Rốt cuộc Cổ Thánh Y cũng đã nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiêu Uất Lam, cô nói: “Uất Lam, bây giờ ta đã là Trấn Nam vương phi, ngay cả Tiêu thừa tướng gặp ta cũng phải cúi đầu gọi một tiếng Trấn Nam vương phi, giữa ta và ngươi... Không nói đến chuyện lúc trước, chỉ có sau này, ta đã không còn là ta của trước kia, cũng không còn là người trong lòng của ngươi, ngươi có hiểu không?”
“Nàng đang nói tới danh lợi? Nhưng mà Thánh Y trong lòng ta không phải là người ham mê danh lợi, huống hồ gì ở kinh thành không có ai không biết người trong lòng của Trấn Nam vương chính là nhị tiểu thư Bình Nam vương phủ, mà không phải là Cổ Thánh Y nàng! Ta có thể nhìn ra được nàng sống ở Trấn Nam vương phủ cũng không vui vẻ gì, có mâu thuẫn với nhau, ngươi lừa ta gạt, thật sự là điều mà ngươi muốn ư? Nhìn thấu qua đôi mắt của ngươi, ta có thể biết ngươi không muốn, vậy tại sao ngươi lại... Ra khỏi Trấn Nam vương phủ, Tiêu Uất Lam ta cũng có thể bảo vệ nàng một đời bình an như thế.”
Tiêu Uất Lam kích động bắt lấy hai vai của Cổ Thánh Y, chẳng lẽ là chút tình ý này của hắn ta mà cô vẫn còn chưa phát hiện ra được à?
Cổ Thánh Y nghiêng đầu qua nhìn hai tay với khớp xương rõ ràng trên đôi vai của mình, thật ra cô có thể nói chuyện tuyệt tình hơn nữa, hoặc là hất rơi bàn tay của hắn ta đi. Nhưng mà Cổ Thánh Y không làm như thế, bởi vì nhìn Tiêu Uất Lam như thế này, Cổ Thánh Y này có chút đau lòng khác lạ.
Mắt thấy thuyền từ từ chạy đến bên bờ, Cổ Thánh Y chỉ có thể ngóng trông nó nhanh đến bờ.
Cả nửa ngày trôi qua, Cổ Thánh Y mới do dự áy náy, yếu ớt nói: “Uất Lam, nếu như trước kia ta đã làm một vài chuyện để ngươi phải hiểu lầm thì ta xin lỗi ngươi, nhưng mà ngày hôm nay ta là Trấn Nam vương phi, không còn là Cổ Thánh Y, hai người chúng ta không đại diện cho riêng mình, còn đại diện cho Bình vương phủ cùng phủ thừa tướng. Uất Lam, ta biết ngươi là người tốt, ngươi nhất định sẽ tìm được một nữ tử tốt hơn ta.”
“Uất Lam, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện Cổ Thánh Y mà ngươi yêu cũng không phải là Cổ Thánh Y của hiện tại.” Giọng nói của Cổ Thánh Y rất nhẹ, nhẹ đến nỗi cơn gió thổi qua cũng có thể tản đi.
Nhưng mà sự mềm mỏng này lại giống như một tảng đá lớn đè ép Tiêu Uất Lam không thể thở nổi, hai tay của hắn ta không tự chủ được dùng sức nắm chặt lấy đôi vai của Cổ Thánh Y, giống như là sợ những lời nói này của cô cũng sẽ bay đi theo cơn gió.
“Thánh Y, nàng biết là Mặc Nhiễm không yêu nàng, thứ mà hắn ta có thể cho nàng, ta không thể cho nàng.” Âm thanh của Tiêu Uất Lam có hơi run rẩy, nghe thấy có vẻ như là thật sự kích động, cũng rất để ý.
Cùng lúc đó chiếc thuyền khẽ động, âm thanh tràn đầy hàn ý xuất hiện theo không khí lạnh lẽo.
“Chưa chắc đâu.”
Chỉ nhìn thấy Mặc Nhiễm toàn thân đồ đen đứng chắp tay trên đầu thuyền, dưới cơn gió đêm, ngũ quan của hắn càng cương nghị hơn, chỉ là trên gương mặt tuấn tú không có một chút biểu cảm gì.
“Mặc Nhiễm, sao chàng lại đến đây?” Cổ Thánh Y thuận theo âm thanh nhìn sang, có lẽ là ngay cả chính cô cũng không chú ý tới khi mắt thấy Mặc Nhiễm đang đi về phía mình thì trong đôi mắt của cô đều là từng tia vui mừng.
Mặc Nhiễm mang theo gương mặt lạnh lùng đi đến bên cạnh Cổ Thánh Y, nắm lấy tay của cô, nhìn gương mặt mặt mộc mạc của cô, lên tiếng nói: “Ta đến đây... Đón nàng về nhà.”
Bàn tay to lớn của Mặc Nhiễm vô cùng ấm áp, nắm bàn tay của Cổ Thánh Y cực kỳ chặt, một dòng nước ấm cũng thuận theo bàn tay rót vào trong người của Cổ Thánh Y.
Cổ Thánh Y kịp phản ứng lại, lúc này mới sửng sờ ngửa đầu lên nhìn chằm chằm vào gương mặt của Mặc Nhiễm. Chàng đây là... Đang truyền nội lực cho mình? Cổ Thánh Y có thể cảm nhận được thân thể của mình từ từ ấm hơn, áo trong bị ướt đẫm bởi vì bị rơi xuống nước cũng dường như có dấu hiệu bốc hơi được hong khô.
Tuy nói rằng Cổ Thánh Y là người hiện đại, nhưng mà cô cũng xem tiểu thuyết võ hiệp quá nhiều rồi, cũng biết nội lực này rất quý giá, chàng lại có thể đồng ý truyền cho mình à?
Mặc Nhiễm không để ý đến Cổ Thánh Y đang rất kinh ngạc, chỉ là mang theo sát khí bừng bừng nhìn Tiêu Uất Lam: “Tiêu công tử, ta hi vọng là ngươi có thể chú ý đến ngôn ngữ và hành vi của mình, xem mặt mũi của Tiêu lão thừa tướng nên ngày hôm nay ta sẽ không truy cứu chuyện này. Nhưng mà nếu như sau này ngươi lại đến dây dưa với vương phi của ta, cũng đừng trách ta ra tay vô tình.”
“Còn nữa... Ta có yêu vương phi của mình hay không trong lòng của ta biết rất rõ ràng, không cần người khác phải nhắc nhở.”
Lời này vừa mới nói xong, Mặc Nhiễm liền vươn tay kéo eo nhỏ của Cổ Thánh Y qua, thả người nhảy lên, trực tiếp bay lên bờ. Cổ Thánh Y vẫn còn chưa kịp phản ứng, hai chân của mình đã tiếp xúc mặt đất.
Cô quay đầu lại theo bản năng, con thuyền vẫn còn đang dừng trên mặt nước, Tiêu Uất Lam vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, bóng đêm dày đặc, Cổ Thánh Y thấy không rõ gương mặt của hắn ta, nhưng mà lại có thể cảm nhận được tâm trạng cô đơn của hắn ta.
Thở một hơi bất đắc dĩ, vốn dĩ thất tình có độc, lục dục hại người, đúng là chuyện tình yêu không dính được thân.
Lực đạo trên tay của Mặc Nhiễm tăng thêm, kéo Cổ Thánh Y đến gần mình, hắn nói với một giọng điệu nghiêm túc: “Sao vậy... Cảm thấy hối hận rồi hả? Hay là... Trời thanh gió mát, không say một trận cho nên cảm thấy rất đáng tiếc?”
“Chàng đây là... Đang nói cái gì vậy? Mặc Nhiễm, chàng làm ta đau, buông ra.”
Cổ Thánh Y vùng vẫy đẩy tay của Mặc Nhiễm ra, nhưng mà động tác như thế ở trong mắt của Mặc Nhiễm lại rõ ràng trở thành Cổ Thánh Y từ chối mình, sợ Tiêu Uất Lam đau lòng.
Biết là người ở trên thuyền vẫn còn đang nhìn, Mặc Nhiễm khiêu khích nhìn thoáng qua Tiêu Uất Lam, sau đó dùng một cái tay khác nâng cằm của Cổ Thánh Y lên, một giây sau đó Cổ Thánh Y chỉ cảm thấy hô hấp của mình đã bị người ta cướp đoạt.
Hơi thở nóng rực tràn đầy phẫn nộ của Mặc Nhiễm đè trên môi cô, đôi môi mỏng dịu dàng áp chặt lấy đôi môi của Cổ Thánh Y, Cổ Thánh Y mở hai mắt sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, thời gian như dừng lại, đợi đến lúc cô tỉnh táo muốn vùng vẫy thì đã sớm không kịp nữa rồi.
Nụ hôn không thành thạo nhưng thô lỗ của Mặc Nhiễm làm cho Cổ Thánh Y không thể hô hấp, môi lưỡi quấn quýt với nhau, trong ngực lại càng chập trùng gấp gáp hơn nữa, hắn dùng một bàn tay nắm chặt lấy cái ót của Cổ Thánh Y, làm cho Cổ Thánh Y không thể động đậy.
Cảm nhận được khuôn mặt của Cổ Thánh Y đang đỏ bừng, rốt cuộc Mặc Nhiễm cũng đã dời môi mình, sau đó giọng nói có hơi khàn khàn: “Sau này không có sự đồng ý của ta, không cho phép nàng xuất phủ.”
“Cái... Cái gì?”
Nhìn Mặc Nhiễm đang đi trước mặt mình, Cổ Thánh Y kinh ngạc không ngậm miệng được, cô không nghe lầm đó chứ, lần sau hả?
“Đi chậm như vậy là muốn bị bỏ rơi nữa hả, hay là muốn bị người ta mang lên thuyền?” Mặc Nhiễm quay đầu lại một phát bắt lấy cánh tay của Cổ Thánh Y, lôi kéo cô bước nhanh về phía trước.