Mục lục
Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Triệu Quân đã dẫn đầu Vũ Lăng Quân đi nghênh thánh giá. Lần này Sùng Thiệu Đế xuất cung, bên cạnh Ngự Lâm quân cũng có không ít con cháu Hoàng thất cùng quan văn quan võ đi cùng.

Trước hết làm lễ tế trời ở rừng Bảo Lộc, sau đó mới đến Bảo Lộc Uyển.

Tiêu Vương đã chuẩn bị sẵn yến tiệc ở đó, Sùng Thiệu Đế ngồi trên đài cao giữa trung tâm, dưới đài nhã nhạc ca múa. Thái sư sức khỏe không tốt, lần này cáo bệnh không đến, những người còn lại hiển nhiên đủ mặt.

Một hồi trống dài vừa kết, đội quân được phân công đến rừng Bảo Lộc trước đã trở về, trong xe chở đầy con mồi săn được.

Xích Vũ Doanh dưới trướng Tạ Tri Quân săn được nhiều nhất, một con sói xám nằm nổi bật giữa đống thú. Thân thể cao lớn của nó toàn là Xích Vũ tiễn, máu trên mõm đã khô, hai mắt đục ngầu, xem ra là đã ch/ết nhiều canh giờ rồi. Bốn tên nô bộc nặng nề khiêng nó đến giữa yến tiệc.

Sùng Thiệu Đế nhìn thấy vết thương giữa cổ của nó, Xích Vũ tiễn xuyên qua xương thịt, hung mãnh vô cùng.

Một tiễn chí mạng này, là từ cung tên của Tạ Tri Quân.

Từ đài cao trông ra xa, giữa đám người, chỉ có một mình vị Tiêu Vương Thế tử này dùng dây vấn tóc màu bạc, bộ y phục ngắn màu lam sẫm thêu hoa bằng chỉ bạc, dáng vẻ nổi bật vô cùng. Tướng mạo của hắn có phần giống Tiêu Vương phi, mắt phượng mài ngài, cực kỳ tuấn mỹ, vốn đã là người đẹp nức tiếng, giờ đứng giữa đám đông càng thêm phần chói mắt.

Tạ Tri Quân gỡ cung trên vai xuống đưa cho Ngự Lâm quân, bước dọc theo đài, chậm rãi bước đến trước mặt Sùng Thiệu Đế, quỳ một gối xuống: “Hoàng thượng vạn an, người nhìn xem Văn Thương săn được thứ gì này.”

Hắn giơ tay lên, hai chiếc nanh sói nằm gọn trong lòng bàn tay.

Tạ Tri Chương nhẹ nhàng mỉm cười, đứng dậy cung kính bẩm: “Nghe nói doanh địa săn xuân bị một bầy sói nhăm nhe, cũng may Văn Thương cảnh giác, dẫn người đi bắt con sói đầu đàn, nếu không e là hậu quả khó lường.”

Sùng Thiệu Đế dường như có hứng thú, ngón tay động đậy.

Trịnh Quan đứng bên cạnh hiểu ý, bước xuống lấy chiếc nanh sói dâng đến trước mặt Sùng Thiệu Đế. Hai chiếc nanh này đã được rửa sạch rồi đem đi gọt giũa, tựa như một vầng trăng khuyết bóng loát sắc bén, quả là chiến lợi phẩm hiếm thấy.

Sùng Thiệu Đế gật đầu mỉm cười, nói với Tạ Tri Quân: “Tài bắn cung rất giỏi, không hổ là nam nhi dòng họ Tạ, mấy năm nay ở Thanh Vân Đạo quán xem ra con đã tiến bộ không ít, tính cách cũng trầm ổn, không uổng lòng thương yêu của phụ mẫu. Con bình thân đi!”

Tạ Tri Quân đáp: “Tạ Hoàng thượng.”

Sùng Thiệu Đế nhìn hắn, ánh mắt sâu xa, qua một lát mới nói: “Văn Thương cũng không còn nhỏ nữa, vừa đúng độ kiến công lập nghiệp, vào triều cùng trẫm phân ưu. Sau này có nhìn trúng cô nương nhà nào cứ nói với trẫm, Hoàng thúc sẽ làm chủ cho con.”

Ý tứ rõ ràng, muốn Tạ Tri Quân vào triều làm quan. Tiêu Vương nghe vậy, lặng lẽ ngẩng đầu cao hơn một chút, lòng sinh ra kiêu ngạo tự tin.

Tạ Tri Chương nghe xong còn vui mừng hơn cả Tạ Tri Quân, vội nói: “Văn Thương, còn không mau tạ ơn Hoàng thượng.”

Tạ Tri Quân cong môi, quỳ xuống tạ ơn.

Người của Tiêu Vương phủ vui mừng khôn nguôi, Từ Thế Xương lại nghiêng đầu nhìn Bùi Trường Hoài đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy y nắm chặt trản rượu, không nói một lời, sắc mặt ngày càng ảm đạm.

Từ Thế Xương lén lút trút thở dài, đại khái cũng hiểu được vì sao Bùi Trường Hoài không vui.

Hoàng thượng xem ra đã tha thứ cho chuyện năm đó Tạ Tri Quân gây ra, dù sao kẻ này mới là máu thịt thân cận, Tạ Tùng Tuyển thì có là gì?

Cùng lắm chỉ là đứa con trai của công thần tiền triều được Tiên đế gửi gắm…

Tuy là năm đó Tạ Tùng Tuyển sống trong cung được sủng ái vô ngần, nhưng y không phụ mẫu huynh đệ, ch/ết rồi là chẳng còn ai vì y lên tiếng bất bình. Tạ Tri Quân lại khác, hắn còn phụ mẫu và ca ca bảo bọc, cho dù Hoàng thượng có nhớ lại sai lầm trong quá khứ của hắn cũng không thể không nể mặt Tiêu Vương. Huống hồ, nghe ngữ điệu này của Hoàng thượng, xem ra ngài sẽ không vì chuyện của Tạ Tùng Tuyển mà trách phạt hắn nữa.

Bùi Trường Hoài không phải kẻ thù dai, mười năm giam lỏng nơi sơn cùng, Tạ Tri Quân đã nhận không ít trừng phạt, nhưng chỉ cần nhớ tới chuyện Tạ Tùng Tuyển ch/ết đi là chẳng còn ai nhớ tới uất ức y phải chịu, trong lòng liền không thoải mái.

Bùi Trường Hoài không muốn ở lại nữa, vừa định đứng dậy xin lui đã nghe tiếng Sùng Thiệu Đế, chỉ đành ngồi yên tại chỗ.

Sùng Thiệu Đế nói với Tạ Tri Quân: “Hôm nay con săn được thứ tốt, trẫm có thưởng, con xem xem con muốn cái gì?”

Tạ Tri Quân nhìn Bùi Trường Hoài một chút rồi mới nhẹ nhàng nói: “Lúc trước con cùng Chính Tắc Hầu có chút hiểu lầm, nếu Hoàng thượng có thưởng thì xin người hãy ban chiếc nanh sói này cho y, để tiểu Hầu gia đừng giận con nữa.”

Lần trước gây chuyện bị bắt đến trước ngự tiền là lúc Tạ Tri Quân và Bùi Trường Hoài đánh nhau tại sòng bài Kim Ngọc.

Lúc đó người của sòng bài Kim Ngọc gian lận lừa gạt Bùi Nguyên Mậu nợ tiền, lấy cớ bắt nó lại, mục đích là cố ý gài Bùi Trường Hoài phạm sai lầm, mượn chuyện này tước đi một phần quyền lực của Bùi Trường Hoài, để Triệu Quân tung hoành ở Bắc doanh.

Dĩ nhiên, Tạ Tri Chương không phải muốn giúp đỡ Triệu Quân, mà là muốn kết bè kết phái với Thái sư.

Bùi Nguyên Mậu dù sao cũng là vảy nghịch của Bùi Trường Hoài, Tạ Tri Quân sợ đám người này không biết dè chừng, gây ra án mạng, làm ra chuyện không thể giải quyết mới vội vã đến sòng bài Kim Ngọc chuộc Bùi Nguyên Mậu ra.

Bùi Trường Hoài lúc đó nghĩ rằng hắn là kẻ chủ mưu, lại thêm chuyện của Tạ Tùng Tuyển mà ra tay đánh người, cuối cùng vẫn tạo thành sai lầm.

Tạ Tri Quân chịu oan, ảo não vô cùng, sau đó cũng để mặc ca ca đối phó Bùi Trường Hoài. Hắn nghĩ, cứ tiếp tục cho Bùi Trường Hoài nếm khổ, biết đâu đến khi y cùng đường sẽ tự mình dâng đến cửa.

Nhưng ai mà ngờ người này đã không còn mềm yếu như lúc nhỏ, cho dù mất đi quyền khống chế Vũ Lăng quân cũng không chịu cúi đầu.

Tạ Tri Quân không còn cách nào, tự cho mình là khoan dung độ lượng, không tính toán với y nữa, mượn cơ hội này biểu thị thành ý, Bùi Trường Hoài không muốn cũng phải chấp nhận.

Sùng Thiệu Đế cũng đã lên tiếng: “Lần đầu trẫm nhìn thấy tiểu tử này cúi đầu với người khác đấy.”

Tạ Tri Quân mỉm cười.

Sùng Thiệu Đế lại nói: “Con cứ yên tâm, Chính Tắc Hầu không phải người ghi thù. Trịnh Quan, dặn dò thợ kim hoàng, đem hai cái răng nanh này nạm khóa vàng, một cái thưởng cho Chính Tắc Hầu, một cái thưởng cho Văn Thương.”

Triệu Quân cúi đầu tuân lệnh.

Sự đã định, Tạ Tri Quân đưa mắt nhìn Bùi Trường Hoài, y chau mày, một chốc sau mới đứng dậy, đi đến bên cạnh Tạ Tri Quân, cùng hắn cúi người tạ chủ long ân.

Lúc bái lễ, Tạ Tri Quân nghiêng đầu nhìn Bùi Trường Hoài nhướng mày, thần sắc đắc ý khinh cuồng. Bùi Trường Hoài lạnh lùng, không muốn để ý.

Từ Thế Xương chứng kiến màn này, xem ra Hoàng thượng là thật sự có lòng muốn hòa giải quan hệ của Chính Tắc Hầu phủ và Tiêu Vương phủ.

Y ở một bên thở dài, cả đám người chạy đến Bảo Lộc Uyển tham gia xuân yến, trước mắt toàn sơn hào hải vị, lại có không ít trò chơi, trên đài còn ca múa nhã nhạc, không tận hưởng mà lại lo đi tranh quyền đoạt lợi, thật sự quá nhàm chán, chẳng bằng trốn về đến lầu Phù Dung chơi cho đã đời.

Sùng Thiệu Đế phong thưởng một lượt cho quần thần tham dự, giữa tiệc thì rời khỏi thay y phục, chuẩn bị buổi chiều dời giá vào rừng Bảo Lộc dạo chơi săn bắn.

Triệu Quân không tham gia yến tiệc mà đi tuần tra xung quanh rừng, Vệ Phong Lâm vẫn luôn đi sau hắn. Triệu Quân đánh người không hề nương tay, khóe môi Vệ Phong Lâm vẫn còn xanh tím. Một quyền này làm hắn hoàn toàn tỉnh táo, xung động nhất thời của mình có thể dẫn đến tai ương cho người trong phủ Tướng quân, bản thân không nên bất cẩn như thế, như lời Triệu Quân nói, phải đợi đến khi thời cơ chín muồi, một phát chí mạng, làm cho kẻ địch không kịp trở tay.

Chỉ là thời cơ này, bao giờ mới đến?

Vệ Phong Lâm không biết, điều duy nhất hắn có thể làm là tin tưởng Triệu Quân.

Triệu Quân đột nhiên xuống ngựa giữa rừng, tùy ý giơ tay hái một quả dại nhét vào miệng ngựa. Vai hắn vẫn còn thương thế chưa khỏi, vừa động tay trái là động đến vết thương, hắn đổi sang dùng tay phải, nhẹ nhàng vuốt bờm ngựa.

Vệ Phong Lâm nhìn thấy, lo lắng hỏi: “Vai ngài vẫn ổn chứ?” “Chỉ là chuyện nhỏ.”

Lòng Triệu Quân không yên, vẫn còn nghĩ tới chuyện của Tạ Tri Chương. Trước mắt, nếu để hắn biết được thân phận thật sự của Vệ Phúc Lâm và Vệ Phong Lâm nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay, hiện tại Tạ Tri Chương đã có ý muốn đối phó Vệ Phong Lâm, nếu không phòng bị từ sớm thì khó tránh khỏi ám chiêu của hắn.

Triệu Quân suy ngẫm, rất nhanh đã nảy ra chủ ý.

Hắn dặn dò Vệ Phong Lân: “Ngươi đem cung tiễn theo, chiều nay cùng ta đi theo Hoàng thượng săn bắn.”

“Ta cũng phải đi?”

“Đi chứ. Lúc trước ta bảo ngươi không để lộ bản thân, nhưng hiện tại ngươi càng phải thể hiện một chút bản lĩnh, để kẻ khác không xem thường.”

Vệ Phong Lâm gật đầu: “Hiểu rồi.”

Sùng Thiệu Đế nghỉ chân trong Bảo Lộc Uyển, đến khi cả người khỏe khoắn mới khởi giá vào rừng.

Thiên tử đi săn, trăm quan theo cùng, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa không ngừng, thế như sấm dội, từ cao nhìn xuống, trong rừng thiên binh vạn mã, khí thế hùng dũng.

Sùng Thiệu Đế đã qua năm mươi, nhưng tư thế vẫn kiêu hùng oai vệ.

Năm đó Tiên đế đại sát tứ phương giành lấy Hoàng vị, Sùng Thiệu Đế thân là đích trưởng tử, theo phụ thân chinh chiến, luyện được cung pháp siêu quần.

Săn bắn tựa như chiến trường, Sùng Thiệu Đế kéo cung dẫn tiễn, động tác gọn gàng dứt khoát, bóng dáng thiếu niên anh hùng vẫn như năm nào.

Sùng Thiệu Đế bắn ch/ết một con thỏ hoang, cung nhân theo hầu lập tức chạy đến nhặt chiến lợi phẩm, dâng lên trước mắt đám người.

Giữa tiếng khen ngợi, Sùng Thiệu Đế lắc đầu mỉm cười, thấp giọng than thở: “Cuối cùng vẫn là già thật rồi.”

Người xoay đầu nhìn Triệu Quân: “Ái khanh, trẫm thưởng cho ngươi cây cung này, tiếp lấy!”

Triệu Quân giơ tay đón lấy, cây cung của Sùng Thiệu Đế làm từ gỗ vân thái, tơ bạc làm dây, lúc giương tiễn vừa khéo mềm mại lại vô cùng cứng rắn.

Sùng Thiệu Đế nói: “Từ lâu đã nghe Thái sư khen ngợi tài bắn cung của Đô thống bách phát bách trúng, thân thủ cao siêu hiếm thấy, hôm nay để trẫm tận mắt nhìn xem bản lĩnh của ái khanh nào.”

Tạ Tri Quân nghe thấy, mỉm cười mỉa mai, đưa mắt nhìn Tạ Tri Chương đang ở bên cạnh, Tạ Tri Chương hiểu ý, cũng mỉm cười đáp lại.

Triệu Quân vừa bị thương, tuy rằng không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng ảnh hưởng đến cánh tay của hắn, nhất định không thể giương cung.

Xấu mặt trước ngự tiền, xem ra sau này Triệu Quân chẳng thể ngóc đầu lên nữa.

Bùi Trường Hoài cũng nhớ tới vết thương trên vai Triệu Quân, muốn thay hắn giải vây: “Hoàng thượng…”

Không đợi y lên tiếng, Triệu Quân đã bước xuống ngựa, cung kính bẩm với Hoàng thượng: “Thái sư quá lời, thần không dám nhận. Nếu luận về tài bắn cung, thuộc hạ của thần mới thật sự hơn người, tiễn pháp của thần cũng là học từ hắn.”

Sùng Thiệu Đế hiếu kỳ: “Là ai thế?”

“Xin Hoàng thượng cho phép thần tiến cử.” Triệu Quân nhìn về phía đội quân, cất giọng gọi: “Vệ Phong Lâm.”

Vệ Phong Lâm xuống ngựa, bước tới trước mặt Sùng Thiệu Đế. Đế vương thấy hắn bước chân trầm ổn, xem ra là người có thực lực.

Triệu Quân đưa cung tiễn trong tay giao cho Vệ Phong Lâm, vỗ vai hắn, nhẹ giọng nói: “Cứ làm theo lời ta.”

Vệ Phong Lâm nghiêm mặt gật đầu.

Ngựa xe lại tiếp tục đi về phía trước. Triệu Quân cố ý thả chậm một bước, vừa khéo ngang hàng với Bùi Trường Hoài, cười hỏi: “Lúc nãy Hầu gia lo cho ta à?”

Bùi Trường Hoài liếc nhìn hắn, dĩ nhiên không chịu thừa nhận, đáp lời: “Bản hầu chỉ sợ ngươi làm lãng phí một cây cung tốt.”

Triệu Quân cười càng tươi: “Bùi Trường Hoài ơi là Bùi Trường Hoài, nói một câu dễ nghe khó lắm à?”

Triệu Quân lần này không buông lời vô sỉ, Bùi Trường Hoài lại thấy mặt mình nóng ran.

Sùng Thiệu Đế không mang cung nữa, những người theo hầu phía sau cũng dần tứ tán, bắt đầu vào rừng săn bắn.

Bọn họ đều muốn biểu hiện thật tốt trước ngự tiền, tận lực săn thú lớn. Rừng cây xanh thẫm, lá rơi không ngừng.

Vệ Phong Lâm dẫn tên trên dây, mũi bạc nhanh chóng vút giữa không khí, trong chớp mắt đã thấy một con chim rơi xuống.

Tùy tùng nhặt lên, dâng đến trước ngựa Hoàng thượng, người xung quanh cũng nhìn thấy, có hơi buồn cười, ai mà ngờ đến Vệ Phong Lâm ra tay săn thứ nhỏ xíu như thế này.

Nhưng Sùng Thiệu Đế vẫn luôn mỉm cười, không nhìn ra có chút thất vọng nào về Vệ Phong Lâm.

Con chim này tuy không phải mãnh thú, nhưng thân thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng, lại thêm thiên tính nhạy cảm cảnh giác, nếu không có tài cung tiễn thì khó mà bắn trúng.

Vệ Phong Lâm có cơ hội thể hiện bản lĩnh trước mặt Thánh thượng, lại không lựa chọn săn mãnh thú để nổi bật bản thân, có thể thấy người này tự tin nhưng không tự kiêu, là người biết tiến biết lùi.

Sùng Thiệu Đế thích tính cách này, càng thích người tài giỏi thế này.

“Ngươi rất giỏi, đảm nhận chức gì ở Bắc doanh thế?” Hoàng đế hỏi.

Vệ Phong Lâm đáp: “Thần không thuộc quân ngũ, chỉ là tùy tùng bên cạnh Triệu Đô thống.”

“Một tùy tùng nhỏ nhoi lại có tài bắn cung thế này, có thể thấy Đại Lương ta khắp chốn đều là anh tài!” Sùng Thiệu Đế vui vẻ cười lớn, lại hỏi: “Tên ngươi là gì?”

Vệ Phong Lâm cúi đầu, trầm giọng nói: “Thần, Vệ Phong Lâm.”

“Vệ Phong Lâm? Trường phong lâm sơn hà, tên rất hay, bắn cung cũng rất giỏi!” Sùng Thiệu Đế cao giọng: “Trịnh Quan, thưởng!”

Trịnh Quan ghi lại tên của Vệ Phong Lâm.

Quần thần nhất tề đồng thanh: “Vạn tuế vạn vạn tuế!”

Lúc này, bầy chim trong rừng kinh hoảng bay loạn, từ xa truyền đến tiếng la hét chói tay, có vẻ là một nữ tử đang dốc sức kêu cứu.

“Chuyện gì thế?” Trịnh Quan la lên: “Mau hộ giá!” Sùng Thiệu Đế vẫn bình tĩnh.

Triệu Quân và Bùi Trường Hoài nhanh chóng thúc ngựa, nhanh chóng bảo vệ trước sau Sùng Thiệu Đế. Bùi Trường Hoài rút kiếm, đứng trước Hoàng thượng. Triệu Quân hạ lệnh cho Vệ Phong Lâm: “Nhanh chóng đi xem xem có chuyện gì?”

Vệ Phong Lâm lập tức lên ngựa rời đi.

Lúc này, tiếng hô cứu càng đến gần, Vệ Phong Lâm nhìn rõ nữ tử phía trước, y phục rách rưới, tựa như một con thỏ hoang chạy giữa rừng, vừa chạy vừa la hét.

“Cứu mạng! Cứu ta! Cứu ta…!”

Sau lưng nàng vang lên tiếng móng ngựa, hơn mười tên áo đen đang đuổi theo phía sau.

Giọng nói của Vệ Phong Lâm sắc lẹm: “Ngự giá ở phía trước, người tới là kẻ nào?”

Nữ tử nhìn thấy Vệ Phong Lâm như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, tựa như phát điên chạy về phía hắn, chỉ trong chốc lát đã ngã bên chân hắn.

Vệ Phong Lâm lên tiếng ngăn cản, nhưng những tên áo đen đó chỉ xem như gió thổi qua tay, trực tiếp xông lên định giết người.

Vệ Phong Lâm thấy bọn chúng không phải hạng tốt lành gì, thúc ngựa lên phía trước, trong lúc nguy cấp dùng vỏ kiếm đỡ cho nữ tử một đao, rồi trở tay hất tên thích khách ngã ngựa.

Vệ Phong Lâm xuống ngựa, một tay vác nữ tử lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy về hướng Triệu Quân.

Đến trước ngự tiền, nữ tử từ lưng ngựa rơi xuống đất, nằm ngửa thở gấp, đến cả hô hấp cũng thấy tim gan như muốn nứt ra, nàng ôm ngực, vừa muốn cất lời, máu tanh lại dồn lên cổ họng, chỉ có thể huơ tay ra hiệu.

Sùng Thiệu Đế không hỏi chuyện nữ tử mà đưa mắt nhìn Vệ Phong Lâm đang chiến đấu với bọn áo đen ở phía xa.

Triệu Quân nhìn thấy thân thủ của chúng, xem ra kết cục thắng thua đã định, mới bẩm: “Hoàng thượng không cần lo, một mình Vệ Phong Lâm là đủ.”

Vệ Phong Lâm khống chế một tên áo đen, tước đi đao trong tay hắn, trở tay đặt lên cổ kẻ đó. Chiêu thức nhanh nhẹn gọn gàng, thân trên của Vệ Phong Lâm đã vấy máu.

Hắn dùng đao còn mạnh mẽ hơn dùng kiếm, chẳng bao lâu đã chém gần hết bọn thích khách.

Đám người mắt thấy Vệ Phong Lâm thân thủ hơn người, hai kẻ còn sống dứt khoát leo lên ngựa hòng bỏ chạy.

Chiến cục đã định, binh sĩ của Vũ Lăng quân cũng xông lên bắt hai kẻ áo đen kia giải đến được thánh giá.

Binh sĩ gỡ miếng vải đen trên mặt bọn chúng xuống. Bùi Trường Hoài liền nhìn thấy bên cổ trái của bọn chúng xăm hình chim ưng đỏ, lập tức nắm chặt chuôi kiếm trong tay. Hai mắt y đỏ hồng, như nhìn thấy kẻ địch: “Các ngươi là người Bắc Khương?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK