Ánh mắt Bùi Trường Hoài bối rối, Triệu Quân cười một tiếng, hôn lên những giọt mồ hôi trên thái dương y, kề bên tai y nói: “Tam lang, gọi Quân ca ca, xin ta làm ngươi.”
Gương mặt Bùi Trường Hoài đỏ ửng, vì men rượu, cũng bởi vì mấy lời hạ lưu của Triệu Quân.
Không biết từ trong máu y đã ngấm cái thứ quy củ gì, không có Triệu Quân mớm lời, mấy lời đó có say y cũng không bao giờ nói, y mơ hồ nức nở hai tiếng, đến cuối cùng vẫn không chịu gọi.
Triệu Quân cũng không vội, hắn đứng dậy lấy bầu rượu, đổ hết những ngụm rượu cuối cùng lên người Bùi Trường Hoài. Rượu tự do chảy lan, Triệu Quân cúi đầu hôn lên làn da Bùi Trường Hoài, liếm sạch từng chút từng chút rượu một.
Rượu lạnh, môi nóng, tất cả đan xen trên da thịt Bùi Trường Hoài khiến y khẽ thở gấp, run cả lên.
Triệu Quân liếm vô cùng thong thả, chuyên tâm khơi lên lửa dục vọng trong cơ thể Bùi Trường Hoài. Bùi Trường Hoài cắn môi, tính khí trước thân sớm đã cứng đến phát đau, sau thân lại có cảm giác trống rỗng khó nói thành lời.
Tới khi liếm sạch rượu, Triệu Quân đỡ lấy hai chân Bùi Trường Hoài, vừa cắn lấy da thịt trên cổ y, vừa đưa tính khí cứng nóng vào hậu huyệt y lần nữa.
Trong nháy mắt, Bùi Trường Hoài liền nức nở một tiếng, y vịn lấy cánh tay Triệu Quân, chưa kịp thở ra một hơi, Triệu Quân đã như làm chuyện xấu mà mạnh mẽ đâm vào một cái, Bùi Trường Hoài không nhịn nổi kêu “a” thành tiếng, nhất thời căng thẳng đến từng đầu ngón chân.
Giữa ánh nến chập chờn, con ngươi đen láy của Bùi Trường Hoài tựa như mới lao từ dưới hồ nước lên, sáng mơ màng như tuyết, Triệu Quân
nhìn y chăm chú, tiếng tim đập cùng hơi thở của cả hai có thể nghe thấy rõ ràng.
Ngoài doanh trướng, bỗng truyền tới một hồi trống rộn ràng từ xa xa, sau tiếng trống là tiếng đàn tỳ bà vang lên, tiếng binh sĩ ồn ào cười nói, có lẽ tiệc đêm chiêu đãi đoàn sứ thần Bắc Khương của cửa Tuyết Hải đã bắt đầu khai màn.
Ngoài trướng là thiên hạ thái bình, trong trướng là hai kẻ cầu hoan.
Có những thanh âm này che lấp, Bùi Trường Hoài như thể càng tùy ý, không còn đè nén tiếng kêu phóng đ/ãng trong miệng. Y nhắm mắt lại, hòa cùng những rong ruổi của Triệu Quân, ngón chân lơ lửng giữa khoảng không đong đưa, khoái cảm tận cùng tựa cơn sóng vỗ ập từng đợt vào lý trí y, khiến eo y như nhũn ra.
Triệu Quân kéo dài một hơi, khép hai chân y lại, gác lên vai mình, tựa như nâng trân bảo trong tay, nghiêng mình khẽ hôn đầy yêu thương lên cẳng chân y.
Cho dù có thế, dưới thân Triệu Quân cũng không dừng lại, hắn như thể không giấu nổi bản tính hung ác, một tay nắm lấy cổ chân y, đâm vừa sâu vừa ác, mang theo cả tiếng “bạch bạch”.
Lần nào cũng đâm tới nơi đòi mạng nhất, Bùi Trường Hoài bị men rượu ngấm tới mơ màng.
Tư vị vui sướng rõ ràng như thế, da đầu y run lên, cắn chặt răng đè nén tiếng rên rỉ trong miệng, hậu huyệt càng ngày càng siết chặt lấy vật kia của Triệu Quân.
Ngay gần lúc sắp tới cao trào, Triệu Quân đột nhiên rút ra, Bùi Trường Hoài khẽ cắn môi, nhẹ thở hổn hển, ánh mắt lại mơ màng.
Triệu Quân bắt lấy thắt lưng đẫm mồ hôi của y, thấp giọng nói: “Quay qua đây.”
Bùi Trường Hoài không biết hắn lại định làm tư thế gì, nhưng giờ phút này y thích thuận theo Triệu Quân, mặc hắn muốn làm gì thì làm, nên đương nhiên hắn nói gì y cũng nghe theo.
Triệu Quân bế y ngồi xuống, để lưng Bùi Trường Hoài tựa vào người mình. Bùi Trường Hoài dán vào lồng ngực Triệu Quân, hai chân giang rộng, mọi thứ giữa hai chân đều lộ rõ, tính khí cứng như gậy sắt, ánh lên sắc đỏ bừng.
Một tay Triệu Quân an ủi chơi đùa giúp y, vật nọ như có sự sống, cứng thẳng lên trong lòng bàn tay hắn, tay còn lại mân mê trước ngực Bùi Trường Hoài, khẽ vân vê nhào nặn.
Trên dưới đều bị chơi đùa, Bùi Trường Hoài ngả trên người Triệu Quân, đuôi mắt thoáng phiếm đỏ, thở hổn hển giữa cơn sóng khoái cảm, dáng vẻ trông vừa đáng thương vừa mê đắm.
Thấy lửa nóng sắp ập tới, tiếng rên rỉ của Bùi Trường Hoài không kiềm nổi mà bật ra. Nhưng Triệu Quân lại làm bộ như không thấy, giữa lúc quan trọng nhất hắn bỗng thu tay lại, ném Bùi Trường Hoài đang từ trên đỉnh núi xuống mặt đất.
Bị hắn cố ý giày vò vài ba lượt, Bùi Trường Hoài mới nhận ra, tên này vậy mà lại dám tính kế hắn.
Y tức giận thấp giọng quát một tiếng: “Triệu Quân!”
Triệu Quân thấy y phát hiện, như đạt được mục đích mà cắn lấy vành tai Bùi Trường Hoài cười, nụ cười ấy thấm vào tim gan Bùi Trường Hoài, khiến trái tim y loạn xạ, gương mặt đỏ bừng.
“Tam lang không phải muốn thương ta sao? Cứ Triệu Quân tới Triệu Quân lui, gọi ta một tiếng dễ nghe xem nào, cũng có mất gì đâu?”
Triệu Quân còn cố tình đâm hai cái, q/uy đ/ầu cọ qua hậu huyệt, đụng phải túi tinh hoàn, mặc dù vẫn chưa tiến thẳng vào, nhưng cũng đủ làm Bùi Trường Hoài chấn động.
Bùi Trường Hoài không nhìn thấy vẻ mặt Triệu Quân, lúc này dục vọng thiêu đốt, một lòng cầu hoan, còn lòng nào đi giữ chút lễ nghĩa liêm sỉ, y gọi: “Quân ca ca.”
Ngọn lửa trong lòng Triệu Quân bùng lên, ánh mắt trầm xuống, hắn cố giữ lấy tia định lực cuối cùng, hỏi lại: “Gọi ca ca làm gì?”
Bùi Trường Hoài trở tay vuốt ve gương mặt Triệu Quân, ngửa cổ vô lực thở gấp: “Làm ta, Lãm Minh, xin ngươi đó… làm ta…”
Sự nhẫn nại của Triệu Quân hoàn toàn bị đốt thành tro bụi, hắn dùng đầu gối tách chân Bùi Trường Hoài ra, khiến hai chân y mở rộng. Nơi giao h/ợp của cả hai tràn ra d/âm dịch dính nhớp, thấm đẫm cả vật kia của Triệu Quân, hắn tìm đúng chỗ miệng huyệt, giữ lấy thắt lưng Bùi Trường Hoài rồi cắm vào.
D/ương v/ật thô cứng gần như tiến vào tới tận gốc, ra vào mang theo tiếng nước nhớp nháp khiến Bùi Trường Hoài điên cuồng run rẩy, chỉ biết thở
dốc, nhất thời kêu không thành tiếng.
Tính khí bừng bừng khí thế của Bùi Trường Hoài trong trận bão táp mưa sa ấy cuối cùng cũng bắn t/inh, nhưng Triệu Quân còn chưa tận hứng.
Hắn ấn y nằm sấp xuống, giữ lấy thắt lưng y từ đằng sau, như muốn hung hăng nghiền nát cả người y.
Cả người Bùi Trường Hoài run rẩy, kiềm nén cơn khoái cảm gần như thống khổ, đuôi mắt tràn lệ, ngón tay gắt gao siết chặt lấy xiêm y dưới thân.
Giữa cơn điên đảo, phía trước Bùi Trường Hoài lại đứt quãng bắn ra thêm hai lần nữa. Triệu Quân cũng dần dần không chịu nổi sung sướng dưới thân, hô hấp trở nên nặng nề, một tay hắn ôm chặt lấy Bùi Trường Hoài, say sưa thỏa thích mà đâm thêm hơn chục cú nữa, rồi bắn ra thật sâu bên trong y.
“Trường Hoài.”
Triệu Quân nỉ non bên tai Bùi Trường Hoài, đưa tay kéo y vào trong lòng mình.
Hắn chẳng rõ đầu đuôi nói: “Sau khi về kinh, chúng ta tới tiệm mỳ ở đầu ngõ, Hầu gia làm cho ta một bát vằn thắn, được không?”
“Được.”
Bùi Trường Hoài dán người vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, cùng hắn kề vai trong khoảnh khắc, nhưng y mệt tới mức không nhấc nổi mí mắt, thuận miệng đồng ý với Triệu Quân, ý thức cũng dần dần chìm vào màn đêm.
Triệu Quân không nghe thấy tiếng Bùi Trường Hoài đáp, y đã ngủ mê mệt rồi, hắn như si mê mà hôn lên khóe môi y, rồi ôm lấy y cùng đi ngủ.
Đêm nay dài đằng đẵng, Bùi Trường Hoài cũng sâu giấc, sâu đến độ quên mất cả thời gian.
Không biết là lúc nào, y bỗng nghe thấy tiếng ai kêu đến tê tâm liệt phế: “Trường Hoài!”
Bùi Trường Hoài tức khắc tỉnh lại, trước mắt chỉ có một màu đen thui, thích ứng một lát, y mới mơ hồ nhìn thấy bóng lưng Triệu Quân. Vai hắn lên xuống theo từng nhịp thở, hình như gặp phải ác mộng, trì trệ không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi trong giấc mơ.