Lòng y mơ hồ có chút phỏng đoán, nhưng phải gặp Tân Diệu Như thì mới xác nhận được.
Bùi Trường Hoài tự tay viết thiệp mời, lệnh cận vệ đưa tới phủ Thượng thư.
Cận vệ vừa thấy người y muốn gặp là Tân Diệu Như, nhất thời chần chừ nói: “Tân tiểu thư đang ở trong khuê phòng chờ gả, lão Thượng thư bây giờ đang vì chuyện ở Vân Ẩn đạo quán mà xa cách với Hầu phủ, Đại công tử của Tiêu Vương phủ cũng thập phần trân trọng nàng, nếu để người khác biết Hầu gia lén lút gặp Tần tiểu thư, sợ là không ổn.”
Bùi Trường Hoài đáp: “Yên tâm, nếu như Bản hầu không đoán sai, nhất định Tân tiểu thư cũng muốn được gặp Bản hầu một lần.”
Địa điềm là một trà lâu nhỏ trong kinh thành, thời gian là lúc xế chiều, Bùi Trường Hoài bao hết chỗ ngồi của trà lâu, người ngoài không thể làm phiền, đợi tới lúc nắng chiều phủ đầy trời, Bùi Trường Hoài đã ngồi đợi ở trong.
Y mang theo một cây sáo trúc bên mình, lúc chờ nhàn rỗi y thổi một khúc nhã nhạc của kinh thành, tiếng sáo trong vắt du dương, khi trầm khi bổng, nhẹ nhàng ngân nga giữa quán trà.
Đợi tới khi sắc trời tối hẳn, cuối cùng cũng có một bóng dáng yểu điệu bước tới trước cửa lầu, người khoác áo gấm đen, đội mũ trùm đầu, dáng người diện mạo đều được che kín, đợi tới khi bước vào nhã gian, người nọ mới cởi bỏ tấm áo choàng ngoài.
“Tiểu Hầu gia thật có nhã hứng.”
Nữ tử nói chuyện mềm mỏng dịu dàng, chỉ nghe giọng chắc chắn sẽ tưởng nàng mỏng manh yếu đuối, thế nhưng khi được ánh nến sáng rõ trong nhã gian chiếu vào, đôi mắt đen của nàng sáng rỡ lại đến kinh người, đôi mi dài cụp xuống càng khiến mặt mày nàng thêm ngạo khí, hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ yếu đuối.
Bùi Trường Hoài mỉm cười, nói: “Tân tiểu thư, mời.”
Tần Diệu Như đứng trước mặt Bùi Trường Hoài mà không có lấy một chút nhút nhát, thoải mái ngồi xuống đối diện y.
“Không biết cuộc hẹn hôm nay của tiểu Hầu gia là có ý gì?”
Tần Diệu Như xuất thân danh môn, tinh thông trà nghệ, vừa ngồi xuống đã bắt đầu châm hương thưởng trà.
Bùi Trường Hoài lấy một chiếc khăn tay ra, đoan chính để lên bàn: “Vật về với chủ cũ.”
Tần Diệu Như liếc mắt một cái, lại không nhận lấy, chỉ cười nói: “Tiểu Hầu gia mời ta tới đây, là vì muốn thay tiểu chất của ngài trả lại khăn tay? Sao hắn không dám tự mình tới gặp ta?”
“Tân tiểu thư nhìn lầm rồi.” Bùi Trường Hoài đáp: “Chiếc khăn này không phải chiếc cô đưa cho Nguyên Mậu, mà là chiếc ta lấy được từ một tên thích khách hôm Triệu Quân gặp ám sát… Vậy nên, Tần tiểu thư thừa nhận chiếc khăn này là của cô sao?”
Tân Diệu Như sắc mặt khẽ đổi, lại không ngờ Bùi Trường Hoài lại đào ra cái bẫy này, không khỏi nở nụ cười: “Ta vốn còn đang thấy kỳ lạ tại sao tiểu Hầu gia lại muốn gặp ta, hóa ra là vì lộ ra sơ hở này.”
Tân Diệu Như mở khăn tay ra, nhìn thấy bên trong có vết máu, trong lòng run lên, lập tức nắm chặt chiếc khăn trong lòng bàn tay.
Trầm mặc một lát, đôi mắt nàng thoáng ngấn lệ, nói: “Để lộ sơ hở cũng chẳng sao, thấy chàng vẫn đem theo đồ ta tặng bên mình, ta rất vui.”
Bùi Trường Hoài đáp: “Nữ tử Đại Lương tặng khăn tay cho nam nhân, có ý định tình đính ước. Tần tiểu thư, Bản hầu cho rằng, khăn tay của thiên kim phủ Thượng thư sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trên người một tên thích khách.”
“Phải chăng trong con mắt của Hầu gia, một nữ tử xuất thân như ta lại đi thích một tên thích khách vô danh là một điều rất kỳ quái?” Tay nàng khuấy nước trà, lúc này hơi ngừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Ngài biết tên của hắn không?”
Bùi Trường Hoài lắc lắc đầu.
“Hắn là người, hắn cũng có tên. Tên hắn là Vương Tiêu, Tiêu trong tiêu vân, tiểu Hầu gia, ngài nên nhớ kỹ cái tên này, bởi vì hắn ch/ết dưới kiếm của ngài.” Vành mắt Tần Diệu Như đỏ lên: “Ngài cho rằng kẻ ngài tùy tiện gi/ết ch/ết chỉ là một tên thích khách mạng như cỏ rác, nhưng hắn không phải thế, hắn là người mà thiên kim phủ Thượng thư đã đợi chờ nhiều năm, là người trong lòng mà ta chờ mãi không trở về!”
Đối mặt với lời lên án của Tần Diệu Như, Bùi Trường Hoài vẫn rất thong dong, nói: “Bản hầu sẽ nhớ kỹ tên của hắn, nhưng lúc đó giết hắn, Bản hầu không thẹn với lương tâm.”
“Ngài cảm thấy hắn nên ch/ết, đúng không?” Tần Diệu Như khẽ lắc đầu: “Đó là bởi vì ngài hoàn toàn chẳng biết hắn phải sống thế nào.”
Tần Diệu Như mân mê lá liễu trên chiếc khăn tay, giọng rất khẽ. “Nhà Vương Tiêu ở núi Phá La, năm hắn tám tuổi núi Phá La gặp nạn
châu chấu, họa hạn hán ập tới, mẫu thân hắn ch/ết vì đói, chỉ còn lại một mình hắn. Hắn đi một đường về phương Bắc, đứng bên lề đường ăn xin, vào đông ngay cả một đôi giày cũng không có mà đi, đói tới mức không chống đỡ nổi mà ngã xuống đường, suýt nữa thì ch/ết cóng dưới nền đất, là vị ân công hắn gặp được kia cho hắn một ngụm cháo nóng, dạy hắn bản lĩnh để hắn có thể sống sót.”
“Bản lĩnh gì? Bản lĩnh giết người sao?” Bùi Trường Hoài khẽ nheo mắt.
Tần Diệu Như cười cười, lại chẳng thèm để ý: “Bản lĩnh giết người thì làm sao? Hắn từng nói với ta, hắn không giống mấy người xuất thân đại phú đại quý như chúng ta, trước mắt hắn chỉ có một con đường duy nhất, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ vì ân tình một bữa cơm, hắn cũng không bao giờ hối hận.”
“Thời điểm ta quen Vương Tiêu, hắn đang bị kẻ thù đuổi giết, hoảng loạn không còn đường lui mới chạy trốn vào trong phủ Thượng thư, cả người máu chảy đầm đìa rơi từ trên xà nhà xuống, làm ta hết hồn. Ta thấy hắn đáng thương, liền chăm sóc hắn hai ngày, lại sợ người này lai lịch bất minh đem đến tai họa cho nhà ta, liền nhanh chóng tiễn hắn đi. Nhưng chỉ hai ngày săn sóc ấy, hắn lại một mực khảm sâu trong lòng…
Có lần ta tới Vân Ẩn Đạo quán dâng hương cầu phúc, ở lại Đạo quán hai ngày, đêm ngày hạ nhiều muỗi vô cùng, hắn lặng lẽ treo một chuỗi chuông hương trên cửa, lại sợ ta tưởng có trộm lẻn vào phòng nên có để lại một tờ giấy ghi rõ công dụng của thứ đồ đó. Chữ hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, đương nhiên chẳng thể so với kẻ đọc sách, nhưng từng nét chữ đều viết vô cùng cẩn thận. Đến lúc đó ta mới biết, ta đi tới đâu hắn liền đi theo, không nói gì cả, cũng không chịu gặp người, chỉ ẩn núp trong bóng tối. Có lúc ta gọi hắn ra đây gặp mặt, hắn lại trốn mất rất xa, chỉ để ta biết hắn vẫn ở đây mà thôi. Ta cười hắn là một tên ngốc, ta cứu hắn cũng chỉ như cứu một con chó con mèo, không mong hắn báo đáp, bảo hắn sau này không cần phải tới nữa. Hắn vẫn chẳng chịu nghe, cứ một mực trông coi phía sau ta.
Nhưng cũng có đôi khi hắn sẽ âm thầm biến mất, ta biết, hắn lại đi giết người rồi. Ta nói vậy có lẽ thật ích kỷ, nhưng ta chỉ luôn mong hắn sớm giết được người đó, bình an trở về. Lúc hắn ở bên cạnh ta, ta vẫn chẳng có cảm giác gì cả, nhưng đến lúc hắn thực sự đi rồi, ta mới biết hóa ra mình muốn gặp hắn. Thế gian nhiều nam tử đến vậy, nhưng ta chỉ muốn gặp một mình hắn…”
Bùi Trường Hoài không tán thành nổi tư tâm của Tân Diệu Như, nhưng rất đỗi hiểu tâm ý của nàng, lòng y hướng về Tạ Tùng Tuyển, cũng y hệt như thế.
Tần Diệu Như nói tiếp: “Ta vẫn luôn sợ một ngày nào đó Vương Tiêu sẽ không quay trở về nữa, liền tặng khăn tay cho hắn từ sớm. Ta không muốn hắn làm sát thủ, ta nguyện ý bỏ trốn cùng hắn tới chân trời góc bể, chỉ cần hai người có thể bên cạnh nhau thì đi đâu cũng được, nhưng hắn lại không chịu. Hắn nói, chỉ cần hắn còn sống thì vẫn còn ân tình không trả hết, vẫn còn kẻ thù chưa giết hết, ta là thiên kim của phủ Thượng thư, đi theo hắn chỉ có chịu khổ. Ta nói ta không sợ khổ, hắn lại nói nhưng hắn sợ…”
Tân Diệu Như khe khẽ cười, có cả chua xót, cũng có cả ngọt ngào.
Mối quan hệ của hai người vẫn cứ giằng co như thế, sau này trong hội thi thơ ở kinh thành, Tân Diệu Như quen biết Bùi Nguyên Mậu, vốn khi ấy cũng có cả hai vị công tử thế gia khác có mặt.
Lúc đó bởi vì Vương Tiêu không chịu cưới nàng, Tân Diệu Như liền có ý đồ chọc cho hắn ghen, nàng biết Vương Tiêu vẫn đứng trông coi trong góc tối, liền cố ý có vài cử chỉ thân mật với những vị công tử ấy.
Bùi Nguyên Mậu hiểu nhầm Tân Diệu Như có ý với mình, lại càng rung động, phẩm thơ với nàng rất lâu.
Vương Tiêu nhìn thấy thế, đương nhiên là không vui, sau đó Tân Diệu Như một mình đi tới một đình viện hoang không người, gọi hắn ra gặp mặt. Vương Tiêu không chịu ra, Tân Diệu Như liền giả vờ say ngã xuống hồ. Vương Tiêu cả kinh, vội hiện thân kéo nàng lại.
Tân Diệu Như biết hắn ở bên cạnh thì mình tuyêt đối không thể gặp chuyện, say rượu cười ngả vào lòng hắn, giễu cợt: “Không phải không chịu gặp ta sao?”
Vương Tiêu nhận ra nàng cố ý, liền giận nàng đùa giỡn, vẻ mặt ủ rũ, chỉ một mực trầm mặc.
Tân Diệu Như dán sát vào trong lồng ngực hắn, nói với hắn: “Ngươi mà không cưới ta, thì sẽ có người khác muốn cưới. Sau này phu quân của ta ôm ta, hôn ta, lẽ nào ngươi cũng chỉ giương mắt nhìn sao?”
Vương Tiêu liền nói: “Tiểu thư, người khiêu khích ta cũng vô ích, càng không thể đem chuyện chung thân đại sự cả đời ra đùa giỡn như thế.”
Tần Diệu Như híp mắt, cười nói: “Ồ, nếu như vô dụng, sao ngươi lại không vui?”
Vương Tiêu né tránh ánh mắt của nàng, không chịu nói nữa. Nàng chủ động đặt tay lên vai hắn, nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Đồ ngốc, ngươi nghe cho rõ, đây là lần cuối cùng, sau này ngươi không còn cơ hội nghe ta hỏi nữa đâu. Ngươi, rốt cuộc có nguyện ý cưới ta hay không?”
Vương Tiêu không dám đồng ý, cũng càng không dám không đồng ý. Hắn nhớ lại hội thi thơ khi nãy, vị tiểu công tử Bùi gia đó trông tuấn lãng sạch sẽ, cả người quý khí, khác một trời một vực với hắn, trong lòng khó chịu chẳng nói nên lời.
Hắn nhớ tới lời của Tân Diệu Như, nghĩ tới cảnh nàng thành thân sẽ thuộc về người khác, nàng sẽ gần gũi như thế này với nam nhân khác, lòng hắn chua xót không thôi, nhất thời còn nổi lên cả ý định giết người.
Hắn sợ phải mất đi Tân Diệu Như, sợ hãi tới cùng cực lại sinh ra chút dũng khí kỳ lạ, khiến hắn ôm Tân Diệu Như vào trong lòng, lần đầu tiên hôn lên môi nàng.
Hắn nói, hắn trông mong có thể cưới nàng làm vợ hơn bất cứ kẻ nào trên đời.
Vương Tiêu quyết định sẽ vì ân công của hắn mà giết một người cuối cùng, sau đó sẽ đưa nàng cao chạy xa bay.
Khổ sở sau này chỉ do một mình hắn gánh vác, cho dù có phải liều mạng, hắn cũng sẽ không để Tân Diệu Như phải chịu ấm ức.
Tần Diệu Như nhận được lời hứa hẹn này của Vương Tiêu, ngày nào cũng vui mừng hớn hở, nàng biết hắn là một nam nhân hứa được làm được, đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, không ngờ lại có ngày nhìn thấy đầu Vương Tiêu bị treo trên tường thành.
Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của Vương Tiêu, Tần Diệu Như như thể muốn nôn mửa ra, không phải vì ghê tởm, mà là vì thống khổ.
“Ta dựa vào tường thành một đường trở về phủ Thượng thư, mỗi một bước, ta lại nghĩ một lần, rằng mình phải báo thù cho Vương Tiêu.”
Lúc này, Tân Diệu Như đặt tách trà xuống đĩa, dâng cho Bùi Trường Hoài, mày nàng khẽ trầm xuống, khóe môi mỉm cười, ra vẻ cung kính, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
“Tiểu Hầu gia, có những lúc ta hận mình xuất thân ở phủ Thượng thư, dòng dõi xuất thân tựa như hào sâu ngăn cách ta và Vương Tiêu, ta cũng hận thứ mình học từ thuở nhỏ chỉ là điểm trà thêu thùa, nếu không ta sẽ học đao kiếm, vậy thì hôm nay ta có thể đem dao găm tới đây gi/ết ch/ết ngươi, báo thù cho hắn rồi tự mình nhận tội, không ảnh hưởng đến người nhà.”
Bùi Trường Hoài nhận lấy tách trà trong tay nàng, vững vàng đặt xuống, nói: “Ngươi không giết nổi Bản hầu, thế nên mới xuống tay với Nguyên Mậu, ngươi hoàn toàn không thích nó, phải không?”
“Hắn có gì đáng để ta thích sao?” Tần Diệu Như cười hỏi ngược lại: “Cái được duy nhất của hắn, là thân phận. Bùi Nguyên Mậu là vảy ngược của Chính Tắc Hầu, là điểm yếu của ngươi, ta cũng nghĩ thông rồi, trực tiếp gi/ết ch/ết ngươi, sao mà đủ? Thấy Bùi Nguyên Mậu thần hồn điên đảo, thấy tiểu Hầu gia mất đi quyền lực trong Vũ Lăng Quân, thấy Hầu phủ không gượng dậy nổi, ta mới thấy sảng khoái.”
Bùi Trường Hoài lại chẳng tức giận với mấy lời này của nàng, y bình tĩnh không hoảng trả lời: “Nhưng chỉ bằng một nữ tử khuê các như ngươi, không thể làm được tới mức này.”
Tần Diệu Như nhìn y, nụ cười càng sâu hơn: “Ta tự có cách của ta.”
“Theo lý mà nói, người ngươi nên báo thú hẳn phải là Đô thống Bắc doanh Triệu Quân mới đúng, bởi mục tiêu ám sát ngày đó của Vương Tiêu là hắn, nhưng ngươi lại cứ một mực chắc chắn hắn ch/ết dưới kiếm của ta, là ai nói cho ngươi?”
Tần Diệu Như đáp: “Tiểu Hầu gia sẽ không cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn nói thân phận của kẻ đó ra đấy chứ?”
“Bản hầu cũng không ngại đoán”. Bùi Trường Hoài nói: “Ta nghĩ, người một mực giúp đỡ ngươi trong bóng tối hẳn là vị ân công kia của Vương Tiêu.”
Tần Diệu Như cười nhạo nói: “Cái này cũng không khó đoán.”
“Hắn là còn là trưởng công tử của Tiêu Vương phủ, kẻ sắp thành thân với Tần Tiểu thư đây, Tạ Tri Chương.”