“Không chịu gọi ca ca, vậy gọi “phu quân” cũng được.” Triệu Quân bắt lấy mông y, nhanh chóng ra vào thêm hai lần, hổn hển nói: “Gọi đi.”
Bùi Trường Hoài bị đâm đến chới với, nơi tư mật càng ngày càng siết chặt lấy Triệu Quân, như thể không nỡ để hắn rút ra. Thân thể đắm chìm trong dục vọng khiến Bùi Trường Hoài nhục nhã, ngoài miệng dĩ nhiên không thể để Triệu Quân chiếm được một chút hời.
Thấy y thế nào cũng không chịu nói lời dễ nghe, Triệu Quân không cưỡng ép y nữa. Khi nãy Triệu Quân bất giờ nhìn thấy cảnh sắc hương diễm ấy, cảnh Bùi Trường Hoài nuốt t/inh d/ịch của hắn vào, tim xót xa áy náy, đến lúc này vẫn chưa thương yêu Bùi Trường Hoài đủ, sao nỡ thực sự chọc y tức giận được?”
“Vậy để ta gọi ngươi.” Khuỷu tay Triệu Quân đặt hai bên eo Bùi Trường Hoài, hạ thân cúi xuống dán chặt lấy y, há miệng cắn lấy vành tai y, khẽ gọi: “Ca ca tốt, tam ca ca, Bùi ca ca…”
Mỗi một lần gọi y, lại càng mạnh mẽ đâm vào nơi sâu nhất.
Bùi Trường Hoài sao có thể chịu nổi mấy lời trêu chọc bực này của hắn, hạ thân sảng khoái, gương mặt lại nóng lên, nhất thời hơi tức giận nói: “Triệu Lãm Minh, không được gọi bừa, đừng, đừng, ưm…”
Hắn đang có mưu đồ làm chuyện xấu, sao có thể để Bùi Trường Hoài nói hết câu, lại khẽ cắn một cái trên vành tai y, biết rõ còn cố ý hỏi: “Không nghe rõ, phu quân không cho ta gọi bừa gì cơ?”
Một tiếng gọi phu quân này làm da mặt Bùi Trường Hoài như cháy phừng phừng, lòng rã rời đòi mạng, nào còn tâm trạng đi mắng hắn.
Thấy vành tai Bùi Trường Hoài lập tức đỏ rực, Triệu Quân không khỏi cười thành tiếng, không đùa giỡn y nữa, nắm lấy bả vai Bùi Trường Hoài, bắt y quay người lại đối diện với mình, một tay nâng mông y lên, lại đâm vào.
Tính khí thô to xuyên vào đến tận cùng như ập vào tận linh hồn Bùi Trường Hoài, ngay cả từng sợi tóc đều ánh lên vẻ sung sướng đẹp đẽ. Hai tay bị trói chặt theo bản năng vòng lên cổ Triệu Quân, chỉ sợ hắn đâm vào sâu hơn nữa, y không chịu nổi.
Triệu Quân ôm y đâm ra đâm vào, vừa ác vừa sâu, từng chút từng chút đâm vào cái nơi đòi mạng ấy.
Bùi Trường Hoài như bị hắn ném vào bể dục vọng chìm nổi, đốt xương cụt như có kiến cắn, bò dọc theo sống lưng lên cổ y, xuân sắc dào dạt thấm đẫm. Bùi Trường Hoài đến thở dốc cũng chẳng kịp, chỉ biết rên rỉ.
Có dải lụa trắng, Triệu Quân không nhìn thấy được đôi mắt y, ánh mắt vẫn một mực dừng lại trên đôi môi mỏng đỏ hồng của y, thấy đôi môi y khẽ mở, một sợi nước miếng tràn ra khỏi khóe môi, hắn chẳng nghĩ ngợi, cúi đầu ngậm lấy bờ môi mềm mại ướt át ấy.
Triệu Quân ôm lấy đầu y, ấn mạnh chà xát môi y. Bùi Trường Hoài hơi ngẩng cổ lên, giãy khỏi nút trói trên tay, luồn ngón tay vào những sợi tóc của Triệu Quân, ấn gáy hắn lại gần hôn sâu hơn nữa.
Lại đâm thêm mười phát, đôi chân Bùi Trường Hoài khẽ run rẩy, Triệu Quân thấy y sắp lên đỉnh, liền dùng tay cầm lấy d/ương v/ật y, miết vài cái trên đỉnh qu/y đ/ầu.
Bùi Trường Hoài vừa thỏa mãn vừa đau, cả người càng run mạnh hơn: “Không được, không được nữa… a…”
Như kẻ ch/ết đuối vớ được cọc, cánh tay Bùi Trường Hoài ôm chặt lấy cổ Triệu Quân.
“Nhìn ta.” Triệu Quân dùng răng giật chiếc khăn lụa che mắt y ra, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt ướt át xinh đẹp của y, dưới hạ thân lại vẫn đâm vào như bão quét. Chỉ chốc lát sau, hô hấp của hắn ngày càng rối loạn, nói: “Bùi Dục, ta không phải kẻ khác, nghe thấy không? Nghe thấy hay không?”
Theo cú thúc hung hăng của Triệu Quân, Bùi Trường Hoài rốt cuộc cũng không thể nhịn được, như sụp đổ mà kêu “a” một tiếng, đỉnh q/uy đ/ầu mất khống chế mà chảy ra d/âm dịch trong suốt, rồi kế đó là một dòng t/inh d/ịch đặc sệt bắn đẫm lên bụng, thành một đống hỗn độn.
Triệu Quân cũng rên lên một tiếng, xuất tinh cùng lúc với Bùi Trường Hoài.
Cao trào qua đi, Triệu Quân không rút ra ngay mà ma sát bên trong Bùi Trường Hoài một lát nữa, bắn hết t/inh d/ịch đến nơi sâu nhất rồi mới chịu dừng lại.
Tay chân Bùi Trường Hoài như muốn tan ra, đến động đậy một ngón tay cũng tốn sức, lười so đo với Triệu Quân, chỉ khép mắt lại, để mặc Triệu Quân sờ loạn.
Sau khi thỏa mãn, Triệu Quân nằm xuống bên cạnh y, một tay xoa mặt, một tay vân vê sờ loạn nhũ hoa của Bùi Trường Hoài. Cả hai đều xõa làn tóc dài, tựa như thác đổ đầy trên gối, triền miên quấn quýt, không phân rõ được tóc ai với ai.
Bùi Trường Hoài đang nhắm mắt, giơ tay bắt lấy một lọn tóc lòa xòa trên thái dương Triệu Quân, bảo: “Bản hầu mệt rồi, đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện.”
Triệu Quân ngoan ngoãn dừng tay, đổi thành ôm lấy thắt lưng Bùi Trường Hoài, kéo y vào trong lồng ngực mình, cố ý ngửi ngửi bên tai y: “Vậy, tiểu Hầu gia có cho ta thở dốc không?”
Bùi Trường Hoài tức giận nói: “Không cho.”
Triệu Quân cười một tiếng: “Được, thuộc hạ tuân lệnh.”
Hắn thực sự thả lỏng hơi thở của mình, yên lặng nằm bên cạnh Bùi Trường Hoài. Bùi Trường Hoài mệt không chịu nổi, nhanh chóng đi vào giấc ngủ, Triệu Quân lại không ngủ được, buồn chán quá mức, đầu ngón tay hắn cuốn lấy tóc Bùi Trường Hoài nghịch.
Trước khi tới lầu Phù Dung, lòng Triệu Quân tràn đầy muộn phiền không vui.
Trước đó Bùi Trường Hoài tới Hoàng cung quỳ, quỳ đến nỗi khiến các lão Tướng quân của Bắc doanh phải che chở Hầu phủ, mấy ngày nay Triệu Quân ở trong Bắc doanh, nơi nào cũng bị khắc chế, không làm được gì nên hồn.
Đô thống Triệu Quân cũng chẳng e ngại mấy thứ gây khó dễ ấy, hắn thậm chí còn chẳng để ý việc Bùi Trường Hoài dùng thủ đoạn đối phó hắn, nhưng thứ khiến hắn hận là Bùi Trường Hoài thủ hạ không lưu tình với hắn, lại thương yêu Tạ Tùng Tuyển hơn mạng.
Cứ nghĩ tới chuyện đó, Triệu Quân liền căm hận đến nghiến răng ken két, hắn ngày đêm ngẫm nghĩ mình phải làm thế nào mới khiến y không được yên thân, xả hết cơn hận của mình, thế nhưng hôm nay khi thấy Bùi Trường Hoài mặt mày rạng rỡ tiến vào, đi tới trước mặt hắn, Triệu Quân liền quên hết thảy.
Triệu Quân nghĩ, hắn nên hận chính bản thân mình nhất mới đúng, tại sao lại vô tích sự đến thế, cứ gặp Bùi Trường Hoài liền bó tay chịu trận?
Hắn tóm lấy tóc của Bùi Trường Hoài, hung hăng độc ác cắn một cái, sau đó lại ôm y vào trong lòng cùng đi vào giấc ngủ, chỉ mong đêm nay được dài thêm, dài thêm một chút thôi.
Một giấc tới sáng, chẳng biết hừng đông.
Chú thích: “bực này” = “mức này”: một cách dùng từ cổ của Việt Nam