Có nghĩa là, càng về sau, đối thủ sẽ càng lợi hại, đòi hỏi người tham gia phải có nền tảng thể lực tốt và võ công cao cường.
Năm đó tám người vào vòng loại trực tiếp, lão Hầu gia hứng chí đem dao găm quý ra treo thưởng, Tạ Tùng Tuyển phải đánh bại cả tám người mới giành được.
Đại hội tỉ võ này càng xem càng đặc sắc, từ đánh đấm tay không tới sử dụng binh khí, không ai nhún nhường.
Binh sĩ không chỉ đơn giản muốn tranh thưởng, quan trọng là được phô diễn bản thân trước mặt Chính Tắc Hầu và các vị tướng, trông chờ cơ hội được thăng tiến.
Trong đó kẻ đánh hung mãnh nhất, vẫn phải kể đến Hạ Nhuận.
Tuy hắn dùng kiếm, nhưng lại là song kiếm, một dài, một ngắn, ngắn là một thanh kiếm gãy, do Trường Hoài năm đó xuống tay.
Sau khi bại dưới kiếm của Bùi Trường Hoài, được y chỉ điểm mới bắt đầu luyện kiếm một dài một ngắn, chẳng ngờ kiếm pháp tiến bộ thần tốc, vượt qua khuôn mẫu cổ điển, song kiếm trên tay xuất thần nhập quỷ, làm đối thủ không kịp trở tay.
Không chỉ kiếm pháp cao siêu, lúc thi đấu cũng thẳng tay. Trên hội tỉ võ chỉ cần đánh đến khi đối phương bước vào đường cùng là dừng, nhưng Hạ Nhuận lại cho rằng, một khi bước vào chiến trường, nhất định không thể thủ hạ lưu tình với đối thủ, kiếm chiêu của y tàn độc, không ngừng chèn ép.
Những người cùng y so chiêu, không tới mức mất mạng nhưng cũng phải dưỡng thương mười bữa nửa tháng.
Bởi vậy mỗi khi đối đầu với Hạ Nhuận, ai nấy đều liều mạng, như vậy sẽ càng thu hút được sự chú ý của các vị tướng, trở nên nổi bật.
Hạ Nhuận vừa thắng, tiếng chiêng trống nổi lên, biểu thị hắn đã thắng đủ mười hai trận, là người đầu tiên tiến vào vòng loại trực tiếp.
Vừa nghe thấy tiếng chiêng trống, không khí càng hừng hực, binh sĩ đồng thanh hô to: “Hạ tướng quân.”
Hạ Nhuận tra hai thanh kiếm dính máu vào vỏ, xoay người hướng về đài cao.
Bùi Trường Hoài cũng nhìn hắn, môi cong nhẹ, ôm quyền tỏ ý chúc mừng.
Hạ Nhuận thấy y gật đầu, khuôn mặt vốn luôn lạnh lẽo có thêm mấy phần vui sướng.
Hắn không thể không vui sướng.
Lúc Tạ Tùng Tuyển còn tại thế, hắn vẫn luôn không có cơ hội chứng minh bản thân, văn không toàn, võ chẳng thông, chẳng bao giờ lấy được hạng nhất, chúng binh lính chỉ biết tới Tạ Tùng Tuyển, chẳng biết còn có một Hạ Nhuận tồn tại.
Hiện tại, rốt cuộc hắn cũng đoạt được ánh mắt của tất cả mọi người, kể cả Bùi Trường Hoài.
Thấy Hạ Nhuận dễ dàng chiến thắng, Từ Thế Xương đập tay xuống bàn, vừa tức vừa không phục: “Cái tên Hạ Triều này! Trường Hoài ca ca, có phải huynh lại lén lút dạy hắn chiêu thức gì không? Không công bằng, không công bằng, ta không chơi nữa!”
Y duỗi chân, cả người ngả trên ghế, khuôn mặt ê chề oán khí.
Bùi Trường Hoài thấy y sắp vào tuổi thành gia lập nghiệp lại còn ấu trĩ thế này, cười nói: “Cẩm Lân, quân tử không được nuốt lời.”
Lúc này, tiếng chiêng trống lại vang lên, Triệu Quân cũng đủ mười hai trận thắng, tiến vào vòng trong.
Từ Thế Xương bật người như cá chép, ngồi thẳng dậy, vừa nãy y chỉ chú tâm muốn xem Hạ Nhuận xấu mặt, không để ý Triệu Quân, lúc này thấy hắn cũng đã thắng, lập tức vỗ tay cười lớn: “Hay! Quả nhiên là Đô thống uy vũ! Lát nữa huynh nhớ đánh hắn tơi bời đấy!”
Còn chưa hả dạ, Từ Thế Xương còn huơ tay trên không, đánh đấm mấy quyền.
Cuối cùng quả như Từ Thế Xương dự đoán, trận chung kết thuộc về Hạ Nhuận và Triệu Quân.
Hai người cùng bước lên võ đài, Triệu Quân tay cầm giáo để sau lưng. Vừa qua mười hai trận, mái tóc đen dài buộc trong dây đỏ có chút loạn, cùng tà áo bị gió thổi bay phất phơ, càng thêm anh tuấn tiêu sái.
Triệu Quân hé môi muốn nói, lại bị tiếng trống vào trận chen ngang, kiếm của Hạ Nhuận rẽ gió mà tới.
Triệu Quân lập tức đưa khiên lên đỡ song kiếm, nhếch môi cười: “Gấp gáp muốn đánh bại ta như thế sao Hạ Tướng quân?”
“Bớt phí lời!”
Hạ Nhuận không muốn Triệu Quân đòi Bùi Trường Hoài ban thưởng, chiêu thức càng hung mãnh. Triệu Quân từ đầu tới cuối đều tránh né, ỷ vào ưu thế của giáo, năm lần bảy lượt hóa giải đòn hiểm của Hạ Nhuận.
Hắn cũng không phản kích, chỉ đơn giản cùng Hạ Nhuận chơi trò mèo vờn chuột trên võ đài, thân thủ nhẹ nhàng, tựa như con cá vảy bạc lấp lánh trong sóng nước, vuột khỏi tầm nay Hạ Nhuận.
Hạ Nhuận bị vờn, máu lập tức nóng lên, cắn rắn muốn lấy trường kiếm đỡ giáo, dùng đoản kiếm cắt ngang cánh tay Triệu Quân.
Triệu Quân né trong gang tấc, tay áo bị lưỡi kiếm làm rách một đường.
Triệu Quân nói: “Đây không phải y phục của ta, e là Hạ Tướng quân phải đền tiền.”
Lại một chiêu nữa tới, chẳng ngờ Triệu Quân lại không tránh nữa, nhấc giáo lên đỡ.
Triệu Quân nói tiếp: “Chiêu này lúc nãy ngươi đã dùng qua, xem ra là đã hết đường rồi, có thể dùng được bấy nhiêu đây cũng xem như không tồi. Nhưng mà, kiếm pháp của ngươi lại có hai khuyết điểm, hôm nay để bản Đô thống chỉ điểm giúp cho.”
Hạ Nhuận chỉ coi như đối phương phô trương thanh thế, căn bản không tin, tiếp tục dùng đòn hiểm tấn công.
Triệu Quân tiếp chiêu, lùi về sau nửa bước, giáo hoa lê trong tay hắn nhẹ tựa lông hồng, linh hoạt như gió, xuất chiêu mềm mại như nước chảy mây trôi, lại không giảm bớt sức mạnh của giáo.
Kiếm của Hạ Nhuận xẹt qua vai hắn, Triệu Quân đổi giáo sang tay trái, mũi giáo thuận thế đâm thẳng hướng ngực Hạ Nhuận.
Hạ Nhuận không kịp tránh, mắt thấy mũi giáo hoa lê sắp đâm vào ngực tới nơi, trong chớp mắt, Triệu Quân kéo giáo về, thu hồi thế công.
Hạ Nhuận xoay người tiếp đất, trên lưng đã thấm một tầng mồ hôi lạnh, mới biết mình đã giữ được mạng.
Triệu Quân cười nói: “Đây là chỗ hở thứ nhất, tiếp tục.”
Hạ Nhuận không dám chủ quan, tập trung tinh thần ứng phó Triệu Quân.
Hai bên giao chiến, ngọn giáo trong tay Triệu Quân quét qua thân dưới của hắn, Hạ Nhuận chỉ có thể lùi về sau, lúc sắp rơi xuống võ đài, hắn tung người, nhảy ra phía sau Triệu Quân, lúc vừa giơ kiếm tấn công, giáo trong tay Triệu Quân đã xoay ngược lại. Một cơn gió lạnh ập vào mặt Hạ Nhuận, chỉ trong chớp mắt, ngọn giáo hoa lê đã chạm vào yết hầu của hắn, chỉ cần thêm một li là có thể đâm xuyên.
Triệu Quân trở tay, thu hồi giáo, lười biếng nói: “Chỗ hở thứ hai.”
Hạ Nhuận hít thở sâu, nhìn chằm chằm Triệu Quân, đột nhiên nhớ tới hình ảnh khó coi của bản thân khi xưa bại trận trước Tạ Tùng Tuyển.
Không, không giống, Tạ Tùng Tuyển cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không có cảm giác áp bức kinh người như Triệu Quân.
Hạ Nhuận buông kiếm, nói: “Ta thua rồi.”
Triệu Quân còn chưa tận hứng: “Mới đây mà nhận thua rồi?” Không thể chối bỏ kiếm pháp của Hạ Triều đã vượt xa nhiều người,
Triệu Quân trước nay cũng chưa từng tỉ thí cùng người dùng song kiếm, thắng nhanh như vậy hắn dĩ nhiên chưa thể tận hứng.
Hạ Nhuận lại không hiểu ý hắn, trong lòng như có lửa, giọng nói sắc bén: “Muốn chém muốn giết tùy ngươi, đừng sỉ nhục ta!”
Triệu Quân bật cười: “Sỉ nhục ngươi? Tiểu Hầu gia sẽ đau lòng, ta làm sao nỡ.”
Binh sĩ thấy Hạ Triều tra kiếm vào vỏ, Triệu Quân nhặt giáo lên tay, lập thức gõ chiêng trống tuyên bố Triệu Quân thắng cuộc.
Tiếng hoan hô dưới đài như muốn nứt trời, Từ Thế Xương trên đài cao hứng nhảy nhót.
Y huýt hai tiếng sáo dài, cao giọng nói: “Gửi thân nơi lưỡi bạc, thần ch/ết giữa nhân gian! Triệu Quân không hổ là học trò của cha ta, đánh rất hay! Cuối cùng cũng giúp ta trút được cục tức này!”
Từ Thế Xương quay đầu lại, xòe tay về phía Bùi Trường Hoài, mặt mày đắc ý: “Trường Hoài ca ca, có chơi có chịu!”
Bùi Trường Hoài chỉ có thể bất lực mỉm cười: “Ngươi thấy vui là được.”
Trên võ đài, binh sĩ dâng lên kim đao và hai thỏi vàng được phủ vải đỏ, Triệu Quân chỉ lấy kim đao, rút khỏi vỏ thử độ sắc bén, rồi cầm trong tay, nhìn binh sĩ lúc nãy đã vạch kế cho mình.
Triệu Quân lên tiếng: “Lúc nãy ngươi nói thân dưới của Hạ Tướng quân không vững, bản Đô thống thử qua, quả thật như lời ngươi nói. Trận này ta thắng, không thiếu công lao của ngươi, hai thỏi vàng này là phần thưởng cho ngươi.”
Vị binh sĩ đó ngây người không dám tin: “Thật ạ?”
“Lời ta chắc như đinh đóng cột.” Triệu Quân lệnh người đưa hai thỏi vàng cho y, rồi quay sang nói với các binh sĩ khác: “Còn đứng đó làm gì, còn không mau đòi hắn khao một chầu rượu!”
Binh sĩ của Bắc doanh vừa nghe có rượu liền hưng phấn, mười mấy người bước tới nâng người được thưởng vàng, tung lên trời, cả đấu trường phút chốc đầy ắp tiếng cười. Chỉ có Hạ Nhuận bại trận, chẳng còn mặt mũi gặp Bùi Trường Hoài, trầm mặc rời khỏi.
Hội tỉ võ kết thúc, Bắc doanh tổ chức tiệc mừng công.
Từ Thế Xương phải về phủ Thái sư, không kịp tham gia tiệc, trước lúc ra về cũng rút tiền của mình gọi thêm rượu thịt cho các tướng sĩ.
Triệu Quân tiễn Từ Thế Xương trở lại, không tránh khỏi bị binh lính mời rượu. Có thể là vì xuất thân của hắn cũng giống như đại đa số binh sĩ trong doanh, cũng không kiêu kỳ, không cậy quyền thế mà kiêu ngạo, vừa đến đã thân thiết được với mọi người.
Rượu mạnh vào bụng, tựa như ngọn lửa âm ỉ toàn thân, xua đi không ít hàn khí.
Rượu rất mạnh, Triệu Quân sợ bị một đám người kính rượu chuốc say, cầm một vò rượu, giả vờ say trốn khỏi tiệc, đi đến lều của Nguyên soái.
Có người uống rượu mừng công, cũng có người chiếu theo lệ thường đi tuần tra. Trong tình huống này, Bùi Trường Hoài cho dù không tham gia tiệc rượu cũng sẽ ngủ lại trong doanh đề phòng bất trắc.
Không khí trong lều đang ấm áp, ánh đèn ôn hòa phủ trên thư án. Đêm đã khuya, Bùi Trường Hoài mệt mỏi cả ngày, ngủ gật trên bàn.
Triệu Quân vén màn đi vào, gió lạnh theo đó thổi. Bùi Trường Hoài bị
lạnh, bất giác run rẩy, cũng giật mình tỉnh dậy, thấy Triệu Quân vào, nhăn mày: “Ngươi tới đây làm gì?”
Triệu Quân hừ một tiếng, vứt kim đao trước mặt y, cười nói: “Đến tìm Hầu gia nhận thưởng.”
Bàn tay Bùi Trường Hoài căng thẳng, nửa chữ cũng không nói. Triệu Quân ngồi xuống bên cạnh y.
Khoảng cách rất gần, Bùi Trường Hoài có thể ngửi thấy mùi rượu nên người y, mày nhíu càng chặt. Triệu Quân uống cạn hớp rượu cuối cùng, tiện tay ném vò sang một bên.
Hắn nhìn thấy bức tranh chữ trên thư án, nâng lên chiêm ngưỡng: “Đây là chữ của ngươi sao? Thật thanh tú.”
Bùi Trường Hoài giật tờ giấy tuyên trên tay hắn về, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cái gì, mau nói đi.”
Triệu Quân ôm eo y, kéo người vào trong ngực, thủ thỉ vào tai y: “Tiểu Hầu gia cảm thấy ta sẽ muốn phần thưởng gì?”
Mặt Bùi Trường Hoài phút chốc đỏ hồng, nắm lấy cổ tay Triệu Quân, nghiến răng nói: “Triệu Quân, ngươi bớt chà đạp ta.”
Triệu Quân vùi mặt vào hõm cổ y, thấp giọng cười. Bùi Trường Hoài có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của hắn đang xâm chiếm từng tấc da y.
“Ngươi nghĩ gì đấy?” Triệu Quân buông y ra, tay vuốt mái tóc không biết đã loạn từ bao giờ của mình, nói: “Tóc ta rối quá, tiểu Hầu gia có thể giúp ta buộc lại không?”
Bùi Trường Hoài không kịp phản ứng: “Ngươi có ý gì?” Triệu Quân nghiêm túc đáp lời: “Đòi phần thưởng chứ sao.”