Cổ Thánh Y mỉm cười nhìn Cổ Y Xán và Hồng Khuyên, ánh mắt hai người nhìn chăm chú vào nhau, Hồng Khuyên biết Cổ Thánh Y hôm nay đang cố tìm rắc rối cho mình nên nàng ta chỉ có thể quỳ trên mặt đất và nghiến răng nói: “Vương phi nương nương, Hồng Khuyên đã biết mình sai rồi, xin nương nương hãy trừng phạt nô tỳ!”
“Phạt thì thôi đi, nếu ta nói ra, chẳng khác nào ta đang báo thù riêng của mình vậy thì nhỏ thật quá nhỏ nhen và đáng giận. Chỉ là hôm qua lúc Lục Ngạn đi tìm ta, thì vô tình trẹo chân. Người của Tĩnh Tư Viên khá ít nếu như người có thời gian rảnh thì hãy đến đó giúp đỡ một tay.”
Mặc dù Cổ Y Xán không biết thứ Cổ Thánh Y tính toán là gì, nhưng nàng ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó. Chỉ là trong bữa ăn này, thỉnh thoảng nhìn thấy Mặc Nhiễm thêm thức ăn cho Cổ Thánh Y, lòng nàng như có hàng trăm con kiến bò qua, đau kinh khủng.
“Hừ! Con tiện nhân Cổ Thánh Y, xem ra cô ta thực sự biết thủ đoạn hồ ly quyến rũ. Chỉ trong vài ngày mà ả ta đã khiến vương gia thần hồn điên đảo, thật là có bản lĩnh!”
Cổ Y Xán tức giận bước vào phòng, không chờ đợi gì cả liền trút bỏ nỗi bất bình của mình, nàng nhớ lại đêm qua Mặc Nhiễm đã chất vấn bản thân vì Cổ Thánh Y, hôm nay lại lấy lòng cô ta. Ngực của Cổ Y Xán như muốn vỡ tung ra.
“Cổ Thánh Y, ả tiện nhân! Đồ khốn kiếp! Ngươi muốn cướp Mặc Nhiễm khỏi ta sao? Ta nói cho ngươi biết, không thể, không thể! Một ngày nào đó, ta sẽ đẩy ngươi xuống vực sâu muôn kiếp không trở lại được, ta muốn ngươi bị ngũ mã phân thây!”
“Bụp...” Tiếng đổ vỡ của chiếc bát sứ lại vang lên, Cổ Y Xán đã nói ra hết những lời độc ác này mà nàng ta vẫn chưa hết giận, phải đập cái chai này để thoát khỏi không khí ngột ngạt trong lồng ngực.
Cổ Y Xán đứng yên tại chỗ với vẻ mặt khó chịu, một lúc lâu sau, nàng ta quay lại nói với Hồng Khuyên: “Hồng Khuyên, ghé tai vào đây...”
“Cái gì? Chủ nhân... e rằng là... không ổn, nếu bề trên biết được, người nhất định sẽ chịu khổ! Hơn nữa, thân thể của người rất yếu...” Hồng Khuyên lo lắng nói sau khi nghe thấy những gì Cổ Y Xán nói.
Cổ Y Xán vươn tay ra hiệu cho không cần phải nói thêm nữa, lấy mạn che mặt ra, nhẹ nhàng lau mỡ miệng lem luốc của mình, sau đó ánh mắt kiên định đứng nghiêm nói: “Hồng Khuyên, từ ngày ta bước chân vào vương phủ, ta và ngươi giống châu chấu trên cùng một sợi dây, bây giờ chúng ta đã cùng lên một chiếc thuyền, nên ngươi không được để cho người trên biết chuyện này. Chuyện này là của cả ta và ngươi, ngươi hiểu không?”
Cổ Y Xán không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt, nhưng cô ấy đang ngầm cảnh cáo cho Hồng Khuyên.
Hồng Khuyên cũng là một người thông minh, cho nên Cổ Y Xán cũng không cần phải nói nhiều, sau đó, nàng ta chỉ nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
Mặc dù ngoài mặt Hồng Khuyên đã hứa với Cổ Y Xán, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng bất ổn. Nàng ta không phải vì Cổ Y Xán, mà là vì chính mình, nàng đã từng thấy thủ đoạn của người đó, nếu Cổ Y Xán bị Mặc Nhiễm làm cho cảm động dẫn đến nhiệm vụ thất bại, như vậy không những Cổ Y Xán sẽ không thoát được cái chết, mà chính bản thân nàng ta cũng sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây lòng Hồng Khuyên càng thêm căng thẳng, công việc đang làm vô thức trở nên qua loa.
“Đó là cách ngươi làm việc? Vương phủ này từ khi nào có người làm biếng?” Trong khi Hồng Khuyên còn đang mất hồn, Lục Ngạn đã trực tiếp đưa người đi đến.
“Hồng Khuyên, vương phi nương nương muốn ngươi thay ta đi làm vài việc, cho dù trong lòng có bất mãn, nhưng ngươi đâu phải làm thế? Hoa cỏ này khiêu khích ngươi, hay là cản trở ngươi? Cây cối hoa cỏ đều có linh tính, một xô nước đổ lên một bông hoa, ngươi như này là không biết làm việc rồi? Hay là ngươi không muốn nó sống!” Lục Ngạn khinh thường nói.
Ngày thường, Hồng Khuyên đã lợi dụng Cổ Y Xán cáo đội lốt hổ và thường bắt nạt những người trong Tĩnh Tư Viên này. Bây giờ thời thế thay đổi, Lục Ngạn phải thay mặt chủ nhân và những tỷ muội trút cơn giận này.
Vì Hồng Khuyện đang đứng dưới mái hiên của Tĩnh Tư Viên, cho nên không có lý do gì để không cúi đầu, dù trong bụng có tức giận đến mấy cũng chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Lục Ngạn vừa nói xong, bên kia lại tiếp tục nói: “Ôi, Lục Ngạn tỷ, tỷ không hiểu sao? Dù sao thì Hồng Khuyên đến từ Nghê Thường Các, nhìn bàn tay của người ta kìa da mỏng và mềm thịt, trắng sạch đâu có giống như chúng ta hàng ngày dầm mưa dãi nắng, bao nhiêu là vết chai, vết mụn, thật khiến ta phải ghen tị!”
Nói xong bàn tay của Hồng Khuyên trông giống như một thứ gì đó kỳ quái, vài người cố tình lật lại để nhìn.
“Đủ rồi! Các ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng! Muốn báo thù thì cứ đến! Nhưng các ngươi cũng đừng quên, chủ nhân của ta là ai!” Hồng Khuyên hung ác ra tay, cũng không quên cảnh cáo mấy người.
Đột nhiên, ngoại trừ Lục Ngạn ra, những người còn lại đều cảm thấy sợ, dù sao muốn đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, người đứng chống lưng cho Hồng Khuyên chính là Cổ Y Xán.
Hồng Khuyên thấy mấy người đột nhiên không nói gì nữa, lại nổi đà kiêu ngạo, cầm cái muỗng bầu dưới đất múc một gáo đầy nước đổ thẳng lên những bông hoa, đổ xong thì ném cái gáo ra xa, khóe miệng đắc thắng nói: “Một người cả đời cũng chỉ là một cái số mệnh. Có người cứ mãi đắm chìm trong chuyện nhỏ, nhưng Hồng Khuyên ta mệnh tốt, đi theo một người chủ tốt, tự nhiên sẽ có người bảo vệ, không giống như những người khác, là kiếp chó cả đời!”
“Bốp!” Hồng Khuyên che nửa khuôn mặt không tin, nhìn Lục Ngạn vừa tát mình một cái, kinh ngạc không nói nên lời.
Lục Ngạn đứng sừng sững nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của nàng ta, không chút sợ hãi nói: “Ngươi nhìn cái gì? Ta đánh ngươi đấy! Đây là Tĩnh Tư Viên, không phải Nghê Thường Các, không có chuyện để ngươi làm càn như vậy được!”
“Bốp” Lại là một cái tát nữa vào mặt của Hồng Khuyên, nàng ta bị hất ngã xuống đất, Lục Ngạn cũng biết cái tát này quả thực là ra tay tàn nhẫn, ngay cả tay của mình cũng có chút tê dại.
Lục Ngạn nhớ lại những lời dặn dò thường ngày của Cổ Thánh Y đối với bản thân cho nên nàng không còn lo lắng gì nữa. Nàng ta dứt khoát chỉ thẳng vào mặt Hồng Khuyên và nói: “Những gì ngươi nói là chính xác. Con người sống cả một kiếp cũng chỉ là số mệnh! Nhưng ngươi lại không chỉ ra rõ, trong số những người ở đây, trông ai sống càng giống người, còn ai càng giống chó hơn.”
“Ngươi cho rằng ngươi là cái gì, lại dám vu oan cho chủ nhân chúng ta như vậy? Tiểu thư của chúng ta là đích nữ của Bình Vương Phủ, là An Bình quận chúa do thánh thượng thân phong, là Trấn Nam vương phi của cả vương triều!”