn Triệu Quân chứng kiến cái ch/ết của mình.
Triệu Quân lấy đấu lạp của mình ra, cúi người từ giã Từ Thủ Chước, xoay người muốn rời khỏi.
Từ Thủ Chước nhìn theo bóng lưng của hắn, tựa như trong trùng ảnh nhìn thấy dáng hình quen thuộc, liền cất giọng chất vấn: “Năm đó ở Tẩu Mã Xuyên, Triệu Quân đã tiếp cận được Bùi Văn, trở thành thủ hạ của y, sáu năm sau tại sao phải quay lại Hoài Châu tìm Trương Tông Lâm điều tra án gian lận Canh Dần?”
Có lẽ, người tìm Trương Tông Lâm hỏi chuyện Triệu gia đã không phải là Triệu Quân.
Bước chân Triệu Quân khựng lại, sườn mặt khuất trong bóng tối.
Từ Thủ Chước thở hồng hộc, trầm giọng hỏi: “Mẫn Lang, là con đúng không?”
Triệu Quân nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh sáng ảm đạm soi trên gương mặt anh tuấn dưới đấu lạp. Nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không ngoảnh lại, thẳng bước về phía trước, phất tay xem như cáo biệt: “Lão đầu, con đi nhé.”
Từ Thủ Chước nghe xong thì ngây người, lúc sau mới bật cười: “Vẫn là bộ dáng không biết tôn ti như xưa…”
Ông ta ho khù khụ, nôn ra một bãi máu, nhìn bóng dáng Triệu Quân dần mờ nhạt.
Ngọn lửa dần tàn, mưa tạt vào liền tắt liệm, Từ Thủ Chước chậm rãi cúi đầu giữa màn đêm.
Bi hoan ly hợp vốn vô tình, mưa trên thềm đá, từng giọt tới bình minh.
…
Vạn Thái chẳng tốn bao nhiêu công sức đã bắt gọn tàn binh, tịch thu vũ khí, trở về phụng mệnh Triệu Quân.
Triệu Quân thu quân, khởi hành về triều.
Ngày vào kinh, vừa khéo đi ngang qua một ao sen, sen trắng đang độ nở rộ, từng cánh từng cánh như ngọc điêu. Triệu Quân nhìn thấy, nghĩ là Bùi Trường Hoài sẽ thích, bèn hái mấy nhành hoa trở về.
Hắn về phủ Tướng quân trước, Vệ Phong Lâm biết Triệu Quân đã về tới kinh thành, đã đợi ở cửa từ sớm.
Triệu Quân thấy Vệ Phong Lâm vẫn bình an, mỉm cười: “Xem ra tiểu Hầu gia về trước ta.”
Vệ Phong Lâm không đáp, chỉ dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Triệu Quân thấy sắc mặt hắn sai sai, nghi ngờ hỏi: “Ánh mắt này của ngươi sao giống tiễn ta đoạn đường cuối thế?”
Vệ Phong Lâm thấp giọng lầm bầm: “Cũng gần như thế.”
“Nói bậy bạ gì đấy?” Triệu Quân ném roi ngựa trong tay cho hắn, chuyên chú ôm hoa sen được gói kỹ trong lá sen, vừa vào phủ vừa nói: “Hai tên bên Vương phủ đã giải quyết xong chưa?”
Vệ Phong Lâm đáp: “Xong rồi. Tiểu Hầu gia nói sẽ dâng tấu xin Hoàng thượng tra rõ vụ án của Tiểu Nhứ, trả lại công đạo cho muội ấy.”
Triệu Quân ngoảnh đầu nhìn Vệ Phong Lâm mỉm cười: “Thế thì phải cảm tạ Chính Tắc Hầu đàng hoàng đấy.”
Vệ Phong Lâm nhìn thấy bóng dáng ai, liền dừng chân cúi đầu hành lễ: “Hầu gia.”
Triệu Quân bất ngờ xoay đầu lại, nhìn thấy Bùi Trường Hoài đang đứng trong đình, dưới tàn hoa trắng muốt, hoa rơi trên đầu vai y, tựa tuyết đầu mùa.
Có vẻ như Bùi Trường Hoài đã đợi ở đây từ lâu.
Nhiều ngày không gặp, Triệu Quân rất nhớ y, nhìn thấy y thì nụ cười càng rạng rỡ: “Tiểu Hầu gia nhớ ta đến nỗi tự mình đến phủ luôn à?”
Bùi Trường Hoài làm mặt lạnh, không nói gì, Vệ Phong Lâm biết điều lặng lẽ rút lui.
Trong đình chỉ còn lại hai người.
Triệu Quân thấy Bùi Trường Hoài không vui, còn cho rằng mình về trễ nên khiến y lo lắng.
Hắn giơ lá sen trong tay, đung đưa trên đầu Bùi Trường Hoài, nói: “Lần này về kinh ta mua cho Hầu gia một chiếc ô, mau nhìn xem có đẹp không?”
Bùi Trường Hoài không để ý đến hắn, giơ thanh dao găm trong tay lên: “Vệ Phong Lâm nói thứ này là do ngươi tặng y.”
Triệu Quân nhìn thanh dao, nhất thời sững người, rất nhanh sau đó, hắn mới mỉm cười gật đầu: “Đúng thế.”
Bùi Trường Hoài lại hỏi: “Ở đâu mà có?” Triệu Quân đáp: “Thắng được.”
Bùi Trường Hoài như ngừng thở, bàn tay nắm chặt dao run rẩy.
Triệu Quân vẫn cười: “Thắng được đem tặng cho người trong lòng, chúc y một đời vô âu vô lo, bình an khỏe mạnh.”
Đôi mắt Bùi Trường Hoài đỏ hoe, một lúc lâu sau mới thở mạnh, tựa như người vừa mới thoát nạn ch/ết đuối.
Y cắn chặt răng, tựa như đau đớn kịch liệt, lại tựa như phẫn nộ bước đến trước mặt Triệu Quân, mạnh mẽ đấm vào mặt hắn.
Triệu Quân không ngờ mình lại bị ăn đấm, hoa sen cùng lá sen vẫn ôm trong tay tán loạn trên đất, hắn cũng ngã ngửa trên hoa.
Bùi Trường Hoài cúi đầu nhìn hắn, mắt đẫm lệ, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi rốt cuộc là Triệu Quân hay là Tạ Tùng Tuyển?”
Triệu Quân nằm dài trên đất, chạm vào khóe môi rớm máu của mình, bất lực đến nỗi bật cười: “Ta đã lấy thân báo đáp rồi sao mà ngươi còn ra tay ác thế? Ai không bị đánh thì ta chính là người đó.”
Nghe thấy giọng điệu bỡn cợt như thường của hắn, nước mắt Bùi Trường Hoài rơi càng dữ.
Triệu Quân thấy y khóc, đau lòng vô cùng, vội giải thích: “Trường Hoài, đừng giận nữa, không phải ta cố ý đâu.”
Giây tiếp theo, Bùi Trường Hoài đã bổ nhào vào lòng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, cắn răng chịu một chút rồi lại òa khóc.
Cách một lớp vải, y vẫn có thể cảm nhận từng vết sẹo trên lưng Triệu Quân, lúc này mới rõ những vết sẹo này từ đâu mà có. Cả người y như chìm vào lửa, không ngừng run rẩy.
Y chẳng dám ôm chặt, tựa như những vết thương ấy vẫn còn đau lắm, trước đây đau trên thân Triệu Quân, bây giờ đau trong tim y.
“Tại sao, tại sao lại là ngươi? Tại sao lại như thế?”
Bùi Trường Hoài nắm chặt y phục Triệu Quân, khản giọng hỏi.
Triệu Quân thấy y vẫn còn run rẩy không ngừng, ngay cả vòng tay cũng cẩn thận dè dặt, lần nữa ôm y vào lòng.
Hắn nghiêng đầu, thương tiếc mà thành kính hôn lên gò má Bùi Trường Hoài: “Xin lỗi, Trường Hoài, ta trở về muộn quá, để một mình ngươi chịu khổ lâu như thế.”