Hắn định nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi thì cửa sổ bỗng bị ai đó gõ cộc cộc, chỉ nhìn thấy một cái bóng đen đứng đó. Kẻ này vừa mặc quần áo dạ hành vừa đeo mặt nạ, đôi mắt bên dưới mặt nạ lạnh như băng.
Kẻ không mời mà tới này làm Lưu An giật thót, hắn ngồi dậy quan sát, sự căng thẳng nhanh chóng tiêu tan.
“Hóa ra là ngươi.”
Người áo đen hỏi: “Sự tình đã đến bước nào rồi?”
“Bắt được điểm yếu của cháu trai hắn, Bùi Trường Hoài không còn cách nào, chỉ đành gật đầu đồng ý… Chỉ là không rõ y dùng cách nào cứu cha ta ra khỏi ngục.” Lưu An đứng dậy, đưa mắt nhìn người áo đen: “Bây giờ có thể nói cho ta biết ngươi là ai rồi chứ? Tại sao lại muốn giúp đỡ Lưu gia?”
“Ngươi không nên biết thì hơn.” Giọng nói của hắn lạnh lẽo.
Lưu An cười mỉa: “Ngươi không nói ta cũng đoán được, chủ nhân ngươi có lẽ của là người trong Vũ Lăng quân, đúng chứ? Chúng ta đều ngồi chung một con thuyền, chuyện tốt các ngươi làm cha ta cũng biết không ít, nếu Triệu Quân ép Lưu gia vào con đường cùng, khó tránh khỏi việc kéo các ngươi cùng ch/ết!”
Từ lúc Lưu Hạng bị bắt giam, Lưu An khắp chốn cầu xin người giúp đỡ, kết quả là đi đến đâu cũng bị xua đuổi, đã sớm nhịn một bụng lửa giận, bây giờ bắt được Bùi gia, lật ngược được tình huống, dĩ nhiên đắc ý, nói năng cũng không khách khí nữa.
Thấy hắn ngông cuồng như thế, người áo đen cũng không tức giận: “Lưu Phó tướng rất quan trọng, đương nhiên sẽ có nhiều người không muốn để ông ta mở miệng.”
Lưu An càng được thế lấn tới: “Ngươi biết là tốt.”
Người áo đen gật đầu cáo từ, phóng qua cửa sổ, phi thân qua mái nhà. Hắn tại nơi cao ngắm nhìn ánh lửa trong phòng Lưu An, thấp giọng cười lạnh: “Ngu xuẩn.”
Trời tờ mờ sáng, một cỗ xe ngựa dừng trước đại lao Hình bộ, hai tên lao dịch áp giải Lưu Hạng ra đẩy ông ta vào xe ngựa.
Đầu Lưu Hạng bị trùm bao bố, đợi ngồi yên mới gỡ xuống, ông ta nheo mắt thích ứng với ánh sáng, chậm rãi nhìn rõ Bùi Trường Hoài trước mặt.
Tóc buộc dây bạc, mặc áo đen thô, bên ngoài khoác một kiện áo choàng màu xám không thêu hoa văn, y phục đơn giản cũng không che được khí chất cao quý.
“Lưu Phó tướng.” Y cất giọng.
Lưu Hạng không đáp, vén rèm xe lên nhìn quanh, sáng sớm tinh mơ không một bóng người, xe ngựa lọc cọc lăn bánh giữa phố xá.
Ông ta hỏi: “Tiểu Hầu gia muốn làm gì?”
“Lưu Phó tướng, ngươi ở Bắc doanh bòn rút quân doanh, bằng chứng rõ rành rành trước mắt, đến nước này đã không còn đường lui. Tội ngươi lẽ ra phải trảm, nhưng con trai Lưu An của ngươi lại đủ tài cán giành giật một đường sống cho ngươi. Ngoại ô có chiếc xe ngựa ta đã chuẩn bị sẵn, theo đó mà đi, sau này đừng vào kinh nữa.”
Lưu Hạng nửa tin nửa ngờ: “Ngài định thả ta đi? Ta đào thoát rồi ngài làm sao ăn nói với Hoàng thượng?”
“Bản Hầu tự có cách.” Bùi Trường Hoài nói tiếp: “Ngươi rời kinh rồi, Bản Hầu sẽ sắp xếp thỏa đáng cho người nhà của ngươi, vinh hoa phú quý chắc chắn không có nhưng sẽ đảm bảo được mạng sống, chỉ cần ngươi sống sót ắt sẽ có ngày đoàn tụ.”
Lưu Hạng nghĩ tới sự yêu thương tín nhiệm của Hoàng thượng đối với Bùi Trường Hoài, cũng không hoài nghi lời y nữa.
Ngày sau đành phải bỏ mạng nơi góc trời, cả đời làm đào phạm. Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng Lưu Hạng trầm xuống, không ngờ có ngày mình sa cơ thất thế đến nước này. Ông ta nhấn lên vết thương do dùng hình bức cung mà có trên bụng, những ngày lao ngục khổ không kể xiết. Lời Bùi Trường Hoài cũng không phải không có đạo lí, nếu hôm nay ông ta rơi vào tay Triệu Quân thì chỉ còn đường ch/ết, bây giờ trốn đi mới còn cơ hội sống sót.
Chỉ cần còn mạng, tức là còn hy vọng.
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi kinh thành, hướng ra ngoại ô. Trên đường, do rung lắc quá mức, Lưu Hạng gần như ói ra.
Bùi Trường Hoài thấy sắc mặt ông ta trắng nhợt, hỏi: “Ngươi sao rồi?”
Cả người Lưu Hạng đều không ổn, ngữ khí cũng mang theo oán hận: “Trong ngục dĩ nhiên không thể so với cẩm y ngọc thực như Hầu phủ, ta cũng đáng tuổi cha ngài, làm sao chịu nổi giày vò như thế? Bùi Dục, ngài nên cảm thấy may mắn vì có cơ hội cứu ta ra, nếu như Vũ Lăng quân bỏ mặc ta chịu ch/ết, ta sẽ nói hết toàn bộ cho Triệu Quân nghe, kể cả chuyện xấu năm đó đại ca ngươi làm ra!”
Bùi Trường Hoài chau mày: “Ngươi có ý gì?”
Lưu Hạng nhìn sắc mặt Bùi Trường Hoài, có vẻ như y hoàn toàn không biết chuyện năm đó. Bụng ông ta như lộn ngược, không nói nổi nữa, chỉ hét một tiếng dừng xe.
Xe ngựa dừng lại, hai tên cận vệ đỡ ông ta xuống, ói ra hết uế vật bên đường.
Bùi Trường Hoài ngồi trong xe ngựa, suy nghĩ về lời lúc nãy của Lưu An, càng nghĩ càng thấy không ổn.
Năm đó đại ca đã làm ra chuyện gì? Nghe giọng điệu của Lưu An có vẻ là chuyện xấu không thể để người khác biết. Nhưng sao có thể chứ?
Ngươi khác không hiểu Bùi Văn, nhưng Bùi Trường Hoài là ngươi thân của y, làm sao có thể không biết. Bùi Văn tính tình ôn hòa, đoan chính nho nhã, hành sự lỗi lạc…
Trong lúc suy nghĩ rối bời, y đột nhiên ngửi thấy một hương thơm lành lạnh, ngẩng mắt nhìn quanh, chỉ thấy giữa rừng cây hoang dại đứng sững một cây mai ngọc bích, đúng là “Thúy Kiều”.
Bùi Trường Hoài nhớ tới nhánh mai đã khô héo trong thư phòng của Triệu Quân, trong lòng có ý, lập tức tự mình xuống xe đi vào rừng, chọn nhành mai nhiều đóa nhất, diễm lệ nhất bẻ xuống, định đem về cho Triệu Quân, xem như cảm tạ.
Lúc này, một người cận vệ đến gần Bùi Trường Hoài, thấp giọng nói: “Lưu An đã đợi ở phía trước, sau lưng hắn còn có mấy tên mặc đồ đen, xem ra chính là những kẻ đã bắt cóc Nguyên Mậu công tử, cả bọn đều che mặt, tạm thời chưa biết là phường nào.”
“Tân Diệu Như thì sao?”
“Còn chưa nhìn thấy. Lúc thuộc hạ đưa tin đến Lưu gia, Lưu An nói đợi nhìn thấy Lưu Phó tướng bình an mới thả Tân tiểu thư, xem ra là cẩn thận vô cùng. Hầu gia cứ yên tâm, bọn họ bắt Tân tiểu thư làm con tin, tuyệt đối sẽ không tổn hại đến nàng.” Cận vệ nói xong, lại e dè nhìn Bùi Trường Hoài: “Nhưng, ngài thật sự định thả Lưu Phó tướng đi sao?”
Bùi Trường Hoài cầm nhành mai trên tay, mặt không đổi sắc: “Lưu An hèn nhát vô năng, chỉ bằng sức của mình hắn chắc chắn trong thời gian ngắn không thể làm ra chuyện này, nhất định sau lưng có kẻ mách nước. Lưu Hạng chỉ là mồi, chỉ cần thả xuống, nhất định sẽ có cá cắn câu.”
Ý trong lời nói, ban đầu y vốn không định thả Lưu Hạng đi. Bùi Trường Hoài dễ dàng mềm lòng không sai, nhưng mềm lòng cũng có giới hạn của nó. Kẻ dám tính kế người nhà Bùi gia nhất định không được toàn mạng.
Bùi Trường Hoài nghe hương mai thoang thoảng, đột nhiên lại mỉm cười, có vẻ hài lòng lắm.
Y dặn dò thuộc hạ: “Sau khi cứu được Tân tiểu thư rồi thì phái người theo dõi băng thổ phỉ đó.”
Cận vệ tuân lệnh, lui xuống.
Lúc ói xong trở lên xe, đầu óc Lưu Hạng đã mơ hồ, chỉ ủ rũ ngồi đó thở hồng hộc. Đã nhiều ngày ông ta không tắm rửa, nay lại mới ói xong, trong xe tràn ngập mùi hôi thối.
Bùi Trường Hoài không ngồi trong xe nữa mà cưỡi tuấn mã đi trước.
Đến chỗ rừng sâu, Lưu An đã đợi từ lâu, sau lưng hắn có năm tên che mặt dáng vóc vạm vỡ, tay cầm đao.
Nhìn thấy Bùi Trường Hoài trên lưng ngựa, Lưu An vui mừng: “Trường Hoài!”
Bùi Trường Hoài nắm dây cương, cao cao tại thượng khinh miệt nhìn hắn, vào thẳng vấn đề: “Cha ngươi trong xe ngựa, đem Tân Diệu Như ra đổi.”
Lưu An gật đầu, xoay người ra lệnh cho bọn áo đen: “Xong chuyện rồi, đem Tân Diệu Như ra đây, nhớ kỹ nhẹ tay một chút, đừng làm nàng ta bị thương.”
Năm kẻ nhìn nhau, đứng yên tại chỗ.
Lưu An muốn cứu cha, nhìn Bùi Trường Hoài, lại nhìn xe ngựa, cao giọng gọi: “Cha, cha!”
Chẳng bao lâu, Lưu Hạng lê lết bò ra khỏi xe ngựa, sắc mặt ông ta xanh ngắt, môi tím tái, nhìn về phía Lưu An, vừa muốn mở miệng, trước mắt đột nhiên tối sầm, ngã từ trên xe ngựa xuống. Cận vệ nhanh chóng quan sát được dị thường, cao giọng: “Lưu Phó tướng!”
Cả người Lưu An run rẩy, không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhảy xuống ngựa, chạy về phía Lưu Hạng.
Bùi Trường Hoài đỡ Lưu Hạng dậy, thấy sắc mặt ông ta chẳng kém thi thể là bao, máu đỏ thẫm từ khóe miệng không ngừng chảy ra, rõ ràng là dấu hiệu đã trúng độc.
Bùi Trường Hoài bình tĩnh nói: “Ông ta trúng độc rồi.”
Lưu Hạng nắm chặt lấy tay áo y, trừng mắt nói: “Rượu… rượu…”
Giọng nói của ông ta yếu dần, Bùi Trường Hoài ra hiệu cho tất cả yên lặng, cúi người nghe rõ.
Đôi môi run rẩy của Lưu Hạng thốt ra mấy chữ: “Là Triệu Quân, Triệu Quân giết ta. An Nhi… cứu An Nhi… cầu… cầu xin… ngài…”