• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên Cổ Thánh Y sau khi xuyên việt vào Bình vương phủ.

Từ thái độ cung kính của người hầu có thể biết nguyên chủ được nuông chiều như thế nào khi còn ở Bình vương phủ.

Khách nam và khách nữ được tách ra làm hai yến tiệc khác nhau, Cổ Thánh Y cùng Lục Ngạn đi chúc thọ lão thái quân, tất nhiên không thể thiếu Cổ Y Xán đang đi cùng.

"Cháu gái thỉnh an tổ mẫu, mong tổ mẫu năm nào tháng nào cũng có ngày hôm nay, sống lâu trăm tuổi, con cháu sum vầy." Đến trước mặt lão thái quân, Cổ Thánh Y lấy trâm phượng tượng trưng cho Vương phi xuống, rất cung kính hành lễ chúc thọ.

Trong nháy mắt toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Cổ Thánh Y bằng ánh mắt như gặp quỷ vậy.

Cổ Thánh Y xuất giá gần nửa năm nhưng chưa từng trở về Bình vương phủ một lần.

Hơn nữa trước đó không có học lễ nghi cho tốt, trừ lần lấy cái chết làm loạn để được gả cho Mặc Nhiễm , đây là lần đầu tiên hành lễ với lão thái quân quy củ như vậy.

Chính lão thái quân và Bình Vương phi cũng khiếp sợ không thôi, nghĩ rằng Cổ Thánh Y xảy ra chuyện gì cần họ giúp đỡ.

Cổ Thánh Y cũng không vội đứng dậy, vẫn duy trì tư thế quỳ, thái độ kính cẩn.

Cổ Y Xán âm thầm cười lạnh, sau đó làm bộ khẩn trương đi đến cạnh Cổ Thánh Y, đỡ cánh tay cô nói: "Tỷ tỷ mau đứng dậy, hôm nay là đại thọ của tổ mẫu, tỷ đừng làm trò cười nữa, có việc gì đợi thọ yến kết thúc thì nói cũng không muộn."

Cổ Thánh Y cũng không làm khó đầu gối của mình, thuận thế đứng dậy.

Thấy ánh mắt lo lắng thương tiếc của hai vị nhà mình, cô cười vỗ vỗ mu bàn tay Cổ Y Xán, đưa nàng ta đến cạnh lão thái quân.

Muốn gài bẫy cô, Cổ Y Xán vẫn còn non lắm.

Thực sự nghĩ cô là đại tiểu thư của trung y thế gia, chưa từng trải qua kiểu đấu đá như này sao?

"Tổ mẫu đừng trách cháu gái vì sao từ sau khi xuất giá vẫn chưa lại mặt, thân thể Y Xán muội muội thật sự quá yếu, cháu gái sợ không thể đưa Y Xán muội muội về Bình vương phủ một cách khỏe mạnh nên vẫn luôn dốc sức chăm sóc. Cũng may Y Xán muội muội may mắn, dược liệu của Trấn Nam vương phủ không những nhiều còn toàn những thứ tốt nên cuối cùng thân thể muội muội cũng tốt lên." Cổ Thánh Y nhẹ nhàng cười ngồi xuống cạnh lão thái quân giải thích lý do vì sao mình không về nhà mẹ đẻ.

Kéo tay lão thái quân thân mật nói tiếp: "Cháu gái biết lỗi nên mới bỏ trâm làm đại lễ với tổ mẫu, mong tổ mẫu thấy được tâm ý của cháu gái mà tha thứ cho cháu gái một lần, nếu không cháu gái nghĩ tổ mẫu buồn cũng không dám lại mặt."

"Được được được, tổ mẫu biết con ngoan nhất."

Thấy Cổ Thánh Y nói chuyện có chừng mực, không phải là muốn gây chuyện, nỗi lòng của lão thái quân cuối cùng cũng tan biến.

Nắm tay Cổ Thánh Y nói: "Mấy đứa bình an là tốt rồi, tuổi tác tổ mẫu đã lớn, nếu rảnh thì thường xuyên trở về, tổ mẫu chỉ cần vậy đã rất vui rồi."

"Vâng, cháu đã nhớ." Cổ Thánh Y gật đầu, nhìn về phía Bình vương phi, hoạt bát cười nói: "Một thời gian không gặp mẫu thân mẫu thân quên con luôn sao? Nhưng hôm nay là đại thọ của tổ mẫu, con gái chỉ có thể hành đại lễ với tổ mẫu, người đừng có ghen tị nha."

"Đứa trẻ này, lập gia đình rồi mà vẫn nghịch ngợm, không sợ làm trò cười cho người khác sao."

Bình Vương phi cười nói, sau đó đưa mắt nhìn Cổ Y Xán: "Khí sắc Y Xán quả nhiên tốt hơn nhiều, giường hàn ngọc quả nhiên có hiệu quả. Đợi thân thể con tốt hơn mẫu thân sẽ tự mình đến đón con về, cũng nên tìm một hôn sự tốt cho con rồi, cha con vì chuyện này đã phiền lòng mấy ngày nay rồi."

"Là Y Xán không đúng, đã để phụ vương và mẫu thân lo lắng." Cổ Y Xán hạ người, cũng không trả lời Bình vương phi, ngược lại lại hành lễ sau Cổ Thánh Y, cho dù hành đại lệ cũng không được người khác khen ngợi, nhưng lại không thể không làm: "Y Xán thỉnh an tổ mẫu, chúc tổ mẫu sống lâu trăm tuổi, sức khỏe dồi dào."

"Đứa bé ngoan, thân thể con không tốt, không cần hành lễ lớn như vậy, mau đứng lên." Lão thái quan quan tâm nói, hòa ái cười: "Hai tỷ muội lâu rồi chưa về nên ra ngoài trò chuyện với các tỷ muội đi. Không khí bên ngoài cũng tốt hơn, đối với sức khỏe của Y Xán có lợi hơn."

"Vâng..." Cổ Y Xán cúi người hành lễ, sắc mặt lúng túng.

"Tổ mẫu thật không công bằng, chỉ nhớ đến Y Xán muội muội cũng không thấy cháu gái vì chăm sóc muội muội mà gầy đi một vòng sao?"

Cổ Thánh Y khẽ lay lay cánh tay của lão thái quân, nhưng thực ra đang âm thầm bắt mạch cho bà.

Theo ký ức của nguyên chủ, vị tổ mẫu hiền hậu này mắc bệnh đau đầu rất nặng.

Cũng vì lý do đó nên lão thái quân rất ít tham gia yến tiệc, đề phòng tái phát bệnh làm mọi người mất vui.

Cổ Thánh Y mặc dù có phương thuốc trị bệnh đau đầu nhưng vẫn muốn bắt mạch trước, sau đó mới có thể xác định lượng thuốc.

Lông mày cô nhẹ chau lại nói: "Cháu gái rất nhớ tổ mẫu, dù cho tổ mẫu có ghét bỏ cháu gái thì cháu gái cũng muốn ngồi cạnh người một chút, chỉ yên lặng ngồi, không nói chuyện có được không?"

"Con ngồi nghe chúng ta nói chuyện nhưng không được bực bội đấy." Lão thái quân cũng không nỡ bảo cháu gái mình thương yêu từ nhỏ rời đi nên cũng không nói cô rời đi.

"Cháu gái chính là muốn nghe giọng nói của tổ mẫu và mẫu thân nha, sao có thể bực bội được chứ?"

Cổ Thánh Y yếu ớt cười, nghiêng đầu dựa nhẹ vào vai lão thái quân, khẽ cười nói với Cổ Y Xán: "Muội muội để Hồng Khuyên dìu ra ngoài một chút đi, quan hệ của muội với mọi người là tốt nhất, mọi người nhất định rất nhớ muội, chỉ sợ không nói hết chuyện thôi."

"Tổ mẫu, mẫu thân, Y Xán xin phép được ra ngoài." Cổ Y Xán cười, Cổ Thánh Y ra bài không như ngày thường khiến kế hoạch của nàng ta bị rối loạn, chỉ có thể tìm cơ hội khác, miễn cho người ta nghi ngờ.

Trong phòng phần lớn đều là người quen của lão thái quân, hoặc là bạn của Bình vương phi.

Chủ đề của mọi người đơn giản đều xoay quanh con cháu, cách chăm sóc sức khỏe, đúng như những gì lão thái quân nói ban nãy, không cũng thú vị, Cổ Thánh Y im lặng ngồi nghe, không xen vào.

Nửa canh giờ trôi qua, sắc mặt lão thái quân trắng bệch, trán bắt đầu đổ mồ hôi, nói chuyện cũng lắp bắp.

"Nhanh, mau mời đại phu tới." Bình Vương phi là con dâu hiếu thuận, lúc nào cũng chú ý đến tình huống của lão thái quân nên nhanh chóng phát hiện ra.

"Mẫu thân, xin người mời những vị khách này vào phía trong nghỉ ngơi, con sẽ chăm sóc tổ mẫu."

Cổ Thánh Y đỡ lão thái quân nằm xuống, vén tay áo lên xoa huyệt vị trên đầu lão thái quan, giọng nói bình tĩnh phân phó Lục Ngạn: "Lục Ngạn, em đi chuẩn bị băng cùng túi sạch, nhanh lên."

Lục Ngạn tất nhiên nghe theo mệnh lệnh của chủ tử, hơn nữa nàng ta còn biết Cổ Thánh Y hiểu biết y học nên không chút do dự mà làm theo.







Nhưng việc này có liên hệ đến sự an toàn của lão thái quân, Bình Vương phi không dam mạo hiểm, cũng không muốn phá hỏng danh dự của Cổ Thánh Y nên muốn ngăn cản.



Không đợi Bình Vương phi quyết định, Cổ Thánh Y đã mở túi ra lấy một viên thuốc đưa vào miệng lão thái quân, nhẹ vỗ ngực bà để nuốt thuốc xuống.



"Y Nhi!" Bình Vương phi lo lắng, cũng không kịp ngăn cản

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK