Tạ Hy Ninh vừa nói, vừa không quên dùng ngón tay gõ trán cô, trong mắt tràn đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cổ Thánh Y cụp mắt cười khẽ: “Hy Ninh, con người sẽ thay đổi, không phải sao?”
“Hy Ninh, qua chuyện này, chữ tình đã không còn trọng lượng với ta nữa. Đời người ngắn ngủi, sinh tử thất thường, sau này ta chỉ muốn sống thật tốt. Nếu may mắn gặp được người mình thích thì cũng phải hai bên tình nguyện mới được.”
Bởi vì nguyên chủ nên bây giờ Cổ Thánh Y mới không giấu giếm Tạ Hy Ninh, nói rất thoải mái.
Vì sự thay đổi của Cổ Thánh Y quá lớn, lớn tới mức Tạ Hy Ninh nghe thấy lời này của Cổ Thánh Y, nàng ấy phải kinh ngạc dừng chân, đứng yên tại chỗ.
Đôi mắt sáng ngời của Tạ Hy Ninh mở to, nàng ấy vừa kinh ngạc, vừa phấn khích bảo: “Ta thật sự không dám tin mình lại nghe được những lời này từ miệng ngươi. Trước đó ta đã nghe các vị tiểu thư nói ngươi đã thay đổi tính cách nhát gan, khiến ai nấy đều kinh ngạc trong tiệc mừng thọ của Cổ lão phu nhân, hôm nay được gặp đúng là ba ngày không gặp kẻ sĩ, phải nhìn bằng con mắt khác đấy.”
Vẻ phấn khích trên mặt Tạ Hy Ninh khiến Cổ Thánh Y biết người này đáng để làm bạn.
Chỉ có bạn bè thật sự mới có thể mừng rỡ vì sự thay đổi của ngươi, phấn khích vì ngươi đã trở thành một con người mới.
“Hy Ninh, chuyện trước kia...”
“Trước kia? Trước kia thế nào?”
Tạ Hy Ninh biết Cổ Thánh Y muốn nói về chuyện trước kia mình cắt đứt quan hệ với Cổ Thánh Y vì Mặc Nhiễm, nhưng mấy chuyện cũ này dễ làm mất vui lắm.
Tạ Hy Ninh bỗng nhiên ôm chầm lấy Cổ Thánh Y, sau đó vùi đầu vào vai cô, mắt đỏ hoe, mũi cay nói: “Thánh Y, ta cứ tưởng hai chúng ta không thể nắm tay đi cùng, tâm sự với nhau như hôm nay nữa! Giờ nhìn thấy ngươi thế này, ta thật sự rất vui cho ngươi.”
Cổ Thánh Y đột nhiên không biết làm sao, đôi tay khựng lại giữa không trung, nhưng trong lòng lại như có một dòng nước ấm chảy qua. Giờ phút này cô bỗng cảm thấy hơi may mắn, may mắn vì mình có thể cảm nhận được sự dịu dàng chưa bao giờ có khi đến thế giới không thuộc về mình.
Giờ đang là mùa hè, trúc đào nở rộ từng chùm làm đỏ cả vùng núi đồi, giống như từng ngọn lửa đang bừng cháy.
Núi xanh chùa cổ, ve kêu chim lượn, những cảnh vật rõ ràng không tương xứng với nhau, đặt ở cạnh nhau lại tạo nên một khung cảnh khác hẳn.
“Thánh Y, hiếm khi hai chúng ta có dịp gặp nhau, trời còn sớm, ngươi đi dạo với ta một lúc được không?”
Đáng lý ra hai người thắp hương xong nên về nhà, nhưng nhìn vào đôi mắt tràn đầy mong đợi của Tạ Hy Ninh, Cổ Thánh Y thật sự không nỡ từ chối.
Thấy Cổ Thánh Y gật đầu, Tạ Hy Ninh càng vui vẻ hơn, miệng líu ríu không ngừng.
Lúc thì hái một chùm hoa trên núi, lúc thì nhặt một hòn đá, hoàn toàn không có sự điềm đạm và kiểu cách của một tiểu thư khuê các bình thường, Cổ Thánh Y có thể thấy được sự hoạt bát và nhanh nhẹn mà tuổi này nên có.
“Thánh Y, ngươi nhìn kìa! Ta bắt nó lại cho ngươi nhé?”
Sau đó Tạ Hy Ninh hơi khom người, cúi đầu nhìn chằm chằm vào một con bướm.
Tạ Hy Ninh từ từ vươn tay ra, khóe miệng cong lên cao.
Nàng ấy canh đúng thời cơ, đột ngột nhào về trước, nhưng chú bướm đã đắc ý vỗ cánh bay đi mất, không để nàng ấy được như ý.
“Ta đường đường là nữ nhi nhà tướng, chẳng lẽ không bắt được một con bướm nho nhỏ như ngươi sao?”
Cổ Thánh Y nhìn cảnh này, hiểu ý cười một tiếng, tuy đứng ở xa nhưng ánh mắt cô không ngừng nhìn theo bóng dáng Tạ Hy Ninh.
“Thánh Y, ta nhất định phải bắt được nó cho ngươi xem!” Tạ Hy Ninh vừa nói vừa đuổi theo chú bướm, nhưng vì thế nên không chú ý, hậu quả là nàng ấy vấp phải “hòn đá cản đường” ở phía trước.
“Hy Ninh!”
“Tạ tiểu thư!”
Cổ Thánh Y và Lục Ngạn đồng thời sợ hãi gọi, Tạ Hy Ninh vội nhìn theo, sau đó lập tức biến sắc.
Nhưng lúc này dù Tạ Hy Ninh muốn dừng lại cũng không kịp nữa, cơ thể nàng ấy mất khống chế nghiêng về trước.
Tạ Hy Ninh theo bản năng nhắm chặt mắt lại, đợi một lúc cũng không cảm nhận được đau đớn như trong tưởng tượng.
Tạ Hy Ninh khó hiểu mở mắt ra, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú góc cạnh bỗng xuất hiện trước mắt mình.
Tạ Hy Ninh không nhịn được ngơ ngác nhìn, không ngờ thế gian này vẫn có một nam tử tuấn tú như thế, mày kiếm mắt sáng, áo trắng tóc đen, khiến người ta không rời mắt nổi.
“Cô... Cô nương... Ngươi không sao chứ?” Nam tử thấy Tạ Hy Ninh không nói lời nào một hồi bèn lo lắng hỏi.
Tạ Hy Ninh nghe thấy lời thoại, không cần đoán cũng biết mình là mỹ nhân được anh hùng cứu. Nàng ấy vội vàng tránh khỏi vòng tay của nam tử, thay đổi dáng vẻ mạnh mẽ oai hùng lúc trước, tỏ ra ngoan ngoãn cười khẽ đáp: “Cảm ơn vị công tử này đã cứu giúp.”
“Không... Không có gì...”
Tạ Hy Ninh nhìn thấy sắc mặt nam tử tái nhợt, đau đớn ôm ngực, chẳng lẽ nàng nặng quá nên khiến người ta bị nội thương?
Tạ Hy Ninh hơi lo lắng cúi đầu nhìn mình từ trên xuống dưới, nàng ấy chưa tìm ra mình béo chỗ nào thì nam tử đã đột nhiên ngã vào người nàng.
“Ấy... Vị công tử này, mặc dù ngươi đã cứu ta... nhưng ngươi cũng không thể... Ơ... Ngươi... Ngươi bị sao thế?”
Tạ Hy Ninh luống cuống giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, đợi khi Cổ Thánh Y lo lắng chạy tới, Tạ Hy Ninh mới không chịu đựng nổi nữa, suýt ngã xuống đất.
“Lục Ngạn, Hy Ninh, mau giúp ta nâng hắn qua dưới bóng cây bên kia.”
Dưới sự nâng đỡ của mấy người, cuối cùng cũng chuyển nam tử này tới bên cạnh cây lê cách đó không xa.
Cổ Thánh Y nhanh chóng kề hai ngón tay lên cổ hắn, mở mí mắt hắn ra, kiểm tra kích thước đồng tử, sao đó đặt hai ngón tay lên cổ tay nam tử để thăm dò mạch đập.
Tạ Hy Ninh nghi vấn đầy bụng, nhưng trước mắt mạng người quan trọng hơn, nàng ấy cũng tự nhiên hỏi: “Thánh Y, hắn sao rồi?”
“Không sao, vẫn cứu được.”
Cổ Thánh Y không nói nữa, cô lấy ngân châm dự phòng trong ngực ra, nhanh chóng vén tay áo nam tử lên.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Cổ Thánh Y có thể điềm tĩnh, quen việc như thế.
Mặc dù nàng là người ngoài nghề, nhưng nàng cũng biết học y cấp tốc không thể thành công, có thể đạt tới trình độ hiện tại của Cổ Thánh Y thì ít nhất cũng cần ba năm mới được.
Nhưng khi ngân châm đâm vào da, nam tử đột nhiên ngồi dậy hít một hơi, sau đó lại ngất xỉu.