• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Nhiễm nghe vậy bèn chau mày, hắn và Cổ Thánh Y cũng được coi là thanh mai trúc mã, đương nhiên hắn biết việc Cổ Thánh Y không biết bơi.

Nghĩ tới đây, Mặc Nhiễm vội vàng lao về phía trước.

Sao Cổ Y Xán có thể cam lòng để Mặc Nhiễm đi cứu Cổ Thánh Y? Thấy Mặc Nhiễm lao đến, nàng ta lập tức bước tới, định cố ý giả vờ đáng thương để ngăn cản Mặc Nhiễm.

Nhưng ai ngờ Cổ Y Xán còn chưa tới gần Mặc Nhiễm đã bị hắn đẩy ra.

Khi Cổ Y Xán hoàn hồn lại, Mặc Nhiễm đã nhảy xuống hồ sen.

Sau khi nhảy xuống hồ sen, Mặc Nhiễm duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy Cổ Thánh Y sắp ngất xỉu vào lòng.

Trong lúc ý thức mơ hồ, Cổ Thánh Y cảm thấy có người cứu mình, hai tay cô vô thức vòng lên cổ hắn, sau đó trước mắt tối sầm, chưa thấy rõ là ai đã ngất đi.

Kỷ Đạt theo sát phía sau, thấy Cổ Phù Giao vẫn đang giãy giụa dưới nước thì cau mày, nhảy xuống kéo Cổ Phù Giao vô cùng nhếch nhác lên.

“Kỷ Đạt! Mau mời đại phu!” Mặc Nhiễm lên bờ rồi mới chú ý tới Cổ Thánh Y đã ngất xỉu, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt.

Kỷ Đạt nghe vậy cũng không dám chậm trễ, hắn ta cứu Cổ Phù Giao lên rồi vội vàng chạy đi, Lục Ngạn thấy thế cũng đuổi theo sát bước chân Mặc Nhiễm, mấy người vội vã trở lại Tĩnh Tư viên.

Bên này, Cổ Y Xán nhìn thấy Mặc Nhiễm bế Cổ Thánh Y vội vàng rời đi, không hề coi nàng ta ra gì thì lập tức nổi giận.

“Tiện nhân này thật may mắn!” Cổ Y Xán nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nhị biểu tỷ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Lâm Tư Hoài nghe vậy vội nhẹ giọng hỏi, vẻ yếu ớt trong mắt như chú nai con bị hoảng sợ, nhưng nhìn kỹ lại là có thể thấy được sự ghen tị và phẫn nộ nàng ta cố gắng ẩn giấu trong mắt.

“Tỷ tỷ rơi xuống nước, đương nhiên chúng ta phải đi qua xem thử!” Cổ Y Xán hít sâu một hơi rồi trầm giọng trả lời.

Cổ Phù Giao vội vàng bò dậy, may mà nàng ta vẫn biết bơi một chút, vì thế cũng không có gì đáng ngại.

“Đi thôi, chúng ta qua đó xem thử.” Cổ Y Xán nhìn Cổ Phù Giao, xác nhận nàng ta không sao mới lạnh nhạt bảo, sau đó mấy người đi về phía Tĩnh Tư viên của Cổ Thánh Y.

Trong Tĩnh Tư viên, Mặc Nhiễm nhìn Cổ Thánh Y đang trong tình trạng hôn mê, hắn không chỉ cau mày, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã vô cùng lo lắng.

“Kỷ Đạt, ngươi nhanh đi mời Lý đại phu lại đây.” Mặc Nhiễm nhìn Cổ Thánh Y, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.

Cổ Thánh Y không biết bơi, hồi bé cô từng rơi xuống nước vì ham chơi, từ đó để lại di chứng nghiêm trọng. Lần này rơi xuống nước, chỉ sợ cô lại bệnh nặng.

Cổ Y Xán vừa vào cửa đã nghe thấy Mặc Nhiễm nói muốn đi mời đại phu, cơn ghen tị trong lòng nàng ta bùng nổ.

Nhìn Cổ Thánh Y mặt mày tái nhợt nằm trên giường, nếu không vì Mặc Nhiễm còn ở đây, Cổ Y Xán không dám ra tay, thì nàng ta chỉ ước có thể lập tức xông tới bóp chết cô mới thôi.

“Nàng ta làm gì mỏng manh tới vậy, ta cũng rơi xuống nước, bây giờ vẫn đi lại bình thường đấy thôi?” Cổ Phù Giao nhìn Cổ Thánh Y, nàng ta không nhịn được cười nhạo lên tiếng, trong lời nói đang ám chỉ Cổ Thánh Y cố tình giả chết, muốn dùng khổ nhục kế để giành lấy sự thương hại từ Mặc Nhiễm.

Cổ Y Xán nghe vậy bèn nhếch môi, mặc dù Cổ Phù Giao không có đầu óc, nhưng bàn về việc phỉ báng người khác thì nàng ta làm rất tốt.

“Tam tiểu thư ăn nói cẩn thận, lúc nhỏ nương nương nhà ta rơi xuống nước nên mắc chứng sợ nước, đây cũng là giả vờ sao?” Nghe thấy lời nói của Cổ Phù Giao, Lục Ngạn nhíu mày nhìn nàng ta rồi cãi lại không chút nể nang.

“Khi nào thì đến lượt nô tì nho nhỏ như ngươi cãi lời ta thế?” Cổ Phù Giao giận dữ, hoàn toàn quên mất Mặc Nhiễm vẫn còn ở đây, Cổ Y Xán và Lâm Tư Hoài thấy thế chỉ có thể thầm mắng nàng ta ngu xuẩn trong lòng.

“Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Nhiễm vẫn luôn im lặng thấy vậy thì không nhịn được lên tiếng, nếu nói chuyện ngày hôm nay là ngẫu nhiên, hắn sẽ không tin tưởng.

“Vương gia đừng tức giận, đều do ta nghĩ tỷ tỷ dưỡng thương ở trong sân cả ngày sẽ buồn chán, vì thế mới mời tỷ tỷ tới hồ sen ngắm hoa, ai ngờ lan can đình không chắc, tỷ tỷ vừa dựa vào đã trượt chân rơi xuống nước.” Cổ Y Xán nhanh chóng bước tới trả lời, giọng nàng ta đầy tự trách.

Mặc Nhiễm nghe vậy chỉ nhíu mày, không nói lời nào.

“Đúng đó, lúc đại tỷ tỷ rơi xuống nước thông minh lắm, kéo ta xuống theo luôn.” Cổ Phù Giao vội vàng bổ sung.

Lục Ngạn cau mày nhìn hai người Cổ Y Xán nói ra từng câu từng chữ, nhưng lại không biết phải làm sao. Lúc ấy khi Cổ Thánh Y rơi xuống nước, Lục Ngạn bị người khác cố ý chặn ở phía xa nên cũng không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, vậy nên lúc này cũng không biết phải cãi lại thế nào.

“Bỏ đi, tất cả ra ngoài hết đi.” Mặc Nhiễm im lặng hồi lâu mới trầm giọng ra lệnh.

Mấy người nghe xong tuy không muốn đi, nhưng dù sao Mặc Nhiễm cũng đã ra lệnh, họ chỉ có thể oán giận rời đi.

“Vương gia , Lý đại phu tới rồi.” Đám người Cổ Y Xán vừa đi không lâu, Kỷ Đạt đã dẫn Lý đại phu vội vã bước vào, Mặc Nhiễm nhanh chóng thu hồi cảm xúc, dẫn ông ta vào bắt mạch cho Cổ Thánh Y .

Cùng lúc đó, trong Nghê Thường các, Cổ Y Xán giận tới mức toàn thân run rẩy, khi nãy ở trước mặt Mặc Nhiễm nàng ta không thể không nhịn, bây giờ trở về thì cơn giận trong lòng càng tăng lên, nàng ta giơ tay gạt hết chao đèn chén bát trên bàn xuống đất.

“Rốt cuộc dạo này Vương gia bị sao vậy, tại sao lại để tâm tới Cổ Thánh Y như đã mê muội nàng ta thế?” Cổ Y Xán nghiến răng nghiến lợi nói, lúc trước đừng nói là Cổ Thánh Y rơi xuống nước, ngay cả khi Cổ Thánh Y nửa sống nửa chết cũng không thấy Mặc Nhiễm lo lắng như vậy, không biết vì sao Cổ Y Xán lại cảm thấy cảm giác nguy cơ trong lòng ngày càng tăng cao.

“Tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ Vương gia chỉ muốn giả vờ cho giống thật để lời đồn trong Vương thành tản đi thôi. Suy cho cùng người mới là người trong lòng của Vương gia.” Hồng Khuyên ở bên cạnh thấy thế thì vội vàng khuyên nhủ.

Cổ Y Xán nghe vậy càng chau mày chặt hơn, nàng ta cảm thấy lời Hồng Khuyên nói cũng không phải không có lý.

“Thôi, chuyện này để nói sau đi, đã xử lý sạch sẽ lan can trong đình chưa? Đừng để người khác điều tra được gì đấy.” Cổ Y Xán thở phào rồi nhìn Hồng Khuyên hỏi.

“Tiểu thư yên tâm, đã xử lý sạch sẽ.” Hồng Khuyên nhỏ giọng đáp: “Cũng nhờ tiểu thư thông minh, chuẩn bị trước hai phương án.”

“Hừ, ta không chuẩn bị thì chẳng lẽ thật sự phải nhờ Cổ Phù Giao không có đầu óc kia sao?” Cổ Y Xán cười khẩy.

“Được rồi, ngươi lui ra trước đi, theo dõi động tĩnh bên Tĩnh Tư viên, khi nào Vương gia ra ngoài thì báo cho ta biết.” Cổ Y Xán lại suy nghĩ một hồi mới nhẹ giọng nói, sau đó nàng ta xoay người vào phòng, Hồng Khuyên gật đầu nhận lệnh.

Trong Tĩnh Tư viên, Lý đại phu chau mày nhìn Cổ Thánh Y, thật ra chỉ là rơi xuống nước mà thôi, vả lại Mặc Nhiễm đã cứu kịp thời, đáng lý ra Cổ Thánh Y sẽ không có phản ứng mạnh như thế, nên tỉnh lại từ lâu mới đúng, nhưng mạch tượng của Cổ Thánh Y lại cực kỳ mỏng manh.

“Lý đại phu, Vương phi sao rồi?” Thấy Lý đại phu chau mày, Mặc Nhiễm vội hỏi.

“Mạch tượng của Vương phi rất mỏng manh, hơn nữa đang lên cơn sốt. Vương gia đợi một lát, lão thần kê đơn thuốc cho Vương phi uống để hạ sốt trước. Còn nữa, nhớ phải chườm khăn lạnh cho Vương phi để giải nhiệt, ngày mai lão phu sẽ đến xem thử.” Lý đại phu trả lời, sau đó Mặc Nhiễm sai người dẫn ông ta ra ngoài, còn mình thì canh giữ bên giường Cổ Thánh Y, học theo Lục Ngạn chườm khăn lạnh giúp cô hạ nhiệt độ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK