Cổ Y Xán, là con gái của ân nhân được Cổ gia nuôi dưỡng, được hưởng đãi ngộ như nguyên chủ.
Ngoại trừ chuyện không có thân phận Quận chúa ra thì còn được cưng chiều hơn cả những cô con gái khác của Cổ gia.
Nhưng từ nhỏ đến lớn cứ mượn dáng vẻ yếu đuối mà đã tranh biết bao cái tốt của nguyên chủ, hãm hại nguyên chủ không chỉ một lần, mà còn khiến nguyên chủ cảm kích nàng ta, đúng là không phải người bình thường.
"Nhưng tỷ tỷ cứ yên tâm, tuy vương gia đã cấm túc tỷ tỷ nhưng cũng không động đến chức vương phi của tỷ, tỷ cứ coi như ở Tịnh Tư Viên này nghỉ ngơi đi. Khi tỷ khỏe rồi thì muội lại tìm vương gia nói giúp cho, chắc khi đó vương gia cũng hết giận rồi, khi đó muội sẽ giao lại quyền quản chuyện trong phủ cho tỷ." Cổ Y Xán nhỏ giọng thút thít, mỗi một câu đều đang quan tâm Cổ Thánh Y, nhưng câu nói nào cũng đâm thẳng vào tim.
"Vậy đành nhờ muội muội, để không ảnh hưởng đến muội muội điều dưỡng sức khỏe và sớm ngày gả đi thì ta phải nhanh chóng khỏe lại. Đợi đến khi muội muội xuất giá rồi, tỷ tỷ là Trấn Nam vương phi chính là chỗ dựa của muội đấy." Cổ Thánh Y yếu ớt nói, môi nở một nụ cười châm biếm.
Cổ Y Xán sững sờ, không dám tin nhìn Cổ Thánh Y, lời nói này khác hẳn với những gì mà nàng ta dự tính.
Đáng ra Cổ Thánh Y thấy nàng ta thì phải đố kị ra mặt nhưng lại vờ vịt nói mấy lời như cùng nhau giúp đỡ hay sao?
Không có phản ứng như dự tính của Cổ Thánh Y, Cổ Y Xán nhanh chóng nghĩ kế khác, ngồi trên băng ghế bên giường, sờ vòng tay san hô đỏ trên tay, cười ngọt ngào nói: “Tỷ tỷ từng nói, muội muội rất hợp màu đỏ, không ngờ vương gia cũng thấy thế."
Liếc nhìn vòng tay san hô đỏ, sắc mặt Cổ Thánh Y bình tĩnh, đồ này ở cổ đại rất hiếm có.
Nhưng cô là người xuyên việt nên đã nhìn thấy nhiều rồi.
Với thân là đại phu thì không thích hợp đeo mấy thứ này.
"Vương gia nói vòng tay san hô đỏ này là cống phẩm, trong các danh gia vọng tộc của nước Sở cũng chẳng có bao nhiêu sợi, nó có thể trấn tà, người yếu ớt như muội đeo vào thì rất thích hợp."
Cổ Y Xán nói rồi trên môi nở nụ cười ngại ngùng, rõ ràng là dáng vẻ của cô gái đang yêu.
"Muội không biết tỷ bị bệnh, nếu không thì sẽ để vương gia đưa cho tỷ rồi, dù sao thì tỷ mới là Trấn Nam vương phi, đáng ra nên là của tỷ tỷ..."
"Ngươi mù quáng thì ta hiểu, nữ tử bình thường sẽ không bao giờ có ý định gì với tỷ phu của mình, còn làm quang minh chính đại, làm tiểu tam mà mặt dày vô liêm sỉ như ngươi thì đúng là thiên hạ đệ nhất rồi."
Cổ Thánh Y chẳng buồn tốn sức nghe Cổ Y Xán nói nhảm nên ngắt lời nàng ta.
"Nhưng mà mắt ngươi to như thế, chẳng lẽ cũng bị mù? Rõ ràng là ta bị thương chứ sao lại bị bệnh? Bây giờ ngươi là người nắm quyền, giữ lấy cái quyền mà người là vương phi là ta nên có, chẳng lẽ không biết tại sao ta bị thương ư?"
"Tỷ đang trách muội sao? Là vương gia chàng ấy..."
"Đừng có thể hiện tình cảm trước mắt ta, hai người các ngươi nam phường con hát nữ phường trộm cắp, đúng là duyên trời tác hợp. Ngươi tới đây là để khoe khoang một nam nhân không thể cho ngươi danh phận mà chỉ có lấy châu báu bù đắp, rốt cuộc người ta để ý ngươi bao nhiêu chứ? Bình Vương phủ không thiếu châu báu, cũng chưa từng thiếu phần ngươi. Ánh mắt ngươi kém thế, đúng là khiến Bình Vương phủ mất mặt, sau này đi ra ngoài đừng có nói ngươi là Nhị tiểu thư Bình Vương phủ, ta cũng thấy mất mặt!"
Giọng nói Cổ Thánh Y nhàn nhạt nhưng lại nói ra lời nói khiến người ta tức giận.
Thấy Cổ Y Xán không giữ nổi nụ cười, trong lòng Cổ Thánh Y thoải mái hơn, phất tay nói: “Cửa ở bên đó, từ đâu đến thì về lại chỗ đó đi, đừng có đứng trước mặt ta, chướng mắt. Có vài chuyện trong lòng mọi người biết cả rồi thì còn giữ mặt mũi cho nhau được, đừng có làm quá, mặt mũi đều mất hết."
"Sao tỷ lại nhục mạ muội muội như thế?" Cổ Y Xán tủi thân đứng dậy.
"Muốn đi cáo trạng thì mời đi sớm cho." Cổ Thánh Y vươn tay ra hiệu mời: “Đúng rồi, trượng phu của người làm cũng được lắm, tuy hơi thô lỗ nhưng cũng hết lòng hết dạ rồi. Chẳng biết kẻ yếu ớt như ngươi có thể chịu được mấy hiệp."
Cổ Thánh Y cười mỉm, một câu nói đã đập nát bét cái trò thể hiện tình cảm cỏn con của Cổ Y Xán.
Rời khỏi Tịnh Tư Viên, sắc mặt Cổ Y Xán càng ngày càng lạnh lùng, trong lòng liên tục tái hiện lại nụ cười châm biếm của Cổ Thánh Y, còn có cái lần khiến cô ta không nói kịp.
Chung sống mười mấy năm, Cổ Y Xán tự nhận có thể bắt bí Cổ Thánh Y trong lòng bàn tay, nhưng hôm nay lại cảm thấy Cổ Thánh Y đã thoát khỏi bàn tay nàng ta rồi.
Chẳng lẽ vì đêm qua...
Nghĩ đến việc mình còn chưa gả cho Mặc Nhiễm, thế mà Cổ Thánh Y đã có được Mặc Nhiễm cả ở danh phận lẫn cơ thể, Cổ Y Xán căm hận muốn đi giết người, ánh mắt cũng âm trầm.
"Đi điều tra xem có phải tối qua xảy ra chuyện gì mà ta không biết không?" Cổ Y Xán căn dặn nha hoàn bên cạnh, rồi đi đến thư phòng của Mặc Nhiễm.
Ở Trấn Nam vương phủ, trừ Cổ Thánh Y là chính phi ra thì vẫn có hai thiếp thất mà người khác đưa đến, Mặc Nhiễm gần như chẳng bao giờ đến chỗ thiếp thất, hai thiếp thất đó cũng rất thức thời mà không dám đến thư phòng làm phiền Mặc Nhiễm.
Nói đúng hơn là, trừ Cổ Y Xán ra thì không ai dám vào thư phòng mà chưa có lệnh của Mặc Nhiễm.
"Vương gia xem binh thư lâu thế chắc cũng mệt mỏi rồi, chàng nghỉ ngơi một lúc đi, vừa vặn thử xem bộ trường sam mà Y Xán làm xem có vừa người không." Cổ Y Xán thong thả đi tới, tình cảm nồng nàn chăm chú nhìn Mặc Nhiễm, giơ cao bộ trường sam màu xanh của tre trúc, đúng là như hiền thê lương mẫu.
"Cơ thể nàng không tốt mà cứ làm mấy việc vụn vặt tốn công tốn sức này, sau này giao cho tú nương trong phủ là được, dưỡng cho người khỏe lại mới lại chuyện chính." Mặc Nhiễm bỏ binh thư xuống, đứng lên để Cổ Y Xán giúp thử đồ mới, giọng nói rất dịu dáng, thái độ khác hẳn khi đối xử với Cổ Thánh Y.
"Việc mà Y Xán có thể làm cho vương gia cũng chỉ có mấy việc vụn vặt này thôi, nếu vương gia muốn lấy đi cái quyền này thì Y Xán thật sự không biết..." Mắt Cổ Y Xán đỏ hoe, quay sang chỗ khác làm động tác lau nước mắt.
Trong lòng Mặc Nhiễm nhẹ dạ, xin lỗi nói: “Bổn vương không có ý đó, mà sợ nàng khiến sức khỏe yếu đi, trường sam mà nàng làm rất hợp tâm ý bổn vương."
"Thật sao?" Cổ Y Xán hết khóc mỉm cười, mặt đầy chờ mong nhìn Mặc Nhiễm.
"Bổn vương từng gạt nàng chưa?" Mặc Nhiễm hỏi ngược lại.
"Được vương gia yếu mến chính là chuyện may mắn nhất đời của Y Xán, chỉ tiếc..."
Cổ Y Xán hơi cúi đầu, thương cảm nói: “Trải qua chuyện đêm qua, có lẽ tỷ tỷ đã có huyết mạch của vương gia, Y Xán thì có đã được trái tim của vương gia, không thể ích kỉ vì mình mà khiến cho đứa bé của tỷ tỷ không có danh phận đích hệ, dù sao thì tỷ tỷ là Quận chúa tôn quý, cũng nên có thể diện đó.
Chỉ mong vương gia đừng phụ tấm lòng của Y Xán, sau này có thể cho Y Xán một danh phận, đời này của Y Xán không còn gì nuối tiếc."
"Cổ Thánh Y nàng ta ngoại trừ xuất thân ra thì làm gì sánh được với nàng! Nàng ta không xứng sinh con của bổn vương!" Sắc mặt Mặc Nhiễm bỗng nhiên sa sầm lại.
Không nói đến việc trong thư phòng Cổ Y Xán đã bôi đen Cổ Thánh Y thế nào, bên trong Tịnh Tư Viên lại là một cảnh tượng khác.
Lục Ngạn thay thuốc cho Cổ Thánh Y, vừa đau lòng vừa không nhịn được cười trộm, vì run rẩy tay đầu ngón tay thường chạm lên vết thương của Cổ Thánh Y, khiến cô đau đớn hít vào một hơi thật sâu.
"Lục Ngạn, ngươi muốn mưu sát chủ tử hả?" Cổ Thánh Y đau đến mức sắp cắn rách cả môi, nghiêng đầu trợn mắt nhìn Lục Ngạn nói: “Nếu trên lưng ta có sẹo thì ngươi phải chịu hết mọi trách nhiệm."
"Nô tì biết sai rồi, chủ tử đừng giận mà." Lục Ngạn vội vàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng thay thuốc cho Cổ Thánh Y, rồi băng bó lại: “Nô tì đi đến phòng bếp nấu cháo, sẽ về sớm thôi ạ."
"Không cần gấp, ta có chuyện giao cho ngươi làm." Cổ Thánh Y kéo tay Lục Ngạn lại chạm đến vết thuốc, đau đến mức cô phải bùng nổ mắng lời tục tĩu: “Vãi chưởng! Mặc Nhiễm tổ sư nhà ngươi, đúng là không phải một người đàn ông đích thực, ra tay với phụ nữ nặng thế mà không sợ quả báo hay sao?"
"Dạ." Lục Ngạn hơi thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi nhiều mà vội vàng đi chuẩn bị.
Tuy Lục Ngạn làm theo lời dặn của Cổ Thánh Y nên đã hóa trang rất khiêm tốn rồi, nhưng khi đi ra ngoài vẫn vô ý bị nằm vùng của Cổ Y Xán ở trong Tịnh Tư Viên nhìn thấy.
Vì thế, trong thư phòng, khi Cổ Y Xán muốn nói tiếp thì bên ngoài vang lên giọng nói của Hồng Khuyên.