Nhưng vừa đi tới trước mặt Cổ Thánh Y , người Cổ Y Xán đột nhiên nghiêng nghiêng, sau đó cả người bỗng ngã lên người Cổ Thánh Y, vừa vặn đè lên cánh tay bị thương của cô.
Cổ Thánh Y lập tức đau đến sắc mặt tái nhợt.
Nhóm người Lục Ngạn cũng không ngờ sẽ thành ra vậy, ai cũng sợ ngây người.
Sau khi kịp phản ứng thì vội vàng tiến lên kéo Cổ Y Xán ra, lại nhìn cánh tay của Cổ Thánh Y lúc này đã thấm đỏ, sa y cũng bị nhuộm thành một màu đỏ như máu.
"Cổ Y Xán ngươi có ý gì vậy!" Lục Ngạn thấy thế thì nhất thời không nhịn được, quay đầu lại nhìn Cổ Y Xán rồi tức giận chỉ trích.
Người khác không biết Nhị tiểu thư Cổ gia Cổ Y Xán có thân phận gì, nhưng Lục Ngạn thì rõ ràng.
Bình thường gọi nàng ta một tiếng Nhị tiểu thư, chỉ là vì nể mặt Cổ Trích Tinh và Cổ Thánh Y thôi.
"Ngươi là cái thá gì mà dám to mồm với Nhị tiểu thư vậy?" Hồng Khuyên đứng bên cạnh Cổ Y Xán nghe thế thì cũng không tỏ ra yếu kém mà tiến lên, giơ tay tát mạnh một cái lên mặt Lục Ngạn.
Cổ Thánh Y thấy thế thì nhíu mày, sau đó đứng dậy.
"Người đâu, đưa ả nha hoàn không biết quy củ này ra ngoài đánh bốn mươi bản!" Cổ Thánh Y ngẩng đầu nói to, người hầu nhỏ ngoài cửa nghe thế thì vội vàng đi vào, bắt lấy Hồng Khuyên định đưa ra ngoài.
Trước giờ Hồng Khuyên đi theo Cổ Y Xán, hơn nữa Vương gia lại sủng ái Cổ Y Xán , thế nên nàng ta là nha hoàn mà cũng trở nên hung hăng càn quấy.
Lúc này thấy Cổ Thánh Y đột nhiên muốn ra tay, Hồng Khuyên lập tức hét to.
"Vương phi người không thể đánh nô tì, nô tì không làm gì sai cả, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta!"
"Dựa vào cái gì mà đánh ngươi hả? Vậy bổn vương phi nói cho ngươi, Lục Ngạn là nha hoàn bên cạnh ta, ngay cả bổn vương phi cũng không nỡ động đến nàng, thế mà lúc này ngươi lại dám ra tay. Hôm nay, đừng nói là ngươi, dù là chủ tử của ngươi, dù là Vương gia động thủ, thì Cổ Thánh Y cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ!"
Cổ Thánh Y nghe thế thì lạnh lùng nói, Cổ Y Xán và Hồng Khuyên nghe thế thì lại sửng sốt, không ngờ Cổ Thánh Y lại bá đạo như thế, ngay cả lời như thế mà cũng nói ra được.
"Dẫn đi!" Cổ Thánh Y thấy hai tên tiểu tư vẫn đang đờ ra thì tức giận hét lên.
Hai tên tiểu tư lập tức tỉnh hồn, mạnh mẽ kéo Hồng Khuyên vẫn đang giãy giụa đi ra ngoài.
Trong sân, Lý ma ma đã cho người chuẩn bị bản và ghế từ lâu rồi.
Cổ Y Xán nhìn thấy mà nôn nóng, hôm nay Cổ Thánh Y đánh Hồng Khuyên trước mặt nhiều người như thế, đây chính là đang khiến Cổ Y Xán mất mặt chứ gì nữa?
"Tỷ, tỷ không thể làm thế! Nếu nàng ta mạo phạm tỷ chỗ nào thì muội muội nhận tội thay nàng ta!" Cổ Y Xán nhíu mày.
Thật ra cũng không phải là đau lòng gì cho Hồng Khuyên, chỉ là hôm nay Cổ Thánh Y phát huy khiến nàng ta mất mặt, sau này nếu nàng ta còn muốn quản lí mọi người trong phủ, sợ rằng sẽ khó khăn.
"Muội muội nên tự trọng chút đi, đừng có đặt mình ngang hàng với đám tiện tì mà học mấy cái thủ đoạn không ra gì để khiến ta đồng tình." Cổ Thánh Y nghe thế thì chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, trầm giọng nói.
Lục Ngạn đứng sau lưng Cổ Thánh Y hoàn toàn sững ra, nàng ta vẫn biết Cổ Thánh Y khá vừa ý nàng ta, nhưng không ngờ vì nàng ta mà Cổ Thánh Y có thể làm đến nước này.
"Tỷ tỷ đừng quên, bây giờ quyền lực trong Vương phủ này vẫn nằm trong tay muội! Các ngươi dừng tay hết cho ta!" Cổ Y Xán thấy Cổ Thánh Y chẳng màng gì khi nàng ta giả vờ đáng thương, bèn dứt khoát cứng rắn.
"Đúng là khôi hài, chẳng lẽ cái tiếng Trấn Nam vương phi của ta chỉ là để trưng thôi sao? Bổn vương phi còn chưa chết, từ khi nào mà Vương phủ này đến lượt một ả đàn bà không danh không phận là ngươi làm chủ vậy!" Cổ Thánh Y nghe thế thì tức giận nói.
Ban nãy Cổ Y Xán cố ý đè lên vết thương của cô đã khiến Cổ Thánh Y tức giận rồi.
Nếu người ta chẳng sợ chết bắt nạt đến nơi rồi, chẳng lẽ Cổ Thánh Y còn không đáp trả?
"Ngươi!" Cổ Y Xán tức phát run khi bị cô nói thế, mà lại không thể làm gì.
"Đánh mạnh vào cho bổn Vương phi. Nếu một tháng không xuống giường được thì mỗi người được thưởng năm lượng. Nếu ba tháng không xuống giường được thì mỗi người được thưởng mười lượng!" Cổ Thánh Y trầm giọng nói với hai tên tiểu tư.
Hai ngươi đó vừa nghe có tiền thưởng thì mỗi một bản đánh ra đều rất tận lực.
Mới đánh hơn mười bản mà Hồng Khuyên không chịu nổi đã ngất xỉu rồi.
Cổ Y Xán thấy thế thì nhíu mày, ánh mắt nhìn Cổ Thánh Y cũng đầy căm hận.
"Thôi, lôi ra đi. Nhìn mà chướng mắt." Cổ Thánh Y thấy nàng ta ngất rồi, lúc này mới thản nhiên nói.
Cô cũng chỉ muốn dạy dỗ ả nha hoàn không biết trời cao đất rộng này thôi, thuận thiên cảnh cáo Cổ Y Xán một chút.
Nhưng nếu để xảy ra án mạng thì không hay.
"Dạ!" Mấy tên tiểu tư nghe thế thì lĩnh mệnh, sau đó thì kéo Hồng Khuyên nửa chết nửa sống ra ngoài.
Cổ Y Xán thấy thế thì giận dữ nhìn Cổ Thánh Y, sau đó vội vàng đi ra theo.
Cho đến khi những người đó hết việc đều rời đi, lúc này Cổ Thánh Y mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lục Ngạn, đi lấy số thuốc viên màu trắng mà ta điều phối trước đó đến đây." Cổ Thánh Y ôm cánh tay, mặt đổ mồ hôi lạnh, ban nãy không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt Cổ Y Xán nên mới cắn răng nhịn.
Lục Ngạn nghe thế thì lập tức tỉnh táo, vọt tới trước bàn trang điểm lúng ta lúng túng lấy ra một cái bình bạch ngọc.
Cổ Thánh Y nhận lấy thuốc viên rồi nuốt xuống.
Đây là viên thuốc giảm đau mà mấy hôm trước cô rảnh rỗi buồn tẻ mà điều chế ra, chỉ không ngờ có tác dụng nhanh như thế.
Sau khi uống thuốc, lúc này Cổ Thánh Y mới thấy tốt hơn.
"Giúp ta băng bó lần nữa." Cổ Thánh Y uể oải nói, sau đó nằm lên nhuyễn tháp mà ngủ.
"Nô tì thật sự không biết, hôm nay Nhị tiểu thư nghe nói Vương phi về rồi nên đến Tĩnh Tư Viên thăm hỏi. Nhưng chẳng biết tại sao lại chọc giận Vương phi, Hồng Khuyên tỷ bị đánh ngất. Nhị tiểu thư chưa đi tới cửa cũng đã cũng ngất theo, chẳng biết có phải bị oan ức ở chỗ Vương phi hay không..."
Nha hoàn đó nghe thế thì run rẩy nói.
Không chờ nha hoàn đó nói xong, Mặc Nhiễm đã đạp cửa ra rồ