Bùi Trường Hoài bắt gặp ánh mắt của hắn, Triệu Quân hé mở mắt, đôi mắt mơ màng mờ mịt nhìn y một lát, rồi lập tức vươn tới khóe môi y, rất nhẹ rất khẽ mà hôn y.
Nụ hôn này tình dục thì ít, mà mập mờ thì nhiều.
Trái tim Bùi Trường Hoài nhất thời loạn nhịp: “Triệu Quân?”
“Bùi Dục.” Triệu Quân khẽ giọng nói: “Ngươi mới là đồ vô liêm sỉ.” Bùi Trường Hoài: “…”
Đôi tay đặt đằng sau y nhẹ buông, Triệu Quân nhắm mắt lại, hắn đã hoàn toàn ngủ say, tiếng hít thở cũng dần trở nên ổn định.
Hóa ra đều là mấy lời lúc say rượu.
Bùi Trường Hoài không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, đợi Triệu Quân ngủ say hơn một ít, Bùi Trường Hoài mới cầm lấy tay hắn, cẩn thận cho vào trong chăn rồi đẩy xe lăn rời đi.
Cuối cùng trận tuyết đứt quãng ở kinh thành cũng dứt.
Sùng Thiệu Hoàng đế không ban chỉ cách chức Thống soái của Bùi Trường Hoài, nhưng tạm thời tước hết thảy chức vụ của y, mọi chuyện to nhỏ trong Vũ Lăng Quân đều giao cho Triệu Quân nắm toàn bộ.
Theo như lời Hạ Nhuận nói, từ sau khi Triệu Quân được phong làm Kỵ Đô Úy, hắn không tiếp tục gây sự ở Bắc doanh nữa, ngày nào cũng chỉ ở trong Bắc doanh, không có việc gì thì tuần doanh, đọc binh thư.
Hắn đột nhiên an phận quy củ, lại làm mấy lão tướng quân đang xắn tay áo chuẩn bị soi mói lỗi lầm của hắn nhất thời cũng hết cách, chỉ đành chậm rãi đợi thời cơ.
Bùi Trường Hoài biết Triệu Quân trước nay thông minh, biết cách lấy tĩnh chế động, đảm bảo vẫn còn đang chuẩn bị kế hoạch gì đó, nên dặn dò Hạ Nhuận hành sự phải cẩn thận.
Y nhàn rỗi ở Hầu phủ, chuyên tâm dưỡng thương trên gối.
Trước đó Bùi Trường Hoài đã phân phó người đi điều tra xem rốt cuộc ngày ấy là ai đã cứu Tân Diệu Như, không bao lâu nữa sẽ có danh tính, cùng lúc với chuyện thân phận của người này sắp lộ diện thì còn một chuyện hỷ sự rất đáng vui mừng.
Phủ Thượng thư đồn đại ra bên ngoài rằng, ngày đó Tân Diệu Như đang trên đường tới Vân Ẩn Đạo quán dâng hương thì đụng phải một đám du côn lưu manh quấy rối, hôm ấy cũng đúng ngày Tiêu Vương phi xa giá hồi kinh, công tử Tạ Tri Chương cùng đi bên cạnh, lúc đi ngang qua khu rừng rậm ở ngoại ô thì nghe thấy Tân Diệu Như lớn tiếng kêu cứu, Tạ Tri Chương rút đao tương trợ, chém lũ lưu manh kia đều ngã ngựa.
Có được mối duyên như thế, Tân Diệu Như xuân tâm đã định, mà Tạ Chi Chương cũng có lòng ái mộ với vị tiểu thư con gái phủ Thượng thư từ lâu, đúng là lang hữu tình, thiếp hữu ý, hai nhà cùng nhau chung vui, lập tức định ra hôn ước.
Ban đầu chuyện phủ Thái sư cầu hôn phủ Thượng thư sớm đã ồn ào huyên náo, tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Vương phủ làm phủ Thái sư mất mặt như thế, Tiêu Vương phủ và phủ Thái sư nhất định sẽ tranh chấp một phen, ai ngờ Từ Thủ Chước lại chủ động làm mai mối cho
cuộc hôn nhân này, tự mình thưa với Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng tứ hôn.
Hoàng thượng long tâm vui vẻ, lúc lên triều hạ ngay thánh chỉ tứ hôn, đúng là mừng vui gấp bội.
Hôn ước đã định vào ngày mồng tám tháng Ba, đúng ngày hoàng đạo, sính lễ tất bật, phủ Thượng thư gả con gái, Tiêu Vương Phủ cưới thê, còn mời cả các thế gia danh môn cùng đến chung vui, cuộc hôn nhân này đúng là chấn động cả kinh thành.
Thiếp mời hôn lễ đã đưa tới Hầu phủ, Bùi Nguyên Mậu liền kích động, lại nhất định muốn tới phủ Thượng thư một chuyến giãi bày rõ ràng mọi chuyện với Tân Diệu Như.
Mẫu thân của nó liền quát thị vệ tới bắt Bùi Nguyên Mậu trở lại.
“Đây là Hoàng thượng tứ hôn, sự tình sớm đã định, bây giờ con có muốn tới đó thì cũng có thể làm gì? Lẽ nào con định đứng giữa nơi đông người tự khai mình và Tân tiểu thư có tư tình, hủy mất danh dự của nàng, cũng làm mất mặt mũi phủ Thượng thư, Tiêu Vương phủ mới chịu?
“Nương, sự tình không phải thế này, người Diệu Như thích là con, nàng chỉ hiểu lầm thôi, ngày đó ta căn bản là chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ bỏ lại nàng! Nương, đây đều là hiểu lầm!”
Nàng thấy Bùi Nguyên Mậu khóc rống nước mắt chảy ròng ròng, dáng vẻ tuyệt đối không giống con cháu sinh ra từ Bùi gia, tự thấy hổ thẹn với tổ tiên, hổ thẹn với cha mẹ chồng, hổ thẹn với phu quân đã mất, nhất thời vừa hối hận vừa đau lòng, tàn nhẫn cho Bùi Nguyên Mậu một bạt tai.
Bùi Nguyên Mậu bị cái tát này làm cho choáng váng, ôm lấy má đau đớn, chậm chạp không kịp phản ứng.
“Trước đây khi cha ngươi còn tại thế, còn có chàng quản giáo, nương chưa từng đánh ngươi. Phụ thân ngươi đi rồi, người làm mẫu thân này luôn biết trong lòng ngươi khổ sở đến mức nào, yêu thương ngươi có thừa, trên dưới Hầu phủ không một ai không quan tâm ngươi, không ngờ lại để ngươi rèn thành tính hèn nhát mê muội, ích kỷ bạc tình! Ngươi nhìn tam thúc của ngươi xem, bây giờ đến đi còn không nổi, Chính Tắc Hầu phủ to lớn cỡ này bị nghịch tử ngươi biến thành cái thứ gì rồi?”
Nàng không thể chịu nổi nữa, lập tức thỉnh gia pháp, cầm roi mạnh mẽ quất xuống người nó. Bùi Nguyên Mậu bị đánh đến mức kêu cha kêu mẹ lại không dám trốn, cứng rắn chịu đánh đến hơn mười roi.
May mà có hạ nhân khuyên can, Từ thị mới chịu dừng tay, lệnh người đưa nó tới thư phòng, cẩn mật trông coi, không cho bất cứ ai thả nó ra.
Lúc Từ thị dùng đến gia pháp, chuyện này cũng đã tới tai Bùi Trường Hoài, Bùi Trường Hoài không ngăn cản đại tẩu quản con, chỉ phân phó An Bá âm thầm qua xem, cẩn thận đừng để bị thương đến gân cốt là được.
Đợi đến lúc trời tối hẳn, Bùi Trường Hoài để Tầm Xuân đẩy mình tới thư phòng ở viện Đông thăm Bùi Nguyên Mậu.
Bùi Nguyên Mậu nằm sấp trên giường, để lưng trần, trên lưng giăng đầy vết hằn, sau tai nó không may bị roi quất vào, cả vành tai đều đỏ bừng sưng tấy.
An Bá đang đắp thuốc cho nó, An Bá vốn có lòng dạy dỗ, thế nên xuống tay cũng không nhẹ.
Bùi Nguyên Mậu đau đến nhe răng trợn mắt, không nhịn được mà kêu đau, bỗng nhìn thấy Bùi Trường Hoài, nhìn thấy chăn gấm dưới chân y, Bùi Nguyên Mậu càng không còn mặt mũi nào nữa, nhất thời nhận ra, chút đau này của mình so với vết thương của y có há gì?
Bùi Nguyên Mậu không dám kêu thành tiếng nữa, quay đầu vào trong giường, một mực nhịn đau.
“An Bá, để ta đắp cho.”
Bùi Trường Hoài nhận lấy bình thuốc trị thương trong tay An Bá, lại bảo mọi người lui xuống, rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại y và Bùi Nguyên Mậu.
Bùi Trường Hoài nhẹ nhàng thổi vết thương trên vai nó, lúc đắp thuốc, thủ pháp cũng nhẹ nhàng, thuốc bột bôi lên miệng vết thương, cả người Bùi Nguyên Mậu cũng khẽ run lên, mặc dù vẫn đau, nhưng dễ chịu hơn so với khi nãy nhiều.
Bùi Nguyên Mậu bị mẫu thân răn dạy một trận, sớm đã ăn năn, nó biết lần này không chỉ khiến Hầu phủ quá mất mặt, mà còn khiến Bùi Trường Hoài mất đi tư cách nắm quyền trong Vũ Lăng Quân.
Từ sau khi nam nhân của Bùi gia đều ch/ết cả trong trận Tẩu Mã Xuyên ấy, bầu không khí trong Bùi gia liền xa cách không giống trước kia, cũng may năm đó Bùi Trường Hoài tới Tẩu Mã Xuyên thu dọn tàn cục, lập được chiến công, Hoàng thượng mới giao Vũ Lăng Quân cho Bùi Trường Hoài, bảo vệ được vinh quang cuối cùng của Bùi gia.
Tới giờ chút vinh quang ấy lại bị chuyện của Bùi Nguyên Mậu làm tiêu tan, tình cảnh của Chính Tắc Hầu phủ cũng tuột dốt không phanh, có lẽ phần nhiều những người theo Hầu phủ đều có lòng oán hận với nó.
Bùi Nguyên Mậu chỉ hận chính mình hồ đồ, cũng không dám tủi thân, chỉ nằm nghe An Bá nói, tới nay Bùi Trường Hoài đến đi còn không nổi, nó thậm chí còn không dám gặp mặt y.
Lòng Bùi Nguyên Mậu áy náy không thôi, nhỏ giọng nói: “Tam thúc, con xin lỗi, sau này con sẽ không rước phiền phức tới cho thúc nữa.”
Thấy nó thật lòng biết hối cải, Bùi Trường Hoài cũng không trách móc nặng nề, chỉ thản nhiên nói: “Nguyên Thiệu, con vẫn còn trẻ, cũng chưa phạm phải sai lầm gì quá lớn, vẫn còn đường sống quay đầu là bờ, tất cả vẫn đều chưa muộn. Tổ phụ và phụ thân ở trên trời nhìn con, đừng vô tri vô giác cả một đời để họ phải đau lòng.”
Bùi Nguyên Thiệu rơi nước mắt, đáp: “Đạo lý này con đều đã hiểu, tam thúc, con chỉ là, chỉ là không cam lòng… Người có tình cảm với Diệu Như rõ ràng là con, lần trước gặp mặt, nàng còn tặng con tín vật đính ước, con đã đồng ý trở về sẽ thỉnh nương tới cầu hôn, sao lại thành thế này chứ? Tại sao đột nhiên lại nhảy ra một tên Tạ Tri Chương?”
Nó chỉ thấy oan uổng tủi thân, ngón tay nắm chặt, siết lấy chiếc khăn tay.
Bùi Trường Hoài thoáng nhìn thấy chiếc khăn tay đó, vốn không quá để ý, chỉ thấy mấy hoa văn thêu ở góc khăn trông có hơi quen mắt. Một lát sau, y đột nhiên cả kinh, giật lấy chiếc khăn trong tay Bùi Nguyên Mậu.
Y nhìn thấy hoa văn thêu ở góc khăn chính là cây liễu xanh và chim én.
Lần trước y từng nhìn thấy một chiếc khăn tay thế này, lại còn là vào hôm Triệu Quân gặp thích khách.
Lần đó tử sĩ ám sát Triệu Quân uống thuốc độc tự vẫn, Bùi Trường Hoài nhìn thấy trong tay áo của thích khách có một chiếc khăn tay vuông màu trắng, trên góc khăn tay cũng có thêu cây liễu và chim én giống như đúc.