“Thánh Nhi, Thánh Nhi!"
“Thánh Nhi, Thánh Nhi!"
Mặc Nhiễm đưa tay ra đẩy biển người đông nghịt ở xung quanh, nhíu mày lo lắng hét lên.
“Vương gia, Vương gia, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cô gia, tiểu thư... Nhà chúng ta đâu rồi?”
Tiếng gọi của Mặc Nhiễm không kéo Cổ Thánh Y trở về, mà đã hấp dẫn Kỷ Đạt và Lục Ngạn ở phía xa xa đi tới.
Mặc Nhiễm không trả lời, nhưng mà hai người bọn họ cũng đã đoán được có chuyện gì xảy ra.
Kỷ Đạt cúi người xuống chắp tay nói: “Xin Vương gia cứ yên tâm, vương phi cũng chỉ là bị tách ra bởi đám người mà thôi, không có nguy hiểm gì đâu, huống hồ gì vương phi nương nương thông minh cơ trí, tất nhiên có thể bình yên vô sự, bây giờ ti chức sẽ hồi phủ gọi người.”
“Kỷ Đạt, ngươi nói cái gì vậy, từ nhỏ đến lớn gia chủ nhà bọn ta đã yếu ớt, ngoại trừ Bình vương phủ và Trấn Nam vương phủ, kinh thành chưa từng đi đâu hết. Ở đây có tầng tầng lớp lớp đường đi, chủ tử của bọn ta căn bản không biết đường, ở bên cạnh ngay cả một tên hộ vệ cũng không mang theo, nếu như gặp phải người nào không có ý tốt thế thì... Thế thì..
Lục Ngạn vừa nói xong thì nước mắt lại rơi xuống, Kỷ Đạt nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của nàng ta, ra hiệu nàng ta đừng nói mấy lời như vậy ở trước mặt của Mặc Nhiễm.
Lục Ngạn có chút khiếp đảm, trong lòng chỉ luôn nghĩ tới sau khi tiểu thư bị lạc đường có khi nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại không lo lắng mình đang đứng đối diện với Trấn Nam vương đã từng chinh chiến sát phạt trên chiến trường.
Nghĩ đến bản thân mình nói ra mấy lời như vậy có thể sẽ đụng chạm Vương gia, Lục Ngạn cũng không khỏi có chút nghĩ mà sợ.
Lục Ngạn âm thầm đánh giá biểu cảm của Mặc Nhiễm, phát hiện trên mặt của hắn căn bản cũng không có một chút biểu cảm tức giận, ngược lại là tràn đầy lo lắng và thấp thỏm.
Kỷ Đạt cũng không dám kéo dài thời gian, vốn định quay đầu lại rời đi, không ngờ tới lại bị Mặc Nhiễm ngăn cản lại.
“Đứng lại, không thể trở về vương phủ gọi người được.” Mặc Nhiễm kiên quyết nói.
Nghe thấy Mặc Nhiễm nói lời này, nước mắt của Lục Ngạn lập tức rơi lốp bốp giống như là hạt mưa rơi càng ngày càng nhiều, nàng ta hít mũi một cái, ê ẩm gọi một tiếng: “Vương gia... Tiểu thư nhà bọn ta... Vẫn nên hồi phủ gọi người đi, Lục Ngạn cầu xin người, Vương gia..."
Mặc dù Kỷ Đạt sửng sờ đứng nguyên tại chỗ không nói gì, nhưng mà vẫn luôn sẵn sàng một giây sau sẽ chạy về phủ.
Nhưng mà Mặc Nhiễm vẫn nói vô cùng chắc chắn: “Không thể trở về phủ gọi người được?”
“Những năm gần đây ta chinh chiến sa trường, có chỗ đứng trên triều đình, đương nhiên gây thù hằn với rất nhiều người, nếu để cho người ta biết Trấn Nam vương phi lạc đường, thế thì bọn họ sẽ đoạt tiên cơ, đến lúc đó mới thực sự là nguy hiểm.”
Mặc Nhiễm mang theo đau đớn và bất đắc dĩ rủ tầm mắt xuống, tay nắm chặt lại thành quyền.
Một lát sau liền nói với Kỷ Đạt và Lục Ngạn: “Kỷ Đạt, để ám vệ xuất động tìm vương phi đi. Lục Ngạn, ngươi đi đến mấy nơi gần đây tìm với ta, nếu như Thánh Nhi đã không biết đường đi, vậy thì không đi quá xa đâu.”
Kỷ Đạt sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, hắn ta không nghe lầm đó chứ? Ám vệ? Vương gia lại muốn xuất động ám vệ, chỉ là vì để tìm kiếm vương phi mà bản thân hắn không có hảo cảm?
Đổi với quý tộc hoàng quyền mà nói, phủ thượng của bọn họ không chỉ có phủ binh với gia đinh, bọn họ coi trọng sự an toàn của bản thân cho nên có thể sẽ mời một vài kiếm khách hoặc sát thủ trên giang hồ, nhưng mà cao cấp nhất hẳn là ám vệ.
Ám vệ trung thành tuyệt đối, cả đời chỉ nghe theo mệnh lệnh của một chủ tử, có được một người trong cơn khủng hoảng còn hơn là một trăm người.
Nhưng mà muốn bồi dưỡng ra một ám vệ, chi phí tuyệt đối không kém hơn một cẩm y vệ trong quân doanh, những năm gần đây Vương gia tuyển chọn nghiêm ngặt tự mình chỉ đạo cũng chỉ nuôi dưỡng ra được tám người.
Bởi vì tổ tiên của triều đại mở đầu quá đa nghi, họ đã cấm những vệ binh cấp cao tốn nhiều công sức và tốn kém như vậy, cho nên ám vệ lại càng quý hơn nữa.
“Vương gia, người... Người quyết định dùng ám vệ trong phủ ư?” Kỷ Đạt không thể tin được hỏi lại một lần nữa.
“Đúng vậy, không sai, chính là sử dụng ám vệ trong phủ.” Mặc Nhiễm tăng nhanh tốc độ nói chuyện, không đợi Kỷ Đạt cáo lui liền dẫn theo Lục Ngạn khẩn trương đi về phía xa xa.
“Tiểu thư ơi, tiểu thư ơi!”
“Thánh Nhi, Thánh Nhi!"
Đây là lần đầu tiên Mặc Nhiễm cảm nhận được cảm giác chân tay luống cuống như thế này, mặc dù trên chiến trường hắn là người không ai có thể địch lại, trên triều đình có danh tiếng vô lượng, nhưng mà bây giờ hắn không dùng được, quyền không dùng được lợi.
Hóa ra là liên quan đến một vài người, một vài người một vài chuyện nào đó, xác định không thể làm qua loa được, nhất định phải chú tâm, cần có một trái tim.
“Từ nhỏ đến lớn gia chủ nhà nô tỳ đã yếu ớt, ngoại trừ Bình vương phủ và Trấn Nam vương phủ, kinh thành chưa từng đi đâu hết. Ở đây có tầng tầng lớp lớp đường đi, chủ tử của nô tỳ căn bản không biết đường, ở bên cạnh ngay cả một tên hộ vệ cũng không mang theo, nếu như gặp phải người nào không có ý tốt thế thì... Thế thì.."
Trong lòng của Lục Ngạn giống như là có một cây gai, thời gian Cổ Thánh Y bị lạc đường càng dài, cái gai này liền đâm càng sâu, đâm làm cho nàng ta đau nhức.
“Vương gia, cuối cùng nô tỳ cũng đã tìm được người rồi.”
“Vương... Vương gia, người nhìn Lục Ngạn tỷ tỷ đi. Lục Ngạn tỷ tỷ, trong lòng của tỷ nếu như có oán khí thì cứ đổ vào muội là được rồi, tội gì phải kéo đến trên người của chủ tử bọn muội cơ chứ. Vương gia, tiểu thư nhà nô tỳ rất nhớ người, người phải làm chủ cho tiểu thư nhà nô tỳ!”
Đều nói là vật hợp theo loài người chia theo nhóm, chủ gì chó đó, ngày hôm nay Lục Ngạn cũng đã mở mang kiến thức, nhìn bộ dạng này của Hồng Khuyên quả thật làm cho nổi giận vô cùng.
“Vương gia, nô tỳ thấy là nhị tiểu thư rõ ràng khinh người quá đáng..." Lục Ngạn đang nổi nóng, đương nhiên cũng không chịu nhường nhịn như thế, cất cao giọng nói ngược lại