Thấy mặt Mặc Nhiễm biến sắc, Cổ Thánh Y ngẩn ra một lúc mới hiểu tại sao Mặc Nhiễm không dám nhìn mình.
Hóa ra dù đã làm chuyện phu thê nhưng Mặc Nhiễm vẫn không quen tiếp xúc với nữ tử, điều này ngược lại cho Cổ Thánh Y biết cách nhanh chóng đuổi Mặc Nhiễm đi.
Nghĩ tới đây, Cổ Thánh Y hé hờ đôi môi, quyến rũ nói: “Vết thương trên người thiếp thân chưa lành, Vương gia cần phải dịu dàng một chút, kẻo có tin Trấn Nam Vương phi chết trên giường tre vì Trấn Nam Vương đòi hỏi quá độ, thanh danh của Vương gia cũng bị xấu đi đấy.”
Cổ Thánh Y ném áo lụa xuống đất rồi xoay người ngồi lên giường, nhắm chặt mắt lại: “Vương gia cứ lại đây đi, dù thiếp thân bị chó cắn cũng sẽ không chống cự, ngày mai cũng sẽ bảo Lục Ngạn chuẩn bị thuốc tránh thai, không giữ lại tai họa ngầm đâu.”
“Cổ Thánh Y !” Mặc Nhiễm hét lên một tiếng, nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn rất muốn lăng trì Cổ Thánh Y , nhưng hắn lại không thể không kiêng dè Cổ Thánh Y .
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh cũng không phát hiện có hơi thở của người khác.
Mặc Nhiễm tức giận xoay người bỏ đi, Cổ Thánh Y vẫn có thể nghe thấy tiếng quát giận dữ của hắn ở ngoài sân: “Người đâu, phái người tới bảo vệ viện của vương phi, không có sự cho phép của bản vương thì không được rút binh!”
Nghe thấy giọng Mặc Nhiễm ngày càng đi xa, Cổ Thánh Y bèn thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không thể giả vờ mạnh mẽ nữa, cơ thể mềm nhũn ngã oặt xuống giường, há to miệng thở hổn hển.
Người áo đen ở trong phòng phụ nghe được động tĩnh bên ngoài bèn đi ra, nhìn Cổ Thánh Y bằng ánh mắt phức tạp, hắn ta hỏi: “Ngươi là Trấn Nam Vương phi?”
“Như ngươi đã nghe nói, Vương phi là ta vẫn chưa được Mặc Nhiễm thừa nhận.”
Cổ Thánh Y không muốn ép mình ngồi dậy nên chỉ vào hòm thuốc trên bàn: “Trong đó là Kim sang dược, chắc hẳn ngươi có thể phán đoán nó có vấn đề hay không, tự xử lý vết thương đi. Còn nữa, ngươi tự tìm chỗ ẩn nấp để nghỉ ngơi đi, ta không dám bảo đảm Mặc Nhiễm có quay lại hay không, tới lúc đó không dễ tống cổ vậy đâu.”
“Ba năm.” Người áo đen mím môi nói.
“Gì cơ?” Cổ Thánh Y khó hiểu hỏi ngược lại.
“Ta có thể làm việc cho ngươi ba năm, chỉ cần là chuyện ngươi muốn làm, ta sẽ dốc hết sức lực.” Người áo đen trả lời.
“Được, vậy cứ lấy thời hạn ba năm đi.” Cổ Thánh Y mừng rỡ, cô cứ tưởng người áo đen sẽ chỉ làm giúp cô nhiều nhất là một chuyện, lần này kiếm bộn rồi.
“Vết thương của ta bị rách, ngươi giúp ta gọi nha hoàn của ta vào đây, mấy ngày nay phải nhờ cô ấy yểm hộ, đừng làm cô ấy sợ.”
Người áo đen gật đầu, hắn ta cầm thuốc trị thương, trầm giọng bảo: “Khắc Trì , tên của ta.”
“Khắc Trì , tên rất hay, ta tên Cổ Thánh Y , ngươi muốn gọi thế nào cũng được.” Cổ Thánh Y không thừa sức lực nói chuyện, cô cũng không quá để ý cách xưng hô, nó chỉ đại diện cho một người mà thôi.
Nhìn thấy khuôn mặt Cổ Thánh Y tái nhợt, trán đổ đầy mồ hôi, Khắc Trì bước nhanh qua phòng phụ, không làm phiền Cổ Thánh Y thay thuốc.
Lục Ngạn biết được sự tồn tại của Khắc Trì thì sợ hết hồn, nhưng nàng ta sống ở vương phủ từ nhỏ, đương nhiên cũng hiểu những vấn đề rắc rối này, nàng ta che miệng lại mới không để mình hét lên thành tiếng.
Cổ Thánh Y đơn giản kể lại chuyện về Khắc Trì cho Lục Ngạn nghe, Lục Ngạn không hỏi thêm nữa, tập trung bôi thuốc cho Cổ Thánh Y .
Vì vết thương bị rách nên vải băng dính vào da thịt trên lưng Cổ Thánh Y , chỉ có thể dùng rượu mạnh thấm ướt mới có thể lấy ra.
“Ưm!” Cổ Thánh Y cắn miếng vải băng vẫn đau tới mức ưỡn người lên, hai tay nắm chặt ga giường để mình không nhúc nhích.
“Chủ tử, người chịu đựng thêm chút nữa, sẽ xong nhanh thôi.” Lục Ngạn đỏ mắt không dám rơi lệ, nhìn lưng Cổ Thánh Y , nàng ta càng không dám chạm vào.
“Ngươi nhanh tay lên một chút, dù sao cũng đỡ hơn dao cùn cắt thịt.” Cổ Thánh Y nghiến răng bảo.
“Vậy nô tì làm đây, chủ tử phải chịu đựng đấy!” Hai tay Lục Ngạn cầm lấy mép vải băng kéo mạnh lên trên, kéo theo cả làn da chưa lành của Cổ Thánh Y , máu tươi lập tức chảy ra.
“Á!” Cổ Thánh Y đau đớn hét lên, nước mắt chảy dài trên khóe mắt.
“Rầm!” Cùng lúc đó, cửa phòng bị đá tung ra, người đá chính là Mặc Nhiễm đã đi nhưng quay lại.
Lục Ngạn sợ hãi ngã nhào ra đất, hai mắt đỏ hoe nhìn lưng Cổ Thánh Y , hoàn toàn quên mất phải làm như thế nào.
Cổ Thánh Y cắn chặt môi để giữ cho mình tỉnh táo, cô nhìn lướt qua Mặc Nhiễm đứng đờ ra ở cửa, sau đó ra lệnh cho Lục Ngạn với giọng vô lực: “Đứng dậy, bôi thuốc.”
“Chủ tử, nô tì... nô tì không dám!” Lục Ngạn khóc lóc lắc đầu, giờ phút này vết thương trên lưng Cổ Thánh Y còn đáng sợ hơn lúc đầu, gần như không nhìn thấy một mảng da nguyên vẹn: “Nô tì đi mời đại phu, chủ tử ráng chịu đựng thêm chút nữa, nô tì đi ngay...”
“Bôi thuốc đi, cứ để thế này chủ tử của ngươi sẽ chết vì mất máu mất.” Cổ Thánh Y vùi mặt vào gối mềm, hai tay siết chặt gối, nhỏ giọng quát: “Nhanh lên.”
Lục Ngạn mở chai thuốc ra nhưng không dám bôi lên, chỉ đứng bên giường nôn nóng sắp khóc.
“Mang rượu tới đây.” Mặc Nhiễm bước nhanh vào, cau mày nhìn lưng Cổ Thánh Y .
Tấm lưng trắng ngần như ngọc hiện lên trong đầu hắn, lòng cũng trở nên cáu kỉnh.
Thấy Lục Ngạn còn ngẩn người, hắn quát: “Còn không mau đi lấy rượu lại đây!”
“Vâng.” Lục Ngạn giật mình hoàn hồn lại, sau đó vội vã chạy đi lấy rượu.
“Cổ Thánh Y , ngươi lại giở thủ đoạn gì đây? Muốn giành được sự thương hại của ta à?” Mặc Nhiễm hét lên.
Lòng Cổ Thánh Y bỗng căng thẳng, cũng may cô vùi mặt vào gối, không sợ Mặc Nhiễm nhìn ra sơ hở trong vẻ mặt của mình.
Cổ Thánh Y hít sâu một hơi, sau đó nâng cái trán tái nhợt phủ đầy mồ hôi lên, cười tự giễu nói: “Tối hôm ấy ta ở bên Vương gia suốt cả đêm, sau đó bị Vương gia trách phạt, nếu ta muốn tìm người thay thế cũng cần thời gian. Chắc hẳn Vương gia cũng biết rõ vết thương trên lưng ta không phải là giả, hay là Vương gia muốn ta cởi sạch quần áo cho ngươi kiểm tra người thật?”
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy giễu cợt của Cổ Thánh Y , sự nghi ngờ trong lòng Mặc Nhiễm giảm đi vài phần, nhưng hắn vẫn hỏi: “Ngươi không cảm thấy lời nói và hành động của mình trong hai ngày này hoàn toàn khác với trước kia sao? Ngươi phải giải thích thế nào đây?”