Mục lục
Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tùng Tuyển, Tùng Tuyển.

Khi nãy trong yến tiệc hắn vừa nghe thấy cái tên của người này, Từ Thế Xương vừa nhắc tới Tùng Tuyển, Bùi Trường Hoài liền biến sắc.

Trước khi Triệu Quân vào kinh, hắn từng điều tra tỉ mỉ một lượt nội tình của các thế gia danh môn trong kinh thành, kẻ tên “Tùng Tuyển” này hắn cũng lờ mờ có chút ấn tượng, thế nhưng bây giờ tất cả trí lực đều bị Bùi Trường Hoài cuốn mất, không nghĩ được gì nhiều.

Có điều nghe ý Từ Thế Xương, người này có vẻ là bạn cũ của Bùi Trường Hoài, có lẽ đã ch/ết rồi, khiến lòng y vẫn còn lưu luyến khó quên.

Triệu Quân thấy y phân tâm vì lời của Từ Thế Xương, ánh mắt thất thần, nhất thời không thoải mái mà đè lưng y lại, dưới thân mãnh liệt tàn nhẫn ra vào.

D/ương v/ật nơi vách th/ịt ra vào dồn dập, đâm đến nỗi vừa đau đớn vừa thỏa mãn, như một làn sóng cuốn khắp người Bùi Trường Hoài. Đầu ngón tay y đều phát run, sợ mình không kiềm được tiếng mà cắn chặt răng.

Y vô cùng khó chịu, mà dưới sự khó chịu ấy là sự sảng khoái cực kỳ phóng đãng. Bùi Trường Hoài bị tình dục tra tấn sắp hỏng đến nơi, vừa muốn Triệu Quân dừng lại, vừa muốn vứt bỏ hết mọi lễ nghĩa liêm sỉ, chẳng cần biết người đem tới cho mình vui sướng là ai, chỉ cần vịn lấy cơn kích tình kiếm tìm thỏa mãn.

Mà nếu đã như thế, sao còn quan tâm được đến Từ Thế Xương đang đứng ở ngoài?

Một lúc lâu không nghe thấy tiếng đáp, Từ Thế Xương sợ y say quá không nghe thấy lời mình, liền hỏi: “Trường Hoài ca ca, huynh có nghe thấy không?”

Y thử gõ gõ cửa.

Tim Bùi Trường Hoài căng thẳng phát hoảng, không thể không lấy một hơi từ cơn thở gấp kia đáp lời Từ Thế Xương: “Ta… ta ngủ quên mất, ban nãy không… ưm…”

Thấy y thống khổ kiềm chế, Triệu Quân càng đắc ý, Bùi Trường Hoài càng muốn nói, hắn lại càng làm ác hơn.

Đôi mắt Bùi Trường Hoài ươn ướt, ổn định lại hơi thở nói: “…không có giận đệ.”

Từ Thế Xương nghe thế, lòng vui như hoa: “Thật sao? Vậy ta vào nhé?” “Đừng!”

Bùi Trường Hoài giãy ra, định đứng dậy mặc y phục, nhưng đáng tiếc cả hai tay đều bị trói sau lưng, dễ dàng bị Triệu Quân ấn lại.

Y chỉ đành nghĩ cách để xua Từ Thế Xương đi, nói: “Cẩm Lân, ta hơi mệt, để ta… để ta một mình nghỉ ngơi một lát.”

Từ Thế Xương nghe giọng y yếu ớt vô lực, cho rằng y vì chuyện của Tạ Tùng Tuyển mà buồn bực không vui, không muốn gặp người khác.

Y trước nay được nuông chiều ngang ngược ở kinh thành đã quen, cho dù là đại nội hoàng cung cũng muốn là vào được, nhưng trước mặt Bùi Trường Hoài y vẫn luôn ngoan ngoãn, Bùi Trường Hoài không muốn gặp, vậy Từ Thế Xương sẽ nhất quyết không vào.

“Huynh không trách ta là được, Trường Hoài ca ca, huynh nghỉ ngơi cho tốt, ta đi sắp xếp xe ngựa đưa huynh về Hầu phủ.” Từ Thế Xương dứt lời, lại nói nhỏ thêm hai câu: “Nãy giờ cũng không thấy Lãm Minh huynh, mong đừng có say ngã giữa tuyết, ta phải đi tìm đây.”

Tiếng bước chân của y càng ngày càng xa.

Bên ngoài phòng yên tĩnh trở lại, Triệu Quân tháo dây vấn tóc màu tím khỏi cổ tay y, tiện tay quấn vào eo mình, lật bả vai Bùi Trường Hoài lại, bắt y phải đối diện với mình.

Triệu Quân sớm đã lột sạch y phục của y, lúc này kéo đôi chân y sát vào mình, tư thế ấy của Bùi Trường Hoài hoàn toàn nghênh đón hắn ra vào.

Triệu Quân từ trên cao nhìn xuống y: “Tùng Tuyển, Tùng Tuyển, ta có chút tò mò, rốt cuộc là ai mà có thể khiến tiểu Hầu gia nhớ mong đến thế?”

Bùi Trường Hoài chống tay lên vai hắn, khẽ bực nói: “Không phải chuyện của ngươi.”

“Gì cơ?” Hắn vốn không để chuyện này trong lòng, không dây dưa nữa, chỉ ra lệnh nói: “Nhìn ta.”

Triệu Quân đâm thẳng vào, thân thể trống rỗng của Bùi Trường Hoài lần nữa được lấp đầy, y không nhịn được mà phát ra tiếng nức nở mơ hồ.

Triệu Quân cúi đầu xuống, từng tấc từng tấc mà tiến vào nơi sâu nhất, môi dán lên vành tai y khẽ hôn, nói: “Bây giờ người không còn rồi, ca ca, ngươi rên cho ta nghe nào.”

Vành tai Bùi Trường Hoài đỏ rực, y cắn chặt mu bàn tay, không kêu một tiếng.

Triệu Quân: “Ngươi rên, ta sẽ bỏ qua cho Trần Văn Chính, thế nào?”

Hắn gắn cái loại chuyện này với sinh tử của người khác lại với nhau làm Bùi Trường Hoài nhất thời không hiểu nổi, rốt cuộc trong mắt Triệu Quân, chuyện sinh tử của Trần Văn Chính quá vặt vãnh, hay là loại chuyện này quá quan trọng…

Nhưng bất luận có là gì thì cũng đều khiến Bùi Trường Hoài lúng túng.

Động tác của Triệu Quân càng ngày càng gấp rút, không chỉ thân thể, mà chút ý thức cuối cùng còn sót lại của Bùi Trường Hoài cũng bị hung khí của hắn cắm đến tiêu tan.

Chìm đắm nơi sâu nhất, Triệu Quân giật bàn tay đang bị y cắn kia ra, nắm lấy, hôn lên những dấu răng còn lưu lại trên mu bàn tay.

Triệu Quân khẽ than một câu: “Ngươi tự cắn mình mạnh thế làm gì?”

Ông trời thật bất công, ngay cả đôi bàn tay của Bùi Trường Hoài cũng thon dài trắng nõn, tựa như một báu vật của tạo hóa. Triệu Quân tình nồng say mê, mở miệng ngậm lấy ngón trỏ của y.

Tay liền tim, lòng Bùi Trường Hoài tức khắc tê rần, tính khí giữa hai chân bắn đầy ti/nh d/ịch, phun lên bụng dưới của y, vừa nóng vừa dính.

Triệu Quân thấy y bắn, cắn đầu ngón tay y một cái: “Thoải mái sao?” Để Bùi Trường Hoài cao trào xong, thời gian còn lại đều là của hắn.

Bùi Trường Hoài bắn xong, vẫn tiếp tục chịu sự dày vò của Triệu Quân, giương khóe miệng, muốn rên cũng không rên nổi thành tiếng. Hơi thở của Triệu Quân ngay trên người y, giữa không gian yên tĩnh của phòng sưởi, thân thể phát ra tiếng bạch bạch theo nhịp, hơi thở cũng ngày càng nặng nề.

Bùi Trường Hoài sợ người mình rối tinh rối mù để người khác phát hiện ra sơ hở, liền đẩy Triệu Quân, ra lệnh nói: “Buông ra, buông ra, đừng bắn ở trong.”

Đáy mắt Triệu Quân đen lại, cố tình đối nghịch với y, cúi người tóm lấy Bùi Trường Hoài vào trong lồng ngực, hung ác đâm thẳng vào, cho tới tận khi cả người Bùi Trường Hoài run lên, rên rỉ bắn ra lần nữa, Triệu Quân mới buông lỏng tâm trạng, sung sướng mà bắn vào sâu trong cơ thể y.

Vừa rút ra, t/inh d/ịch trắng đặc liền chảy xuống.

Bùi Trường Hoài cuối cùng cũng phẫn nộ, nâng tay tát Triệu Quân “bốp” một tiếng, không nặng cũng chẳng nhẹ.

Đời này của Triệu Quân chưa từng bị một ai tát, tức khắc híp mắt lại, nói: “Hầu hạ Hầu gia những hai lần, mà ngươi lại thưởng cho ta cái này sao?”

Bùi Trường Hoài từ nhỏ đã nho nhã đoan chính, chưa từng học theo mấy lời mắng chửi ngoài phố, nghẹn nửa ngày, mới mắng ra được một câu: “Súc sinh!”

Triệu Quân thấy y tức giận, đôi mắt hồ ly càng sáng tựa tuyết, đẹp đẽ hơn bộ dáng cao cao tại thượng trước mặt đám người kia nhiều, nhất thời bật cười: “Ta là súc sinh, vậy kẻ vừa mới cùng súc sinh làm bậy thì nên gọi là gì đây?”

Y hận Triệu Quân, càng hận chính mình không có định lực.

Bùi Trường Hoài kéo áo choàng, cuộn cơ thể mình lại, khôi phục vẻ lãnh đạm ban đầu, nói với Triệu Quân: “Cút đi.”

Triệu Quân mặc y phục xong, ngồi trên sập, quay đầu nhìn Bùi Trường Hoài vẫn nhắm chặt hai mắt, khóe mắt đỏ ửng ướt át, mái tóc đen rối tung trên gối, hai gò má trắng tựa gốm sứ, để lộ ra chút yếu ớt hiếm có.

Lòng hắn mềm mại, giọng thấp đi vài phần, nói: “Tiểu Hầu gia yên tâm, ta sẽ trả Mạn Nương về cho Trần Văn Chính.”

Bùi Trường Hoài không thể nghe ra lời hắn có gì tốt đẹp nữa, bảo: “Ngươi mất bao nhiêu công sức như thế, rốt cuộc là có mục đích gì?”

Tới lúc này, Triệu Quân cũng nói thẳng: “Lúc nhậm chức, Thánh Thượng muốn phái ta đi thống lĩnh Tây Doanh, ta nói với ngài “Nghe danh Bùi gia quân đã lâu, dù cho là binh tốt đứng chót cũng xuất sắc vô cùng, mong Hoàng thượng hãy cho thần tới Bắc doanh rèn luyện.”

Bắc doanh Vũ Lăng Quân, đây là đội quân tinh nhuệ do đích thân lão Hầu gia Bùi Thừa Cảnh dốc lòng xây dựng, chức vụ quan trọng trong quân đều là thân tín tâm phúc của Bùi gia đảm nhiệm, thế nên mới có cái tên “Bùi gia quân” này.

Nhưng cái tên “Bùi gia quân” này cũng giống như một lưỡi đao sắc bén treo trên đầu Hầu phủ, tuyệt đối không thể gọi.

Bùi Trường Hoài nói: “Bắc doanh chỉ có Vũ Lăng Quân thuộc về Hoàng thượng, không có Bùi gia quân.”

Triệu Quân đùa nghịch ngọc Kỳ Lân bên hông, không để ý nói: “Ồ, vậy sao? Ta gọi sai rồi à, nhưng Thánh thượng cũng có vẻ không định sửa cho ta. Ngài còn nói phải thử hỏi ý tiểu Hầu gia ngươi xem trong quân doanh có còn vị trí nào thích hợp, xem chừng Vũ Lăng Quân vẫn dưới quyền đương gia Chính Tắc Hầu đấy thôi.”

Lời này của hắn là đang nhắc nhở Bùi Trường Hoài.

Nếu như Hoàng thượng hoàn toàn tín nhiệm Chính Tắc Hầu phủ, tín nhiệm Bùi gia, ngài nhất định sẽ trách phạt Triệu Quân lỡ lời ngay lúc ấy, càng không phái Triệu Quân tới Bắc doanh chia quyền với Bùi Trường Hoài.

Hoàng thượng không làm thế, tức là vẫn có ba phần nghi ngờ Bùi Trường Hoài.

Nhưng tới tận bây giờ, Hoàng thượng vẫn không cử Triệu Quân tới Bắc doanh, cũng chưa từng nhắc tới chuyện này với Bùi Trường Hoài, vẫn kéo dài mãi như thế…

Đơn giản chỉ có một lý do – ngài muốn Triệu Quân tự xử lí việc này, để hắn tự nghĩ cách thuyết phục Bùi Trường Hoài, cho phép hắn gia nhập Vũ Lăng Quân.

Nếu thành công, Triệu Quân sẽ vào được Vũ Lăng Quân, tạo thế cân bằng với Bùi Trường Hoài, mà nếu không thành, cũng là do Triệu Quân

hành sự không thỏa đáng, chỉ một mình hắn sai, không ảnh hưởng tới quan hệ của Thánh thượng và Bùi gia.

Nhưng nếu kết quả đúng là vế sau, chỉ e rằng Hoàng thượng sẽ càng nghi kỵ Bùi gia.

Chẳng trách sau khi Triệu Quân vừa được nhậm chức liền dẫn đầu chống lại Chính Tắc Hầu phủ, hắn muốn đứng vững tại kinh thành thì nhất định phải qua được ải Bùi Trường Hoài này.

Sau khi Bùi Trường Hoài hiểu rõ được những tính toán đằng sau chuyện này, phản ứng đầu tiên không phải là quân tâm khó dò, mà là vô cùng mệt mỏi.

Bùi gia dùng ba mạng người trả cho giang sơn Đại Lương, cuối cùng vẫn gặp phải nghi kỵ thế này, lại còn phải phái cả Triệu Quân đến thử lòng trung thành của y.

Bùi Trường Hoài hờ hững khép mi, hỏi: “Ngươi muốn tới Bắc doanh?” Triệu Quân đáp: “Cầu còn không được.”

Bùi Trường Hoài hỏi: “Tại sao?”

Triệu Quân cười: “Không phải ta đã nói rồi sao? Từ lâu đã ngưỡng mộ uy danh Vũ Lăng Quân.”

Lời qua loa lấy lệ như thế, Bùi Trường Hoài không dại mà tin, nhưng Triệu Quân đã không muốn nói thật, y cũng không truy hỏi đến cùng.

Bùi Trường Hoài lại nhắm mắt lại, nói: “Mau cút đi.”

“Tiểu Hầu gia bảo ta cút hai lần, hẳn là thật lòng ghét ta lắm.” Triệu Quân thấy y đồng ý rồi, tâm tình rất tốt, thừa dịp Bùi Trường Hoài không để ý mà hôn lên mặt y một cái, nụ cười càng sâu: “Ngày sau tới Vũ Lăng Quân, mong được tiểu Hầu gia chiếu cố nhiều hơn.”

Thấy Bùi Trường Hoài lại định cho mình một bạt tai, Triệu Quân nhanh chân bước xuống sập, nhặt bộ y phục nhung đen rơi dưới đất của mình lên, phủi phủi bụi, quay lại khoác lên cơ thể phong phanh của Bùi Trường Hoài.

Hắn nói: “Trường Hoài, gặp lại sau.”

Triệu Quân vừa xong chuyện tốt, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng sưởi.

Trên đường gặp phải người hầu làm vườn của Phi Hà Các, hắn phân phó: “Chính Tắc Hầu khi nãy uống rượu bị ướt tay áo, đem một bộ y phục sạch sẽ tới cho ngài ấy thay.”

Người hầu vừa nghe là Chính Tắc Hầu, đương nhiên không dám chậm trễ, tay chân lanh lẹ đi làm.

Từ Thế Xương tìm Triệu Quân mãi mà không thấy bóng dáng đâu, lúc này thấy hắn đi từ phía hậu viện ra, nhất thời tò mò: “Lãm Minh huynh, huynh đi đâu vậy? Ta cứ đi tìm mà không thấy huynh.”

Triệu Quân cười nói: “Gặp được một mỹ nhân, nán lại nói đôi ba câu.”

Từ Thế Xương vốn là dạng công tử áo quần là lượt điển hình, vừa nghe thấy hai chữ mỹ nhân đã nghĩ ngay tới mấy trò không đứng đắn, cười khà khà hai tiếng, không truy đến cùng nữa, chỉ hỏi: “Quần Anh Yến này, huynh có thích không?”

Triệu Quân chớp chớp mắt bảo: “Thích.”

Từ Thế Xương vui muốn ch/ết, lại kéo hắn đi uống thêm một chầu rượu. Tiệc nhanh chóng đến hồi cuối, Triệu Quân ra về, một mình rời khỏi Phi Hà Các.

Vệ Phong Lâm vẫn luôn canh giữ bên ngoài, thấy Triệu Quân ra, lập tức mở ô che làn tuyết rơi giữa đêm.

Y vừa liếc mắt đã nhận ra chiếc áo choàng nhung đen chống rét trên người Triệu Quân chẳng còn tăm hơi, sợ rơi ở đâu, liền nói: “Để ta đi tìm.”

“Không cần, ta đưa cho người khác rồi.” Triệu Quân phủi tuyết đọng trên tay áo đi, bảo: “Ngày mai bảo người của Hoàng Thành Ty bí mật đưa Mạn Nương tới quý phủ của Trần Văn Chính.”

Vệ Phong Lâm ngẩn ra, hỏi: “Xong rồi?”

Triệu Quân cười nói: “Đại tướng quân của ngươi xuất trận, vạn sự đều thành.”

Vệ Phong Lâm hơi lo lắng đáp: “Sợ là Chính Tắc Hầu lại lật lọng.” “Sẽ không.”

Bùi Trường Hoài có nói với tên Lưu An kia một câu: “Trộm chính là trộm”, đủ thấy được khí phách.

“Chính Tắc Hầu là kẻ có kiêu ngạo của riêng mình, y khinh thường mấy chuyện thất tín.” Triệu Quân nhớ nhung tư vị của Trường Hoài, nhấp môi, mỉm cười: “Ta rất thích.”

Triệu Quân không lên ngựa mà lững thững đi bộ theo con phố dài, Vệ Phong Lâm đi bên cạnh hắn.

Hắn tiện tay mân mê ngọc bội, đột nhiên sờ thấy trên thắt lưng vẫn còn kẹp một dải dây vấn tóc màu tím sẫm, là dây vấn tóc của Bùi Trường Hoài.

Triệu Quân trầm ngâm một lát, cầm dải dây trong lòng bàn tay mình, chắp tay sau lưng.

Vệ Phong Lâm vẫn luôn trông coi bên ngoài, những ai ra vào, y đều nhớ rõ hết cả, nhanh chóng nhận ra vật này thuộc về Chính Tắc Hầu, y lại càng không dám hỏi nhiều, duy trì sự trầm mặc.

Cho tới khi bốn bề đã vắng lặng, y mới vuốt cằm nói: “Chúc mừng gia, lại gần thêm một bước với đại nghiệp phục thù.”

Đi dưới gió tuyết, Triệu Quân nhất thời nhắm mắt lại, tỉ mỉ cảm nhận cái rét cắt da cắt thịt phả vào mặt, tai nghe tiếng tuyết rơi lộp bộp trên tán ô.

Đêm dài ở kinh thành vì trận tuyết hiếm có này mà yên ắng hơn nhiều.

Một chốc sau, hắn mở mắt, ánh lành lạnh phản chiếu nơi đáy mắt tựa dao, trầm giọng nói: “Không vội, không vội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK