Sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cổ Thánh Y và trầm giọng hỏi.
"Ngươi thật sự muốn hòa ly với ta như vậy sao?"
Mặc Nhiễm cau mày, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào mắt Cổ Thánh Y, cố gắng tìm kiếm điều gì đó. Có lẽ là ái mộ, có lẽ là không nỡ, cũng có lẽ là ...
Ai biết được? Có lẽ cũng chỉ có mình Mặc Nhiễm biết mà thôi.
Cổ Thánh Y chưa thấy hắn như thế này bao giờ, không khỏi sửng sốt.
Một lúc sau hoàn hồn lại rồi nói một cách nghiêm túc.
"Đương nhiên là thật. Trước đây là ta không đúng, cũng hiểu mọi chuyện không thể miễn cưỡng.”
Cũng không biết lời nào của cô đã chọc tức Mặc Nhiễm, động tác trên tay Mặc Nhiễm đột nhiên gia tăng, Cổ Thánh Y bỗng kêu lên đau đớn.
"Mặc Nhiễm, ngươi điên rồi! Ngươi cố ý!" Cổ Thánh Y cẩn thận rút cánh tay của mình ra, nhìn Mặc Nhiễm, không vui oán hận.
Mặc Nhiễm trừng mắt, sau đó cẩn thận kéo cánh tay cô lại, tiếp tục động tác nhẹ nhàng bôi thuốc giúp cô.
"Bổn vương cũng mong sao mau chóng hòa ly với ngươi! Để đỡ phải chướng mắt." Mặc Nhiễm có vẻ tức giận nói. Cổ Thánh Y nghe thấy những lời đó hít một hơi thật sâu, cũng không nói gì thêm nữa.
Hai người không nói lời nào, yên lặng ở trong một gian phòng, ngược lại có vẻ hài hòa ấm áp.
Lúc này, trong Nghê Thường Các lại không bình yên như vậy.
Cổ Y Xán đang đi đi lại lại trong phòng, liên tục nhìn ra bên ngoài, giống như đang đợi ai đó.
"Tiểu thư, ngài vẫn nên nghỉ ngơi trước đi. Vương gia đêm nay bận nhiều chuyện nên không thể qua được." Hồng Khuyên kéo hai chân đi đứng không thuận tiện bước tới an ủi.
Lần trước bị đánh ở Tĩnh Tư Viện, nếu như không phải Hồng Khuyên lanh lẹ, giả vờ ngất đi, e rằng hiện tại đã về tây thiên rồi.
“Câm miệng cho ta!” Cổ Y Xán cau mày, lạnh lùng hét lên.
Dù chính sự của Mặc Nhiễm có bận rộn đến đâu, mỗi đêm hắn vẫn luôn dành thời gian đến gặp nàng ta, nhìn nàng ta ngủ say rồi mới rời đi.
Nhưng tối nay vẫn chưa đến, Cổ Y Xán làm sao có thể không vội.
Hồng Khuyên thấy nàng ta như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, thành thật lui sang một bên, kẻo lại chạm vào vảy ngược của Cổ Y Xán.
Trong lòng Cổ Y Xán không cam tâm, vẫn đợi cho đến khi ngọn nến đỏ lụi tàn, ánh trăng bị khuất mà Mặc Nhiễm vẫn không đến.
Rốt cuộc cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ, Cổ Y Xán dựa vào bàn và ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cổ Thánh Y vẫn chưa tỉnh ngủ thì đã nghe thấy Lục Ngạn bước vào và nói Mặc Nhiễm đã cho mời đại phu đến khám cho cô.
Cổ Thánh Y nghe vậy nghiêng đầu qua bên kia, rồi lại thiếp đi.
“Đại phu, phiền ngài xem vết thương của Vương phi như thế nào rồi?” Mặc Nhiễm thấy Cổ Thánh Y không muốn đứng dậy, sau đó thở dài nặng nề, hắn bước vào kéo cô dậy, để cô dựa vào mình, đưa cánh tay quấn băng gạt của Cổ Thánh Y ra ngoài.
Lục Ngạn giúp đại phu cẩn thận cởi bỏ hết lớp vải trắng quấn quanh vết thương, khi nhìn thấy vết thương, đại phu kinh ngạc một chút.
Sau đó, ông ta cẩn thận kiểm tra.
“Vương gia không cần lo lắng, may mà vết thương của Vương phi đã được xử lý trước. Lão phu kê đơn thuốc khác cho Vương phi uống mấy ngày, dưỡng thương tốt sẽ không sao nữa.” Đại phu sau khi kiểm tra thương thế của Cổ Thánh Y, khẽ trầm giọng nói.
Mặc Nhiễm nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm.
“Đại phu, trong thời gian dưỡng thương cần chú ý điều gì không? Trên người Vương phi không thể để lại sẹo." Mặc Nhiễm đột nhiên như đang nghĩ tới điều gì và hỏi.
Cổ Thánh Y vốn đã nghiêng nước nghiêng thành, nếu thực sự để lại một vết sẹo lớn như vậy, sau này phải làm sao?
"Vương gia đừng lo lắng, hiện giờ vẫn chưa đóng vảy. Cho nên ngày thường chỉ cần chú ý uống thuốc, không được ăn đồ cay. Nhớ đừng để miệng vết thương ướt." Đại phu cung kính nói.
Mặc Nhiễm gật đầu nói: "Kỷ Đạt đi tiễn đại phu, nhân tiện lấy thuốc về. Dặn dò nhà bếp trong thời gian này đừng nấu những món cay.”
Sau khi Mặc Nhiễm dặn dò, rồi xác định không bỏ sót điều gì nữa, lúc này mới đặt Cổ Thánh Y đang ngủ say lên trên giường.
Mấy ngày nay Cổ Thánh Y hẳn là rất mệt, vì vậy Mặc Nhiễm không làm phiền cô nữa, mặc kệ cô ngủ.
Đám người Lục Ngạn ở bên cạnh nhìn thấy vậy không khỏi vui mừng, thầm cảm thán cho Cổ Thánh Y cuối cùng cũng chịu đựng được.
Trong Nghê Thường Các, Cổ Y Xán dựa vào bàn ngủ say vẫn chưa tỉnh, nghe thấy Hồng Khuyên ở bên cạnh đang không ngừng kêu mình dậy.
Nàng ta không thể không tức giận mà mở mắt ra, không vui nhìn nàng ta.
“Mới sáng sớm ngươi kêu cái gì!” Tối hôm qua Cổ Y Xán không đợi được Mặc Nhiễm đến, lúc này rất khó chịu, quát mắng Hồng Khuyên.
"Tiểu thư không xong rồi, nô tỳ tối qua nghe nói Vương gia đi tới Tĩnh Tư Viên, sáng nay lại đi tới đó, một lúc mới ra khỏi Tĩnh Tư Viên." Hồng Khuyên làm sao có thể quan tâm nhiều như vậy, vội vàng nói tin tức sáng nay nghe ngóng được cho Cổ Y Xán.
Cổ Y Xán ngay lập tức tỉnh dậy, tối qua Mặc Nhiễm vẫn không đến, nàng ta đã nghĩ ra vô số khả năng, nhưng không ngờ hắn lại đến gặp Cổ Thánh Y!
"Sao có thể như vậy? Vương gia bây giờ đang ở đâu?" Cổ Y Xán cau mày hỏi.
“Có lẽ đang ở thư phòng.” Hồng Khuyên suy nghĩ một chút rồi nói, vừa nói xong đã không thấy bóng dáng Cổ Y Xán đâu nữa rồi.
“Nhớ chuẩn bị một bát canh gà nhân sâm đem qua cho Vương gia.” Cổ Y Xán bỏ câu nói này không thèm quay đầu lại, bước thẳng vào thư phòng, mặc kệ Hồng Khuyên có đi theo hay không.
Hồng Khuyên sửng sốt, nhưng nhìn thấy Cổ Y Xán đã lao ra khỏi phòng, nàng ta kéo thân thể bất tiện của mình đi theo sau.
Cổ Y Xán vội vàng đi đến thư phòng, cẩn thận chỉnh lại quần áo và đầu tóc, bưng lấy canh gà nhân sâm trong tay Hồng Khuyên, sau đó mở cửa bước vào.
“Vương gia đang nhìn gì vậy?” Cổ Y Xán giả vờ như không biết chuyện gì bước đến, đặt canh gà trước mặt Mặc Nhiễm, nhẹ giọng hỏi.
Mặc Nhiễm vừa nghe xong thì sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười, nhưng nụ cười này không còn vẻ cưng chiều và chân thành như trước nữa.
“Đang xử lý một vài chuyện, sao nàng lại tới đây?” Mặc Nhiễm cất cuốn sách trên tay, thản nhiên đáp.
"Không có gì. Tối hôm qua không thấy Vương gia tới. Xán Nhi suy nghĩ lung tung nên đến xem thử. Đây là canh gà ta hầm, Vương gia nếm thử đi." Cổ Y Xán dịu dàng nói.
Đôi mắt của Mặc Nhiễm lóe lên, sau đó thản nhiên nói.
"Vương phi bị thương. Tối hôm qua ta qua đó xem một chút."
Mặc Nhiễm tùy ý nói, vừa âm thầm chú ý đến biểu hiện của Cổ Y Xán