Mỗi nụ hôn đều khiến Bùi Trường Hoài khẽ run rẩy. Không cần tận mắt chứng kiến, y cũng có thể hình dung được đôi môi mỏng cùng đôi mắt đen láy sáng lạn của Triệu Quân.
Y nửa tỉnh nửa mê, khi tỉnh táo liền lập tức biết mình làm chuyện sai trái, nhưng nhanh chóng rơi vào bể dục, mê loạn ôm lấy Triệu Quân.
Giống như một người một mình vật lộn dưới vực thẳm, cuối cùng cũng tìm được khúc gỗ trôi dạt, Bùi Trường Hoài chỉ biết ôm lấy hắn, hôn hắn thật sâu.
Môi lưỡi quấn quýt, ngọn lửa dục vọng của Triệu Quân càng bùng cháy mạnh mẽ.
Hắn thực sự muốn nuốt chửng Bùi Trường Hoài vào bụng.
Hắn dời môi, ôm mặt Bùi Trường Hoài, thở hổn hển nói: “Từ lần ở lầu Phù Dung ta đã biết Hầu gia cố tình gây sự chú ý với ta. Bây giờ giống như ý của của ngươi rồi. Hầu gia có vui không?” “
Bùi Trường Hoài chỉ có thể nghe thấy tiếng máu sục sôi, nhịp tim đập thình thịch, lồng vào giọng nói của Triệu Quân, không cách nào nghe rõ.
Y mơ màng đáp: “Vui.”
Triệu Quân biết nếu Bùi Trường Hoài không có tình cảm với mình thì làm sao có thể ngoan ngoãn cùng hắn có một đêm xuân trong lầu Phù Dung được? Càng nghĩ, hắn càng mở cờ trong bụng, ngậm lấy hai cánh môi mềm mại kia mà gặm cắn.
Hắn gọi y Bùi Dục, Trường Hoài, gọi đến vui vẻ.
Bùi Trường Hoài bị nụ hôn làm cho động tình, vật dưới thân ngày càng cứng ngắc, y bấu víu lên vai Triệu Quân, đứt quãng nói: “Mau, mau… cho ta…”
“Được.”
Triệu Quân đồng ý, nhưng hắn vẫn thong thả, đưa tay Bùi Trường Hoài đặt lên vùng dưới thân mình.
Vật kia của Triệu Quân vừa cứng, vừa nóng, vừa thô. Bùi Trường Hoài theo bản năng xoa nhẹ an ủi. Trên ngón tay có những vết chai mỏng nhưng không hề thô ráp, xương bàn tay tinh tế thon dài, vốn là bàn tay chỉ để viết thư pháp đẹp đẽ bây giờ lại đang vuốt ve d/ương v/ật, khiến người ta không khỏi sung sướng.
Triệu Quân có chút sảng khoái, nhưng Bùi Trường Hoài thật sự không biết phải làm thế nào để phục vụ người khác, không biết chỗ nào là nơi mẫn cảm của hắn, chơi một hồi đã làm Triệu Quân một thân đầy mồ hôi.
Dựa vào thực lực của bản thân, Triệu Quân mấy lần định dụ dỗ Bùi Trường Hoài hầu hạ mình, lần này lại bị y hút hết hồn phách, ngay cả sự nhẫn nại cuối cùng cũng bị đánh bay.
Đột nhiên, hắn áp Bùi Trường Hoài trở lại giường, kéo chân y đặt lên khuỷu tay.
Triệu Quân càng mạnh mẽ tiến vào, cơ thể Bùi Trường Hoài càng mở rộng hơn.
Vật kia vẫn đang cứng lên, để trước hậu huyệt của y, bên trong cơ thể Bùi Trường Hoài đã sớm mềm ướt, Triệu Quân dễ dàng đâm một phát đến tận gốc.
Bùi Trường Hoài bị nghẹn, phải mất một lúc lâu mới thở ra được mấy hơi.
“Bùi Dục, là ngươi khiêu khích ta trước, sau này ngươi phải cẩn thận, không được phép để người khác chạm vào mình.” Triệu Quân nặng nề hôn lên trán Bùi Trường Hoài, nói: “Không ai được phép hết, chỉ có ta, ngươi có nghe ta nói không? Chỉ có ta mới có thể. “
Hắn không chịu tiến vào sâu hơn, Bùi Trường Hoài nắm chặt vạt áo đang mở của hắn, chủ động hôn lấy Triệu Quân, muốn thứ kia càng thêm sâu.
Triệu Quân vội vàng ấn cái eo đang động đậy của y, không để cho y chiếm thế thượng phong, sau đó nói: “Trường Hoài, ta muốn nghe câu trả lời của ngươi.”
“Được, được.”
Bùi Trường Hoài không quan tâm hắn nói gì, chỉ biết theo ý hắn. Triệu Quân cũng biết y đã bị Vong sinh tán hành hạ thừa ch/ết thiếu sống, nên dù cho có đáp ứng đi chăng nữa thì cũng là qua loa lấy lệ.
Nhưng có thể nghe y nói “Được”, Triệu Quân cũng đã rất vui.
Tay phải Triệu Quân đỡ gáy Bùi Trường Hoài, hôn lên miệng, đem y ôm vào trong lòng, sau đó đâm vào thật sâu, d/ương v/ật của hắn lập tức thâm nhập đến tận cùng.
Cú thúc này làm cho cả người y run lên, Bùi Trường Hoài nắm chặt vạt áo của Triệu Quân, khớp ngón tay gần như trắng bệch.
Miệng bị nụ hôn của Triệu Quân lấp kín, không thể kêu lên, hành lang nhỏ hẹp đầy tới mức thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng của thứ đó, to dài dữ tợn, dũng mãnh đến mức đáng sợ.
Giống như một lưỡi dao nóng sắc bén, đâm đến nơi sâu nhất trong thân thể, đem cơ thể của y xé ra 2 mảnh.
Bùi Trường Hoài có chút kinh hãi, muốn trốn về phía sau, nhưng không thoát được. Triệu Quân khống chế y, không y có cơ hội hô hấp, chỉ có thể vui sướng đong đưa hông.
Vật kia mỗi lần rút ra đều gần như chỉ để lại đầu kh/ấc, thừa lúc y không chuẩn bị lại đâm đến nơi sâu nhất.
Trong chốc lát, Bùi Trường Hoài không thở được, mắt y giãn ra, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, không biết là đau hơn hay là sung sướng.
Từng đợt khoái cảm đi qua, thân thể Bùi Trường Hoài đã mềm nhũn như bún, y không nhịn được thấp giọng rên rỉ, ngón chân cuộn chặt.
Hai chân thon dài trắng nõn đặt giữa hai cánh tay của Triệu Quân, đong đưa theo mỗi lần hắn va chạm.
Y lần lượt bị Triệu Quân đưa lên đỉnh cao của dục vọng, đau đớn rên rỉ, giọng điệu gọi hắn cũng thay đổi, làm Triệu Quân nghe thấy không khỏi chấn động.
Triệu Quân bị nơi mềm mại của Bùi Trường Hoài quấn lấy, đâm càng lúc càng sâu, suýt nữa bị y hút đến mức phóng ra, dừng một chút rồi hung ác nói: “Ta thật sự muốn ch/ết trên người ngươi.”
Đâm vào rút ra, động tác mỗi lúc một gấp.
Hai chân Bùi Trường Hoài run lên, đuôi mắt ươn ướt, đỏ bừng, bắn lần thứ hai dưới sự tấn công của Triệu Quân, sau khi thân thể co rút một hồi, y run rẩy kịch liệt, hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay của Triệu Quân.
Triệu Quân còn chưa thỏa mãn, nhưng hắn không vội, áp vào mặt Bùi Trường Hoài hôn môi, sau đó dỗ dành y ngồi lên người mình.
Hai người ngồi đối diện nhau, Triệu Quân ôm lấy eo của y, cúi đầu ngậm lấy đầu v/únhỏ đỏ ửng của y, hạ thân co rụt lại, nhẹ nhàng cắm rút.
Hậu huyệt phía sau Bùi Trường Hoài giống như ngọc, lúc này đã bị tàn phá mà đỏ lên, nơi kết hợp đầy nước nhờn chảy xuống giường, khoái cảm dày đặc cũng từ đó mà lan tràn ra.
Tư thế này có phần lưu luyến, không giống như là tìm kiếm khoái cảm thuần túy, mà giống như là vuốt ve làm hài lòng lẫn nhau.
Tiếng thở dốc của cả hai cũng ngổn ngang, quấn quýt. Triệu Quân vùi đầu vào cổ Bùi Trường Hoài, kích động hôn lên làn da trắng như ngọc của y.
Trên vai của Bùi Trường Hoài có một dấu răng, đặc biệt chói mắt và dễ thấy, Triệu Quân từ đầu đã để ý, bây giờ mới có thể nhìn rõ ràng.
Người có thể cắn Chính Tắc Hầu, trong ngoài Lan Thương Uyển này ngoài Tạ Tri Quân, Triệu Quân không nghĩ ra được người thứ hai.
Hắn không khỏi chế nhạo: “Xem ra quan hệ giữa Tiêu vương và ngươi không bình thường.”
Bùi Trường Hoài là một người thuần khiết, cũng không si tình, càng không phóng đ/ãng phong lưu, nhưng lại có rất nhiều đào hoa ở bên ngoài.
Nói y là hồ ly tinh đúng là không sai.
Triệu Quân vừa dứt lời, trên bả vai đã truyền đến đau đớn, đau đến nỗi hắn phải hít vào một hơi.
Bùi Trường Hoài nhắm mắt, cắn Triệu Quân thật mạnh.
Đau đớn này Triệu Quân có thể chịu được, cứ mặc cho y cắn.
Hắn cũng không tức giận, ôm chặt chẽ Bùi Trường Hoài vào lòng, hỏi: “Lần này ngươi tỉnh táo phải không?”
Bùi Trường Hoài không mở miệng, nhưng nơi khóe mắt lại có nước chảy ra.
Sau lần bắn thứ hai, công dụng của Vong sinh tán đã giảm đi phân nửa, đôi mắt của Bùi Trường Hoài dần trở nên rõ ràng.
Y nhìn rõ nét mặt tuấn tú của người trước mặt, biết người làm với mình chính là Triệu Quân, cũng nhớ rõ sau khi mất tự chủ, mình đã làm gì nói gì.
Hoàn toàn khuất phục trước dục vọng, cúi đầu cầu xin người khác thỏa mãn, đây là sự sỉ nhục đối với Bùi Trường Hoài.
Trong đời y chưa bao giờ xấu hổ như vậy, hiện tại lại thể hiện trước mặt Triệu Quân.
Bùi Trường Hoài khàn giọng: “Bản Hầu sẽ giết ngươi.”