Trong lòng Bùi Trường Hoài, vị huynh trưởng này của y thông minh xuất chúng, tư chất hơn người, từ nhỏ đến lớn đều là tấm gương cho kẻ khác, hôm nay lại nghe chuyện Bùi Văn vì tiền đồ của gia tộc mà trơ mắt để Triệu Huyên ch/ết oan uổng.
Cận vệ không nhịn được thay Bùi Văn phân giải: “Năm đó đại công tử còn trẻ tuổi, lại mới nhậm chức Binh bộ Thị lang, trên dưới triều đình đều có người nhìn chằm chằm ngài ấy, chỉ cần bước sai một bước, không chỉ một mình chịu tội mà còn kéo theo cả Hầu phủ, một bên là Hầu phủ, một bên là Triệu Huyên, chữ hiếu và chữ nghĩa khó có thể vẹn toàn, nếu là ngài, tiểu Hầu gia sẽ chọn lựa ra sao? Huống hồ sau chuyện đó, tiểu Hầu gia cũng đã biết, đại công tử từ chức Thị lang tự xin đi thủ hộ biên quan, lúc đó ai cũng nghĩ ngài ấy ra ngoài trải nghiệm rèn luyện, thật ra là ngài ấy vì chuộc tội…”
Bùi Trường Hoài trầm mặt một lát, thấp giọng nói: “Cho dù là vậy, nhưng đó cũng là một mạng người.”
Cho dù có ăn năn cỡ nào, Triệu Huyên cũng đã ch/ết.
Khó trách Triệu Quân ban đầu lại trăm phương ngàn kế muốn gia nhập Vũ Lăng quân, chỉ có như vậy mới có cơ hội thay đại ca của hắn trả thù Lưu Hạng, trả thù Bùi gia.
Một màn này, vừa giết được cha con Lưu Hạng, vừa đoạt được binh quyền từ tay Bùi Trường Hoài, còn bắt được sai lầm của con trai Bùi Văn là Bùi Nguyên Mậu.
Một tên trúng ba con nhạn.
Nhớ lại một loạt chuyện này, Bùi Trường Hoài không khỏi cảm thấy kinh hãi, trước đó, y hoàn toàn không nhìn ra chút manh mối, vô tri vô giác từng bước tiến vào cái bẫy của Triệu Quân.
Lời nói ngưỡng mộ Bùi gia toàn gia trung liệt là giả, hứa hẹn chỉnh đốn quân kỷ, đổi mới hàng ngũ là giả, sự tin tưởng không cần đến lý do khi y yêu cầu thả Lưu Hạng cũng là giả…
Những ngày qua tiếp xúc với Triệu Quân, y cư nhiên quên rằng người này giỏi bày mưu tính kế, quên rằng Triệu Quân chỉ vừa về kinh không bao lâu đã có thể nắm lấy nhược điểm của Trần Văn Chính uy hiếp y.
Ngay từ ban đầu, Triệu Quân đã ôm ý muốn báo thù tiếp cận y, cũng chẳng biết những tháng ngày đã qua, hắn cảm thấy thế nào, có lẽ là buồn cười lắm, buồn cười con trai nhà họ Bùi quá mức ngu ngốc.
Bùi Trường Hoài lúc này lòng như tro tàn, nụ cười nghẹn đắng, chuyện trước mắt cần nhanh chóng nghĩ cách giải quyết nhưng y lại mệt mỏi tới mức gần như tê liệt.
Y nhớ phụ thân, nhớ Tạ Tùng Tuyển, nếu bọn họ còn sống… Bùi Trường Hoài nhắm mắt, ngả người tựa vào ghế.
Y chẳng dám tưởng tượng tiếp khung cảnh tốt đẹp đó nữa, không thì chẳng biết nên sống tiếp những ngày tháng dài đằng đẵng này như thế nào.
Bên ngoài gió vẫn thổi, tuyết cũng không ngớt.
Chuyện Lưu Hạng bỏ mạng nơi ngoại ô nhanh chóng truyền đến Hình bộ, hai vị Thị lang Hình bộ vừa nghe, kinh hãi đến độ vã mồ hôi lạnh.
Chính tay Bùi Trường Hoài đưa Lưu Hạng ra ngoài, lại vừa khéo trước lúc Triệu Quân thẩm tra, ai mà chẳng nghi ngờ Bùi Trường Hoài sợ Lưu Hạng khai ra Hầu phủ nên giết người diệt khẩu.
Theo luật lệ, bọn họ phải nhanh chóng đến Hầu phủ, bắt giữ Bùi Trường Hoài về thẩm vấn, nhưng tước vị y cao quý, Hình bộ dĩ nhiên không dám chống đối, hai vị Thị lang thảo luận một lát, chỉ đành đến phủ Thái sư xin ý kiến.
Từ Thái sư nghe chuyện, liền viết một phần thủ dụ cho người đem đến Hầu phủ, truyền Bùi Trường Hoài đến Hình bộ thẩm tra.
Quan binh xông vào Hầu phủ tìm Bùi Trường Hoài, cung kính trình bày rõ nguyên nhân.
Bùi Trường Hoài ôm lò sưởi, vẫn ngồi yên như núi, bên cạnh không có cận vệ, trong tay cũng không cầm binh khí, vẫn ung dung như thường, quan binh dĩ nhiên không dám tùy tiện chạm vào y.
Chỉ có một kẻ lớn gan, hùng hổ đưa ra thủ dụ của Thái sư, kiên quyết bắt Bùi Trường Hoài đeo gông xiềng.
Bùi Trường Hoài đã biết Thái sư nhất định sẽ tiến hành bước cuối cùng, bật cười, nhàn nhạt nói: “Muốn xiềng ta? E là ngươi không đủ tư cách.”
Nói xong, y đứng dậy, đám quan binh bị y dọa sợ, vô thức lùi về sau mấy bước.
Bùi Trường Hoài nói tiếp: “Cái ch/ết của Lưu Hạng, Bản hầu sẽ tự mình đến thỉnh tội với Hoàng thượng.”
Bọn họ định hỏi y muốn thỉnh tội thế nào, đột nhiên thấy Bùi Trường Hoài cởi áo choàng, chỉ mặc một kiện áo mỏng, một mình ra khỏi cửa, hòa vào làn tuyết, lặng lẽ đi thẳng đến cửa đại nội hoàng cung.
Y đứng giữa gió rét, thân hình thẳng như trúc, sắc mặt lạnh lẽo chẳng thua những bông tuyết đang phấp phới kia, y ngẩng đầu nhìn cửa son cao lớn sừng sững, vén áo quỳ xuống.
Ngự lâm quân đang đứng gác nhất thời kinh hãi.
Bùi Trường Hoài cúi người, quỳ bái: “Tội thần Bùi Dục phụ lòng thiên ân, bao năm thống lĩnh Vũ Lăng quân không nghiêm quản giáo, mắt mù tai điếc, dẫn đến tình cảnh nội bộ mục nát, tham ô đầy trời như hiện tại, tổn hại quốc gia, phụ lòng dân chúng, hôm nay đến đây quỳ gối thỉnh tội.”
Từ cửa cung, Bùi Trường Hoài ba quỳ chín lạy, mỗi lần lạy xong lại cao giọng thỉnh tội một lần, quỳ đến trước bậc thang Bách Dư, không hề ngơi nghỉ.
Nền tuyết như giấu đao, hàn ý xâm nhập vào xương cốt máu thịt của y, lạnh đến nỗi tay chân y cứng ngắc, đau đến thấu tim gan.
Nhìn hành động của Bùi Trường Hoài, những quan binh đến áp giải y về Hình bộ không biết làm sao, chỉ đành trở về bẩm báo với Thái sư.
Mà lúc này phía sau rèm trúc trong Thính Tuyết Các của phủ Thái sư, người đang ngồi bên lan can câu cá hồ băng chính là đương triều Thái sư Từ Thủ Chước.
Quan binh quỳ bên ngoài Thính Tuyết Các, cúi đầu, đến cả nhịp thở cũng mang phần thận trọng, càng không dám nhìn thẳng người đang ngồi bên trong.
Từ Thế Xương cũng đang đợi bên ngoài chờ phụ thân kiểm tra bài cũ, nhìn thấy ông phải xử lý công vụ, chỉ muốn mượn cớ rời khỏi càng nhanh càng tốt: “Chuyện trong triều là ưu tiên hàng đầu, nhi tử không làm phiền phụ thân nữa, lần này con xin về trước.”
“Cứ đứng đó.” Từ Thủ Chước gọi y lại, nói: “Không bằng ngồi lại cùng nghe.”
“Không cần thiết đâu, con nghe rồi cũng không hiểu.” Từ Thế Xương lẩm bẩm, ngồi nhìn quanh Thính Tuyết Các một lát, cuối cùng cũng không dám cãi lời, chỉ đành đứng yên tại chỗ.
Quan binh đó kính cẩn kể lại chuyện Bùi Trường Hoài vào cung quỳ thỉnh tội.
Từ Thủ Chước nghe chuyện, không tỏ thái độ, chỉ lệnh hắn lui xuống.
Tên quan binh đi rồi, Từ Thế Xương mới bặm môi, nhìn về phía rèm trúc quỳ xuống.
Giọng nói trầm trầm của Từ Thủ Chước vang lên: “Con quỳ làm gì?”
Từ Thế Xương cú đầu, chau mày: “Cha, nhi tử cầu xin cha cứu Trường Hoài ca ca một lần.”
“Con quỳ trước mặt người khác chỉ vì Bùi Dục? Ta thấy con ngày càng có tương lai rồi đó.”
“Cha đâu phải là người khác, người là cha của con mà.” Từ Thế Xương nói tiếp: “Cha, con cũng không phải kẻ ngốc, nhiều chuyện con cũng biết rõ trong lòng, cha không muốn con biết con cũng giả vờ hồ đồ. Cha và lão Hầu gia bất hòa, nhà chúng ta luôn đối đầu với Hầu phủ, những chuyện này con có thể xem như không biết…”
Y cắn môi, ngữ khí dần nóng nảy: “Nhưng nhi tử không hiểu! Hầu phủ hôm nay đã thành ra cái dạng này, cha vì sao còn không buông tha cho Trường Hoài ca ca? Y đang quản lý Vũ Lăng quân tốt đẹp, người lại nhét thêm một Triệu Quân vào. Bây giờ Hình bộ lại muốn gây khó dễ y, cha
lại tiếp tay cho bọn họ, ép Trường Hoài ca ca phải quỳ thỉnh tội với Hoàng thượng.”
Từ Thủ Chước buông cần câu xuống, không biết là vui hay giận: “Con làm càn quá rồi.”
“Làm càn thì làm càn, cha muốn đánh con thì cứ đánh, những lời này con nhất định phải nói. Cha, con và Trường Hoài lớn lên cùng nhau. Lúc nhỏ con ham chơi, chạy vào rừng đòi leo cây, kết quả trượt chân té gãy xương. Lúc đó con sợ lắm, gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không linh, nô bộc trong phủ Thái sư cũng không tìm thấy con. Chỉ có Trường Hoài nhớ con nói muốn vào rừng. Y tìm thấy con, thấy chân con đã gãy, cũng không biết làm sao mà cõng nổi con một đường tới y quán. Lúc nắn xương, con đau đến nỗi khóc lóc gào thét, Trường Hoài nắm tay an ủi con, nói con không cần sợ. Đến khi đại phu băng bó xong con mới phát hiện, giữa đường Trường Hoài bị ngã, nhành trúc khô quẹt vào chân, cả ống quần đều đã đẫm máu… Con nhìn thấy cảnh đó, trong lòng nghĩ, huynh đệ ruột thịt cũng chỉ đến mức này là cùng.”
Y vừa nói vừa khóc. Từ Thế Xương gạt nước mắt, nhìn về phía Thính Tuyết Các, lạy thêm một lần: “Phụ thân, lần này coi như con cầu xin người, người tha cho Trường Hoài ca ca một lần đi.”