• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ Y Xán nhìn bộ dạng tiều tụy của mình qua gương đồng, bờ môi mỏng không có chút máu khẽ nhếch, sau đó nàng ta quay người bước ra ngoài.

Trong thư phòng, Mặc Nhiễm lơ đễnh lật tới lật lui cuốn sách trong tay, đầu óc chỉ nghĩ về một mình Cổ Thánh Y . Trong khoảng thời gian này, Cổ Thánh Y đã thay đổi quá nhiều khiến hắn không thể tiếp nhận nổi, quả thực cứ như hai người khác nhau.

“Vương gia đang suy nghĩ chuyện gì thế?” Mặc Nhiễm đang ngẩn người thì nhìn thấy Cổ Y Xán mặc đồ trắng, trông rất tiều tụy đẩy cửa bước vào. Lúc nhìn thấy Cổ Y Xán , Mặc Nhiễm không nhịn được nhíu mày.

“Sao nàng lại tới đây?” Mặc Nhiễm chau mày hỏi.

“Mấy ngày nay Vương gia vẫn luôn ở trong viện của tỷ tỷ, chỉ sợ đã quên Xán Nhi rồi từ lâu rồi.” Cổ Y Xán nghe Mặc Nhiễm nói vậy thì dừng chân, trên mặt xuất hiện vẻ tủi thân, bước chân do dự không dám vào càng khiến bộ dạng tiều tụy của nàng ta thêm chút sợ sệt.

“Nàng ta không khỏe, nàng không nên nghĩ nhiều.” Mặc Nhiễm nhìn thấy bộ dạng của nàng ta, hắn im lặng một hồi mới hờ hững đáp. Cổ Y Xán đờ người ra, nàng ta cứ tưởng Mặc Nhiễm sẽ dịu dàng dỗ mình, nhưng không ngờ phản ứng của hắn lại hờ hững đến vậy.

“Vương gia ... Có phải chàng đã động lòng với tỷ tỷ rồi không?” Cổ Y Xán tiến tới một bước, cơ thể hơi run rẩy, nàng ta nhìn Mặc Nhiễm dịu dàng hỏi, đôi mắt rưng rưng như có thể rơi nước mắt ngay trong giây tiếp theo.

Mặc Nhiễm thấy thế không kìm được mềm lòng.

“Nàng đừng nghĩ nhiều, chẳng qua ta không muốn nàng ta xảy ra chuyện gì ở trong vương phủ. Hơn nữa nàng ta cũng đã nói, chỉ cần hết thời hạn hai năm, nàng ta sẽ bẩm với phụ hoàng về việc hòa ly, nàng còn gì phải lo lắng nữa?” Mặc Nhiễm đưa tay kéo Cổ Y Xán ngồi xuống cạnh mình, giải thích một cách rất kiên nhẫn.

Cổ Y Xán cau mày, dù có bị đánh chết nàng ta cũng sẽ không tin Cổ Thánh Y sẽ chủ động nói ra chuyện hòa ly với Mặc Nhiễm. Nghĩ tới đây, ánh mắt Cổ Y Xán chợt lóe.

“Vương gia cứ tin tưởng tỷ tỷ như thế sao?” Cổ Y Xán bỗng ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày trầm giọng hỏi Mặc Nhiễm. Nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, Mặc Nhiễm nhất thời ngây người.

“Nàng có ý gì?” Mặc Nhiễm hỏi ngược lại, trong mắt tràn đầy nghiêm túc.

“Nếu Vương gia đã chọn tin tưởng tỷ tỷ thì Xán Nhi có nói gì cũng vô ích. Ngày mai Xán Nhi sẽ dọn ra khỏi phủ, sẽ không làm Vương gia và tỷ tỷ khó xử vì ta nữa. Xán Nhi cũng rất mong Vương gia và tỷ tỷ sẽ tình sâu ý đậm, hạnh phúc đến già.” Cổ Y Xán nhìn Mặc Nhiễm chậm rãi trả lời, nói xong xoay người định đi.

“Đứng lại! Có phải nàng đang giấu giếm ta chuyện gì không?” Nghe nàng ta nói một câu vô cùng khó hiểu, sao Mặc Nhiễm có thể chịu để nàng ta cứ thế đi được? Hắn duỗi cánh tay dài ra chặn đường nàng ta, nhíu mày hỏi.

“Vương gia , chẳng lẽ chàng thật sự cho rằng tỷ tỷ sẽ hòa ly với chàng ư? Lúc trước nàng ta đã tốn bao nhiêu công sức để được gả cho chàng, lẽ nào chàng đã quên rồi sao?” Thấy Mặc Nhiễm chặn đường mình, cảm xúc trong Cổ Y Xán đột nhiên bộc phát, nàng ta xoay người lại, vừa khóc vừa nói với Mặc Nhiễm.

“Tất cả chỉ là khổ nhục kế của tỷ tỷ mà thôi, Vương gia không hiểu đạo lý lạt mềm buộc chặt sao?” Cổ Y Xán thấy Mặc Nhiễm sững sờ bèn tiến lên một bước, trầm giọng nhìn hắn nói.

Mặc Nhiễm cứng đờ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

“Hồng Khuyên, dẫn người vào đi.” Cổ Y Xán thấy Mặc Nhiễm vẫn chưa tin mình bèn gọi người bên ngoài, sau đó Hồng Khuyên dẫn một tiểu nha hoàn và Lý đại phu bước vào, Mặc Nhiễm thấy vậy càng nhíu mày chặt hơn, trong lòng nảy lên một cảm giác bất an.

“Chuyện gì thế này?” Mặc Nhiễm quay lại án thư, nhìn ba người đang quỳ gối phía dưới, trầm giọng hỏi.

“Vương gia , chàng đừng nói Xán Nhi lòng dạ ác độc, Xán Nhi chỉ không muốn nhìn thấy Vương gia bị lừa gạt hết lần này tới lần khác. Sau khi làm rõ và giải quyết chuyện này xong, Xán Nhi sẽ tự xin trở về Bình Vương phủ, từ nay về sau không bước vào Trấn Nam Vương phi một bước nữa.” Cổ Y Xán nhắm chặt hai mắt, nói một cách đầy đau lòng và tuyệt vọng.

Mặc Nhiễm nghe vậy thì càng khó hiểu hơn.

“Rốt cuộc các ngươi biết chuyện gì? Nói ra hết toàn bộ đi! Nếu dám giấu giếm nửa phần, bản vương sẽ không tha thứ cho các ngươi!” Mặc Nhiễm thấy Cổ Y Xán dựa vào người Hồng Khuyên khóc như mưa, hắn nghĩ bây giờ nàng ta cũng không nói được gì, bèn đưa mắt nhìn sang hai người đang quỳ còn lại.

“Bẩm Vương gia , vài ngày trước nô tì đi tuần đêm thì bắt gặp... bắt gặp Vương phi và Lục Ngạn cô nương lén lút ngồi xổm bên hồ sen cạnh đình, không biết là đang làm gì. Lúc ấy nô tì định đi tới vấn an thì bất cẩn gây ra tiếng động, ngẩng đầu lên lại đã thấy Vương phi và Lục Ngạn cô nương vội vã rời đi.”

Nha hoàn kia cúi đầu quỳ sát đất, nơm nớp lo sợ trả lời: “Nô tì tới gần cũng không phát hiện ra điều gì, nào ngờ hôm sau đi ngang qua đó lại nhìn thấy một con dao găm sắc bén, chắc là lo Vương phi để lại. Sau khi nhị tiểu thư biết được chuyện này, vì không muốn để người bận tâm nên đã che giấu chuyện này.”







“Rốt cuộc chuyện này là thật hay giả, lẽ nào Vương gia không cảm nhận được sao? Trong khoảng thời gian này, chàng ngày càng để ý đến tỷ tỷ, không phải vì thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của tỷ tỷ có hiệu quả à!” Cổ Y Xán thấy Mặc Nhiễm vẫn còn do dự thì càng mất kiên nhẫn, cao giọng nói với Mặc Nhiễm.



Mặc Nhiễm chau mày, hắn thừa nhận Cổ Y Xán nói không sai, kể từ khi Cổ Thánh Y thay đổi, hắn càng chú ý đến nàng ta hơn. Mặc Nhiễm vẫn luôn suy nghĩ tại sao Cổ Thánh Y lại đột nhiên trở nên như thế, nhưng bây giờ nghe được lời Cổ Y Xán nói, dường như hắn đã hiểu ra tất cả.



“Lý đại phu, ngươi nói cho Vương gia , rốt cuộc bệnh tình của Vương phi sau khi rơi xuống nước hôm đó như thế nào đi! Nếu ngươi dám giấu giếm, Vương gia sẽ không tha cho ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK