“Tĩnh Tư Viên này của Bản Vương Phi đã lâu không náo nhiệt như vậy.” Cái tát của Cổ Phù Giao còn chưa rơi xuống, nàng ta đã nghe thấy một giọng nó lạnh lẽo truyền vào tai mình.
Bàn tay đang giơ ra giữa không trung của Cổ Phù Giao đột nhiên dừng lại, nàng ta nhìn thấy Cổ Thánh Y nằm trên giường Quý Phi đang từ từ ngồi dậy.
“Hồng Khuyên, ngươi nói cho ba vị tiểu thư đây nghe, lần trước vì sao Bản Vương phi lại đánh ngươi.” Cổ Thánh Y ngồi thẳng người dậy, đầu ngón tay tinh xảo chậm rãi lướt qua đám người, cuối cùng rơi trên người Hồng Khuyên.
Hồng Khuyên nghe vậy lập tức sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiện lên bộ dạng hung dữ của Cổ Thánh Y ngày đó, nàng ta không khỏi rùng mình. Một lát sau, Hồng Khuyên mới sợ hãi đứng ra.
“Bẩm Vương phi, lần trước là vì…” Hồng Khuyên ấp a ấp úng, sao có thể nói ra chuyện này được chứ? Cả đời này nàng ta cũng không muốn nhớ lại chuyện bị sỉ nhục đó, nhưng lúc này Cổ Thánh Y lại muốn chính miệng nàng ta nói ra, đúng là quá đáng ghét mà!
“Nếu Hồng Khuyên đã quên, vậy thì để Bản Vương phi nhắc lại cho vậy. Tam muội nghe cho rõ đây, lần trước Hồng Khuyên cũng động tay động chân với Lục Ngạn như ngươi vậy. Con người ta có một điểm không tốt lắm, đó chính là rất giỏi bao che khuyết điểm. Đừng nói là một nha hoàn, cho dù có là Vương gia, nếu đánh nha hoàn của Bản Vương phi, ta cũng không chịu để yên như vậy đâu nên Tam muội cũng đừng tự mình chuốc khổ!”
Cổ Thánh Y nói xong, liếc nhìn bàn tay vẫn đang lơ lửng giữa không trung của Cổ Phù Giao, giọng điệu u ám, nói.
Cổ Phù Giao nghe vậy thì cả người cứng đờ, không biết vì sao ban nãy khi Cổ Thánh Y nói câu này, nàng ta lại cảm thấy lạnh hết sống lưng. Cổ Thánh Y trước mặt dường như khác hẳn so với Cổ Thánh Y nhút nhát, nhẫn nhịn, chịu đựng ngày trước.
“Tam muội không hiểu chuyện, khiến tỷ tỷ tức giận rồi.” Cổ Y Xán thấy vậy vội vàng tiến lên trước che chở, nói: “Hoa sen trong ao đã nở rộ, vô cùng đẹp, tỷ tỷ tới xem cùng bọn ta đi.”
Cổ Y Xán tiến lên trước nhìn Cổ Thánh Y dịu dàng nói, ý cười ngập tràn trên mặt, chỉ là ý cười đó lại không hề thật lòng.
“Nếu ba muội đã có lời mời, bản Vương phi mà không đi chẳng phải là không hợp tình hợp lý hay sao.” Cổ Thánh Y nghe vậy, chỉ thản nhiên nói.
Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Cổ Phù Giao và Lâm Tư Hoài kể từ khi xuyên không, cũng không thể lép vế như vậy được. Ngược lại, cô cũng muốn xem thử, tiếp theo những người này sẽ giở trò với mình như thế nào.
Ba người họ nghe Cổ Thánh Y nói vậy, lúc này mới yên tâm, sau đó vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Cổ Thánh Y thấy vậy không nói gì, vịn tay Lục Ngạn rồi sải bước về phía trước.
Đúng như Cổ Y Xán nói, hoa sen trong ao đã nở rộ hết cả rồi.
Cả ngày Cổ Thánh Y chỉ vùi mình trong Tịnh Tư Viên dưỡng thương, rất ít có cơ hội ra ngoài đi dạo như vậy, do đó tâm trạng đương nhiên cũng không tồi.
“Tỷ tỷ thích không?” Cổ Y Xán thấy Cổ Thánh Y mỉm cười thì không khỏi đi lên trước khẽ hỏi một câu.
“Không tồi.” Cổ Thánh Y nghe vậy chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng.
Sau khi nhìn xung quanh một lượt, Cổ Thánh Y không khỏi cảm thán, Mặc Nhiễm quả là một người rất biết tận hưởng cuộc sống.
Trong Hậu Hoa Viên của Trấn Nam Vương phủ, đình đài, lầu các, hòn non bộ trong nước, mỗi một thiết kế đều đẹp vừa phải.
Chẳng hạn như cái đình bên cạnh ao sen, ngồi ở đó không chỉ có thể thu hết được cảnh đẹp nơi Hậu Hoa Viên vào mắt, mà còn được tận hưởng cơn gió thanh mát xen lẫn mùi hương nhàn nhạt của hoa sen thổi qua, khiến lòng người không khỏi cảm thấy vui vẻ, thoải mái.
“Muội cũng rất thích, Vương gia biết muội thích hoa sen, cũng không biết nguồn nước này lấy từ đâu mà khiến hoa sen nở rộ khắp ao.” Cổ Y Xán nghe vậy, khẽ cười nói, nhưng trong giọng nói lại như vô tình thể hiện sự quan tâm và dịu dàng của Mặc Nhiễm dành cho mình.
Cổ Phù Giao nghe vậy không khỏi cười nhạo, trong lòng âm thầm mỉa mai Cổ Thánh Y là một kẻ vô dụng.
Cổ Y Xán cứ như vậy trắng trợn, ngang nhiên cướp chồng của Cổ Thánh Y, nhưng Cổ Thánh Y lại coi như không có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại sắc mặt Lâm Tư Hoài lại hơi tái, nàng ta vẫn luôn ngưỡng mộ Mặc Nhiễm, đây là bí mật nàng ta cất giấu ở chỗ thầm kín nhất trong trái tim mình.
Lúc này khi nghe thấy Cổ Y Xán nói vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Cổ Thánh Y ngồi bên cạnh, cầm chén nước nhỏ bên tay lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cô thu hết phản ứng của mọi người vào trong mắt, cảm thấy rất thú vị.
“Tỷ tỷ mau đến xem đi, dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được đóa sen này.” Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy Cổ Phù Giao chạy đến bên cạnh cái đình, vịn vào lan can rồi vô cùng phấn khích nói.
Cổ Y Xán và Lâm Tư Hoài nghe vậy cũng lập tức đi đến, mặc dù Cổ Thánh Y không hứng thú lắm nhưng vẫn chiều ý đi cùng họ đến đó.
Cổ Thánh Y hơi ngó đầu ra, nhìn thấy bên cạnh lan can quả thật có một đóa hoa sen xinh đẹp, nở rộ.
“Ngươi đi chết đi!” Cổ Phù Giao thấy Cổ Thánh Y đi đến bên cạnh lan can, nàng ta lập tức đưa mắt ra hiệu với Cổ Y Xán, sau đó trong lòng âm thầm gào thét rồi từ từ nhích lại gần Cổ Thánh Y, đưa tay ra muốn đẩy cô xuống nước.
Giống như cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt Cổ Thánh Y chợt sáng lên, sau đó cô vội vàng né người sang bên cạnh.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, lại không đẩy ngã được Cổ Thánh Y nên cả người Cổ Phù Giao mất trọng tâm, hướng về phía trước, cứ như vậy bổ nhào xuống ao sen.
Cổ Thánh Y đứng dựa vào lan can không khỏi cong môi mỉm cười, xem ra Cổ Phù Giao này ngốc thật đấy, thủ đoạn trắng trợn như vậy mà cũng dùng được.
“Không đúng!” Cổ Thánh Y còn chưa thu lại suy nghĩ, đột nhiên cô cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, trong lòng âm thầm kêu một tiếng “không hay rồi”, nhưng đã không còn kịp nữa.
Cùng lúc đó, Mặc Nhiễm và Kỷ Đạt vừa từ cung quay lại, đúng lúc đi ngang qua Hậu Hoa Viên, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết.
Mặc Nhiễm nghe vậy không khỏi nhíu mày, vội vàng lần theo tiếng kêu, vừa khéo nhìn thấy mọi người đang nháo nhào bên cạnh ao sen.
“Vương gia! Vương gia cứu mạng! Vương phi của chúng tôi rơi xuống nước rồi!” Lục Ngạn nhìn thấy Mặc Nhiễm giống như nhìn thấy chiếc phao cứu sinh, vội vàng gào lớn.