• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng cung Ngự thư phòng, Hoàng thượng đang mải miết phê duyệt tấu chương.

Sau khi Mặc Nhiễm vào thì Vương công công đã thông báo hai tiếng, nhưng Hoàng thượng cứ như không nghe thấy.

Mặc Nhiễm thấy thế thì không biết làm sao, chỉ đành ngoan ngoãn đứng đợi một bên.

Ban nãy ở trên đường đến đây, Mặc Nhiễm cũng âm thầm suy đoán mục đích mà hôm nay Hoàng thượng đột nhiên gọi hắn vào cung.

Mặc Nhiễm đoán chắc là vì chuyện hôm qua bị ám sát ở phụ cận Bình Vương phủ.

"Hôm kia bị ám sát có bị thương không?" Một lúc lâu sau, Hoàng thượng mới nhàn nhạt hỏi, nhưng vẫn vùi đầu như cũ.

Mặc Nhiễm nghe thế thì sửng sốt, rồi vội vàng tiến đến chính giữa đại điện rồi chắp tay hành lễ.

"Thưa phụ hoàng, nhi thần không sao." Mặc Nhiễm trầm giọng trả lời.

"Người trẫm hỏi là người trong lòng con! Cái cô Nhị tiểu thư của Cổ gia!" Hoàng thượng nghe thế thì giận dữ, đột nhiên nặng nền ném nghiên mực xuống ngay bên chân Mặc Nhiễm.

Mặc Nhiễm nghe thế thì sững sờ, vội vàng quỳ xuống.

"Phụ hoàng bớt giận!" Mặc Nhiễm tự biết chuyện này đã chọc giận Hoàng thượng nên vội vàng nhận sai.

"Sao con lại hồ đồ thế hả? Tên Cổ Trích Tinh ngang ngược, ngay cả trẫm cũng phải nhường ông ta ba phần, thế mà giờ đây con giỏi lắm, dám tằng tịu cùng nữ tử không danh không phận đó ngay trước mặt ông ta. Người mà Cổ Trích Tinh yêu thương nhất chính là cô con gái Cổ Thánh Y, bây giờ con làm thế, chẳng lẽ không sợ Cổ Trích Tinh ông ta ăn thịt con sao!"

Hoàng thượng càng tức giận hơn, đột nhiên ném một phần tấu chương vào trước ngực Mặc Nhiễm.

Mặc Nhiễm thấy thế thì sửng sốt, mở tấu chương ra nhìn, không nhịn được mà nhíu mày.

Hắn không ngờ Cổ Trích Tinh vì chuyện này mà cố ý dâng tấu vạch tội mình!

Cái dáng vẻ cuồng vọng này của Cổ Trích Tinh, đúng là không coi mình ra gì!

"Phụ hoàng, thân thể Y Xán rất yếu. Hơn nữa lúc đó nhi thần rời đi thì vương phi không hề gặp nguy hiểm..."

"Đủ rồi! Đến tận lúc này mà con còn không biết hối cải đúng không?" Mặc Nhiễm còn chưa nói xong thì đã bị Hoàng thượng ngắt lời.

Mặc Nhiễm nghe thế thì nhíu mày, biết bây giờ Hoàng thượng đang bực bội nên chỉ đành nhịn.

"Nhi thần biết sai rồi, trở về sẽ suy ngẫm lại." Mặc Nhiễm thỏa hiệp.

"Vì cô con gái bảo bối của mình, chuyện gì Cổ Trích Tinh cũng làm trước, hôm nay ngay trước mặt văn võ bá quan khiến trẫm mất mặt. Sau này đừng có để xảy ra chuyện này nữa!"

Hoàng thượng thấy thái độ nhận sai thành khẩn của Mặc Nhiễm nên cũng không chăm chăm vô chuyện này nữa, dặn thêm đôi câu rồi cho Mặc Nhiễm lui xuống.

Cùng lúc đó, Trấn Nam vương phủ.

Cổ Thánh Y vội vàng đưa Lục Ngạn trở lại Tĩnh Tư Viên xử lí vết thương, ban nãy Mặc Nhiễm ra tay ngay trên xe ngựa đã chạm đến vết thương của Cổ Thánh Y , sợ rằng lúc này vết thương lại vỡ ra rồi.

"Bạch Yến, ngươi đi mang một chậu nước đến. Lý ma ma, bà đi chuẩn bị một thước vải trắng sạch sẽ và kéo." Lục Ngạn thấy sắc mặt Cổ Thánh Y không thoải mái nên vội vàng đỡ Cổ Thánh Y về phòng, sốt ruột nói với Bạch Yến và Lý ma ma.

Bạch Yến và Lý ma ma đều là người của An Bình vương phi, lần trước Lục Ngạn được Mặc Nhiễm đồng ý bèn gọi hai người đến, làm việc hầu hạ bên cạnh Cổ Thánh Y .

Bây giờ hai người này thấy sắc mặt Cổ Thánh Y không tốt nên cũng vội vàng tản ra.

"Tiểu thư, người phải nhẫn nại một chút." Lục Ngạn đau lòng gỡ vải trắng cho Cổ Thánh Y, ban đầu là thớt vải trắng như tuyết, giờ đã bị máu tươi nhuộm đỏ, thấy mà kinh hồn.

"Vương gia đúng là, sao không cẩn thận một chút chứ." Lục Ngạn thấy vết thương đó lại chảy mảy, lập tức đau lòng rơi nước mắt, không nhịn được mà trách móc.

"A... Sự dịu dàng cẩn thận của hắn đều dành cho Cổ Y Xán rồi, làm gì còn phần ta nữa." Cổ Thánh Y nghe thế thì cười lạnh, trong lòng đột nhiên thấy đau xót.

Cô biết cái cảm giác đau đớn tận tâm can này là của Cổ Thánh Y đã hương tiêu ngọc vẫn, tuy nguyên chủ đã chết, nhưng có làm thế nào cũng không hóa giải nổi cái chấp niệm cuối cùng này.

"Cổ Y Xán sử dụng cái chiêu này thật tài tình!" Cổ Thánh Y như đang lẩm bẩm, hôm nay khi Khắc Trì đưa tờ giày này đến Cổ Thánh Y còn rất nghi ngờ, rốt cuộc Cổ Y Xán làm thế có mục đích gì.

Giờ thì Cổ Thánh Y biết rồi, cái chiêu gây xích mích chia rẽ Cổ Y Xán dùng rất là thạo.

Đầu tiên là tung tin vịt, sau đó thì dẫn chuyện lên đầu cô, định khiến cho mối quan hệ giữa Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y hoàn toàn đứt đoạn.

"Tiểu thư, Nhị tiểu thư dẫn theo người qua đây!" Bạch Yến đang trông coi bên ngoài, từ xa đã thấy Cổ Y Xán dẫn người đi đến Tĩnh Tư Viên bèn vội vàng chạy vào thông báo.

Cổ Thánh Y nghe thế thì nhướng mày, kéo tấm vải trắng trong tay tùy tiện băng bó vết thương lại, sau đó lấy thủy tụ rộng lớn đặt xuống che trên vết thương.

"Tỷ tỷ về rồi đấy sao?" Cổ Y Xán còn chưa vào cửa đã oang oang nói, Cổ Thánh Y nghe thế thì nhíu mày, Lục Ngạn ngăn không kịp, thấy Cổ Y Xán đã đẩy cửa đi vào rồi.

"Nhọc công muội muội quan tâm. Bổn vương phi rất khỏe." Cổ Thánh Y nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, nhẹ nhàng lật trang sách trong tay, chẳng hề chớp mắt mà thản nhiên nói.

"Vậy thì tốt quá, muội muội lo lắng gần chết. Đều do Vương gia cả, hôm qua đưa muội đi trước mới bất đắc dĩ bỏ tỷ lại."

Cổ Y Xán thấy Cổ Thánh Y chẳng bị sao cả thì trong lòng càng tức giận hơn, một lúc lâu sau mới mỉm cười nói, giọng điệu đầy đắc ý và khoe khoang.

Lục Ngạn đứng bên cạnh Cổ Thánh Y nghe thấy thì rất giận dữ, chỉ muốn tiến lên vung tay tát mạnh nàng ta hai cái thôi, trong lòng thầm mắng Cổ Y Xán không biết liêm sỉ, cướp trượng phu của tỷ tỷ thì thôi đi, còn trắng trợn đến khoe khoang thế đó.

"Vương gia làm đúng lắm, muội muội yếu ớt như thế, nếu rời khỏi nam nhân chắc không sống được. Bổn vương phi thì khác, chuyện gì cũng tự mình làm, chẳng cần ra vẻ nhu nhược đáng thương như đào kép để được nam nhân đồng tình."

Cổ Thánh Y nghe thế mà trong mắt chẳng gợn sóng gì, chậm rãi ngẩng đầu lên rồi thản nhiên nói với Cổ Y Xán đang rất đắc ý.

Cổ Y Xán nghe thế thì nhíu mày, răng sắp cắn nát cả hàm, không ngờ bây giờ Cổ Thánh Y giỏi ăn nói đến thế.

Trước giờ Cổ Y Xán tự cho mình thanh cao, nhưng bây giờ Cổ Thánh Y lại so sánh nàng ta với đám đào kép thấp kém!

Cơn tức này, Cổ Y Xán không nuốt trôi!

Cổ Y Xán trừng mắt, định phản kích lại, sau khi tiến lên một bước đột nhiên ngửi thấy một mùi máu thoang thoảng, không nhịn được mà nhíu mày.

Cổ Y Xán hít thở sâu, vờ như lơ đãng quan sát cả người Cổ Thánh Y một phen, rồi ánh mắt dừng lại trên cánh tay Cổ Thánh Y.

Thấy trên sa y màu trắng như tuyết đã thấm một vết máu nhàn nhạt, Cổ Y Xán thấy thế thì trong lòng lập tức hiểu rõ.

Ánh mắt lóe lên, sau đó đi tới chỗ Cổ Thánh Y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK