Trường Hoài tựa như thuyền lá nhỏ trên đầu ngọn sóng dữ giữa gió bão, thả trôi cho dục vọng cuốn đi, khoái cảm tựa như lửa đỏ, không ngừng thiêu đốt thần kinh của y, cả người đều tê dại.
Trường Hoài gần như sụp đổ, nước mắt lưng tròng, ưm a mơ hồ không rõ.
Qua một lúc, Triệu Quân nắm lấy tính khí của y, vuốt ve vài lượt. Trường Hoài rên rỉ, t/inh d/ịch trắng đục bắn ra, đọng trên bụng dưới của y.
Trường Hoài cong người, Triệu Quân cũng không chê y một thân nhớp nháp, trở tay ôm người vào lòng, tiếp tục ra vào liên tục. Trường Hoài cả người run rẩy, vẫn đê mê trong tàn dư cao trào không dứt.
Triệu Quân liếm đi giọt mồ hôi trên hõm cổ của y: “Giọng nghe hay lắm đấy, Trường Hoài.”
Giọng nói Triệu Quân lúc này không ổn định như lúc ban đầu, gọi tên y, càng thêm mấy phần nhu tình.
Môi Trường Hoài run rẩy, mặt càng đỏ, hai mắt nhắm chặt ôm lấy Triệu Quân.
Giữa tiếng thở gấp không ngừng xâm nhập, cho đến khi toàn bộ dương tinh xuất trong cơ thể Trường Hoài mới buông tha cho y.
Triệu Quân một lần chưa đủ, nửa đêm sau còn đánh thức Trường Hoài làm thêm mấy lần, hắn lười chơi mấy trò tình thú, chỉ lo bản thân sung sướng, không để ý đến cảm nhận của Trường Hoài nữa. Có mấy lần y hét đau, Triệu Quân cũng không lương thiện nổi, từ đầu đến cuối không hề dừng lại, chỉ dỗ dành mấy câu là Trường Hoài lại ngoan ngoãn chịu đựng tiếp.
Cho đến tận hừng sáng, Trường Hoài đã mệt đến mở mắt không nổi, nặng nề chìm vào giấc ngủ, lúc Triệu Quân rời khỏi cơ thể y, dịch trắng ướt đẫm cũng theo đó chảy ra, d/âm mỹ vô cùng.
Một đêm mây mưa, lúc Triệu Quân tỉnh dậy, hồi tưởng lại dáng vẻ Trường Hoài dưới thân mình không khỏi hứng chí lên đầu.
Lúc hắn mới đến kinh thành, Hoàng đế ban cho dinh phủ của Giáo úy tiền triều, trong phủ hoa cỏ quý hiếm, trang hoàng vô cùng hiển hách, thế nhưng trong phủ lại không có ai làm ấm giường.
Triệu Quân vốn không phải người ham mê tửu sắc, bởi vì thường xuyên chinh chiến sa trường, cũng không muốn bản thân có thêm gánh nặng nên cũng không lấy vợ. Đêm qua Trường Hoài biểu hiện vừa đúng ý hắn, tự nhiên sinh ra ý nghĩ muốn đem y về phủ.
Cũng chỉ là một đứa nam kỹ, tư sắc cũng được coi là hơn người, Triệu Quân hắn nuôi trong nhà cũng được.
Hắn nghịch tóc y một hồi, thấy y vẫn chưa tỉnh, hôn nhẹ lên sườn mặt y định gọi người dậy: “Đại tướng quân muốn đem ngươi…”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vệ Phong Lâm: “Gia, ngài đã dậy chưa?”
Triệu Quân chau mày, hắn biết Vệ Phong Lâm vốn là kẻ kiệm lời, nếu không phải là đại sự tuyệt đối không mở miệng. Hắn vén rèm, hỏi: “Có việc gì?”
Vệ Phong Lâm đáp: “Thái sư mời ngài đến phủ một chuyến.” Triệu Quân trầm ngâm một lát mới đáp: “Được.”
Hắn chỉ có thể bỏ qua chuyện của Trường Hoài, gọi kẻ dưới vào hầu hạ tắm rửa thay y phục.
Kẻ hầu ở lầu Phù Dung cung kính hầu hạ, cẩn thận giúp Triệu Quân khoác một kiện y phục ống nhỏ thêu chỉ trên nền đen, eo thắt đai bạc, tóc buộc cao bằng dây lụa trắng, ngang trán buộc một sợi dây tết đỏ vàng.
Tóc nom tán loạn, càng thêm phần anh tuấn tiêu sái.
Tướng mạo hắn tuấn lãng sáng sủa, lại đương độ thanh xuân, giữa chân mày đều là phong lưu, cho dù mặc một kiện võ phục giản đơn cũng khí phách hơn người, vừa nhìn còn tưởng là con cháu nhà quyền quý nào.
Nhưng mắt y đen láy thâm trầm, nhìn kỹ sẽ thấy tận cùng là hàn khí, giống như ngươi không cẩn thận chọc giận hắn, trong một nháy mắt, sẽ máu chảy thành sông.
Tên hầu nịnh nọt: “Lần đầu ngài đến lầu Phù Dung, nếu kẻ hèn có gì sai sót, xin ngài lượng thứ.”
“Nơi này quả là đất tốt, chẳng trách những người quyền thế ở kinh thành đều tới đây tầm hoan.”
Tên hầu đáp: “Ngài vừa tới kinh thành không lâu, nơi đây còn nhiều nơi thú vị lắm, chỉ cần ngài thử qua mới biết được thiên cung không ở trên trời mà luôn ở trước mắt ngài.”
Triệu Quân nghe tên này mồm mép, lười nhác cười đáp: “Ta là kẻ phàm, sợ là thiên cung giữ không nổi ta.”
Tên hầu cười bồi: “Tướng quân là thần tiên hạ phàm, ai có thể giữ chân ngài chứ? Ngài là học trò của lão Thái sư, Thái sư thông thái hơn người, nhất định không nhìn lầm người. Lần này tướng quân bình định tây bộ,
lập được kỳ công, quả nhiên bất phàm. Giờ ngài chính là tâm điểm của cả kinh thành này rồi.”
Một lời mà nịnh nọt được cả Thái sư đương triều. “Ngươi cũng thật biết ăn nói.”
Lời này của Triệu Quân nghe như rất hưởng thụ lời của tên hầu, nhưng vẻ mặt lại chẳng có vẻ gì vui vẻ.
Nhìn bộ dạng hèn mọn của kẻ này, hắn lại nhớ tới kẻ chẳng biết ăn nói còn ngủ trong phòng.
Đợi khi y quan chỉnh tề, Triệu Quân dặn dò: “Trở lại phòng hầu hạ người bên trong, nói với quản sự của các ngươi, người này thuộc về ta rồi.” Hắn gỡ tấm ngọc bội kỳ lân bên hông xuống ném cho tên hầu coi như làm chứng, rồi nói tiếp: “Còn ngân lượng thì đến phủ ta lấy.”
Cũng không hỏi cần bao nhiêu bạc, ý là bất luận nhiều thế nào, hắn nhất định phải có được.
Tên hầu nhanh chóng tiếp lấy mảnh ngọc, cười híp cả mắt: “Không biết vị nào có phúc được lọt vào mắt xanh của tướng quân, là nhà y ba đời phúc khí.”
Lời vừa dứt liền thấy Triệu Quân phất tay, hắn lập tức thức thời ngậm miệng lui ra.
Vệ Phong Lâm bước tới, dâng kiếm. Triệu Quân ngó một cái, rồi tiếp tục chỉnh lý y phục, vừa nói: “Đến phủ Thái sư thì mang kiếm làm gì?”
Vệ Phong Lâm lùi về sau: “Vâng.”
Lúc họ rời khỏi lầu Phù Dung, tuyết trên đường đã được quét sạch, các kiến trúc đá xanh lộ rõ bộ dạng của nó, tùy tùng dẫn ngựa ra, đã đứng đợi ở cửa từ sớm.
Triệu Quân cả người áo lụa đai ngọc, roi ngựa vung lên, hướng thẳng phía phủ Thái sư.
Còn tại lầu Phù Dung, lúc này tên hầu bước vào phòng Triệu Quân đã qua đêm, định bụng nhìn xem tên nam kỹ nào may mắn được đại tướng quân nhìn trúng, vừa bước vào phòng đã thấy trống rỗng không còn một ai, người kia đã không còn tăm tích.
Hắn gấp rút báo cáo, quản sự tra hỏi một phen.
Hai nam kỹ mặt dặm đầy son phấn đứng ra nhận đêm qua được Quản sự của Thương hội phân phó đưa Triệu Quân về phòng, nhưng vừa đặt chân đến lầu hai, hắn nói muốn tiếp tục nghe khúc, đuổi hai người họ đi, sau đó thì chuyện gì họ cũng không biết.
Hỏi qua một lượt cũng không tìm ra. Quản sự căng não, có thể là tên đó đêm qua bị Triệu Quân dày vò quá, sợ quá nên chạy mất, hoặc là do nguyên nhân khác, không nguyện ý đến phủ hắn, nên không muốn thừa nhận.
Tìm không được người, làm không xong việc, quản sự lầu Phù Dung chỉ có thể đi thỉnh tội, đợi tới lúc trời sẫm tối, mới đợi được Triệu Quân hồi phủ.
Triệu Quân xuống ngựa, người hầu già cầm đèn lồng đứng trước cổng, nhắc nhở hắn: “Tướng quân cẩn thận.”
Quản sự ở đình nghỉ trong gian giữa, nhìn thấy Triệu Quân lập tức niềm nở đứng dậy, hỏi thăm sự vụ, rồi lại ngập ngừng trần thuật lại sự việc, hỏi: “Tướng quân có nhớ tên hoặc dung mạo của y không? Không phải tiểu nhân bốc phét, lầu Phù Dung mỗi người ta đều nhớ rõ, là kẻ nào ngu ngốc không biết điều, để ta giúp ngài giáo huấn hắn một trận rồi lại đưa người cho ngài, nhất định khiến ngài hài lòng.”
“Người của ta không cần ngươi giáo huấn.”
Triệu Quân vung roi ngựa, lại nghĩ tới có thể Trường Hoài thường ngày sung sướng đã quen, đêm qua chịu không ít khổ nên mới chống đối hắn.
Triệu Quân lớn tiếng: “Trường Hoài, mau đem người đến đây cho ta, trói cũng được, chỉ cần không bị thương là được.”
Quản sự nghe thấy cái tên này thì bắt đầu nghi hoặc, trầm ngâm một lúc mới dám hỏi: “Ngài không nhớ nhầm chứ?”
Triệu Quân thắc mắc: “Sao cơ?”
Quản sự thấy sắc mặt Triệu Quân không tốt, cúi đầu thấp giọng nói: “Tướng quân thứ tội, cho dù là chữ Trường nào, chữ Hoài nào đi nữa cũng không thể là người của lầu Phù Dung.”
Triệu Quân chất vấn: “Tại sao?”
“Lầu Phù Dung chuyên phục vụ các quan chức và quý tộc trong kinh thành, bởi vậy nên kỹ nam trùng tên với quý nhân là đại cấm kỵ. Các nhân vật lớn ở đây tiểu nhân không dám nhận là biết hết nhưng cũng có
nghe qua tám chín phần. “Trường Hoài” phạm tên của quý nhân, tuyệt đối không thể là người của lầu Phù Dung.”
Triệu Quân nghe xong, tiếp tục hỏi: “Phạm tên của ai?”
Quản sự nghiêm mặt, lúc nhắc đến cái tên này lại thêm mấy phần cung kính.
Hắn đáp: “Chính Tắc Hầu, Bùi Dục.”