Nhưng trước đây, vì muốn lấy lòng Mặc Nhiễm, Cổ Thánh Y đều lựa chọn nhẫn nhịn đủ đường Cổ Y Xán.
Vì khiến Mặc Nhiễm vui vẻ, Cổ Thánh Y thậm chí còn nghĩ đến việc để hắn nạp Cổ Y Xán làm trắc phi.
Khi đó Lục Ngạn cũng biết chuyện này, cũng cảm thấy nóng lòng.
Nhưng mà hiện tại rất tốt, sau đợt ốm nặng kia, Cổ Thánh Y dường như đã nhìn rõ tất cả mọi việc.
Nhất là thái độ với Mặc Nhiễm và Cổ Y Xán. Cô không chỉ không còn say mê Mặc Nhiễm như trước mà cũng không cố ý lấy lòng và nhẫn nhịn Cổ Y Xán nữa.
Cứ như vậy, Lục Ngạn cũng không cần lo lắng Cổ Thánh Y sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa.
“Trong sạch hay không cũng là chuyện của người ta, chúng ta cần gì nhọc lòng.” Cổ Thánh Y hờ hững nói.
Cô mặc kệ Cổ Y Xán làm vậy có mục đích gì, chỉ cần nó không dính dáng gì đến mình, cô sẽ mặc kệ không quan tâm.
“Tiểu thư nói đúng, thật ra chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến tiểu thư.” Lục Ngạn thấy cô nói vậy cũng gật đầu tán thành.
Cùng lúc đó, trong phủ Trấn Nam Vương.
Mặc Nhiễm vất vả lắm mới sai người đuổi hết đám dân thường tụ tập trước phủ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
“Vương gia, tra được rồi.” Kỷ Đạt vẻ mặt nghiêm túc, đi tới bên Mặc Nhiễm trầm giọng nói.
“Là ai!” Mặc Nhiễm nghe vậy tức giận hỏi. Chuyện hôm nay mà truyền vào Hoàng cung thì lại phiền to.
“Thuộc hạ tra được chuyện này truyền ra từ phủ Bình Vương, nghe nói là do một cô nương mặc y phục màu xanh tung tin.”
Kỷ Đạt trầm giọng nói, mặc dù hắn ta không muốn nói ra chuyện này, nhưng sự thật tra được lại là vậy.
Dù hôm nay hắn ta muốn giấu giếm thì ngày sau Mặc Nhiễm vẫn có thể phái những người khác đi điều tra.
“Ta biết là nàng!” Mặc Nhiễm nghe xong thì đột nhiên đập bàn. Khuôn mặt nổi lên gân xanh vì tức giận, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
Mặc Nhiễm vốn ôm một chút hy vọng, mong là Cổ Thánh Y không liên quan gì đến chuyện này.
Nhưng nhìn tình hình hiện giờ, đúng là hắn quá đề cao Cổ Thánh Y rồi.
Nghĩ đến đây, Mặc Nhiễm không nhịn được cau mày.
“Vương gia, chuyện này không thể chứng minh là do Vương phi gây ra.” Kỷ Đạt thấy Mặc Nhiễm giận dữ thì vội vã giải thích giúp.
“Không phải nàng ta? Ngoài nàng ta ra thì còn ai ác độc như vậy! Ngươi đừng quên vì muốn leo lên giường bản vương, nàng ta từng hạ thuốc ta. Bây giờ những lời đồn đãi này đối với nàng mà nói chỉ là chuyện nhỏ!
Bây giờ Mặc Nhiễm cực kỳ giận, nào nghe lọt tai những lời Kỷ Đạt nói.
Mặc Nhiễm còn tưởng rằng gần đây Cổ Thánh Y thật lòng thay đổi, bây giờ xem ra tất cả đều là thủ đoạn đùa bỡn của nàng!
“Kỷ Đạt, chuẩn bị xe ngựa. Bản vương lập tức tới đón Vương phi về!” Qua một lúc lâu, Mặc Nhiễm mới dập được ngọn lửa giận trong lòng, hắn ngoài cười trong không cười nói với Kỷ Đạt .
“Rõ.” Kỷ Đạt biết hiện giờ Mặc Nhiễm đang rất bực, hắn ta nói gì cũng vô ích, chỉ có thể nghe lệnh lui xuống chuẩn bị.
Dù sao hắn ta chỉ là thuộc hạ, những chuyện thế này cần Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y giáp mặt nói rõ ràng mới tốt.
Nửa tiếng sau, Mặc Nhiễm dẫn Kỷ Đạt đến phủ Bình Vương.
Kỷ Đạt nhìn vẻ mặt âm trầm của Mặc Nhiễm, chỉ thầm mong chuyện này thật sự không dính dáng gì đến Cổ Thánh Y .
Tuy Mặc Nhiễm rất giận hành vi của Cổ Thánh Y, nhưng vì Cổ Trích Tinh cũng có mặt nên hắn không hề nổi khùng tại chỗ. Sau khi nói chuyện hồi lâu với ông ta mới thuận lợi rước được Cổ Thánh Y lên xe ngựa.
Dù Cổ Thánh Y nghìn lần vạn lần không muốn, cô cũng chỉ đành lên xe theo về.
Dù sao cô vẫn mang danh Trấn Nam vương phi.
Trong xe ngựa, Mặc Nhiễm và Cổ Thánh Y ngồi đối diện nhau.
Cổ Thánh Y ngồi chống tay gần cửa sổ đã đóng, nhắm mắt không nói lời nào. Mặc Nhiễm thấy cô nhắm mắt, vẻ mặt thản nhiên ung dung, trong lòng lại cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy nữ nhân trước mặt càng lúc càng rời xa sự khống chế của hắn, mà cảm giác này gần như ép điên hắn.
“Cổ Thánh Y , không lẽ ngươi không có gì muốn nói với ta?” Mặc Nhiễm cau mày hỏi Cổ Thánh Y. Bây giờ chỉ cần hắn nghĩ đến lời đồn đãi buổi sáng là cảm thấy trong lòng tức tối không thể nào hả giận.
“Vương gia muốn nghe gì?” Cổ Thánh Y nghe hắn hỏi mới chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt sáng trong lóe lên ánh sáng nhạt, lại thêm vẻ mặt thờ ơ không quan tâm của cô khiến người khác cảm thấy cô như tiên nữ lạc xuống trần gian, không hề để ý chuyện phàm tục.
“Những lời đồn đãi kia là do ngươi sai người truyền ra ngoài!” Mặc Nhiễm thấy cô tỏ thái độ như vậy thì càng nhíu chặt mày. Hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cổ Thánh Y .
Hắn muốn nhìn thấy vẻ bối rối hoặc chột dạ trong mắt cô.
Nhưng hắn thất vọng rồi, vì đôi mắt cô giống như một hồ nước phẳng lặng, không hề có một gợn sóng.
“Nực cười, lời đồn đãi như vậy có ích lợi gì cho ta?” Cổ Thánh Y nghe vậy thì hơi nhăn mày, hỏi ngược lại Mặc Nhiễm đang giận đùng đùng kia.
“Hủy hoại danh tiếng của ta và Y Xán, lại bảo vệ được chính ngươi. Cơ hội một tên hai đích như vậy, sao ngươi có thể dễ dàng bỏ qua?” Mặc Nhiễm nghe cô đáp lời thì cười gằn, trầm giọng nói với cô.
“Vương gia không cần nghĩ nhiều. Nếu ngươi muốn cưới nàng ta, bây giờ có thể bẩm báo với Hoàng thượng. Ta chỉ mong có thể nhanh chóng giũ bỏ cái thân phận Trấn Nam vương phi này thôi.”
Cổ Thánh Y nghe hắn nói vậy cảm thấy rất buồn cười, cô liếc mắt coi thường Mặc Nhiễm, sau đó lại thu lại.
“Cổ Thánh Y ! Tốt nhất ngươi đừng chơi trò lạt mềm buộc chặt với ta. Bản vương không có thời gian chơi với ngươi. Nếu chuyện như vậy còn xảy ra một lần nữa, bản vương nhất định sẽ cho ngươi biết tay!”
Mặc Nhiễm thấy dáng vẻ cái gì cũng không màng của Cổ Thánh Y , trong lòng cảm thấy khó chịu.
“Lạt mềm buộc chặt?” Cổ Thánh Y cười nhạt: “Mặc Nhiễm, ngươi xứng sao?”
Cổ Thánh Y nhếch môi cười giễu cợt, sau đó nhìn Mặc Nhiễm dằn từng chữ một.
Những lời này của cô đã hoàn toàn chọc giận hắn.
Hắn là Ngũ hoàng tử đương triều, lại còn là Trấn Nam Vương được Hoàng thượng đích thân phong hào, người tôn quý như hắn.
Mà hiện giờ Cổ Thánh Y lại dám nói chuyện với hắn như vậy, đúng là coi trời bằng vung!
Mặc Nhiễm đột nhiên xông lên phía trước, hai bàn tay to bóp cái cổ mảnh khảnh của Cổ Thánh Y .
“Cổ Thánh Y , đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì thiếu không khí mà trở nên đỏ bừng, Mặc Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói.
Cổ Thánh Y không hề giãy giụa, chỉ để mặc Mặc Nhiễm làm vậy.
“Mặc Nhiễm, nếu ngươi là...nam nhân, hôm nay lập tức...bóp chết ta tại đây...cũng tốt...cũng tranh thủ dành ra vị trí cho Xán Nhi của ngươi!”
Cổ Thánh Y hình như cố ý chọc giận hắn, càng dám mạnh miệng nói, không hề sợ chết.
Mặc Nhiễm nghe vậy thì ngây người trong chốc lát, tập trung nhìn nữ nhân đang từ từ khép hai mắt lại trước mặt mình. Đôi môi đỏ mọng ngày thường giờ đã trở nên trắng bệch.
Mặc Nhiễm hốt hoảng, lập tức buông tay ra.
Cổ Thánh Y đang hít thở không thông đột nhiên lại có được không khí, cô tham lam há miệng hít mạnh vài hơi.
Cô dựa vào thành xe ho sặc sụa. Có lẽ là do động tác quá mạnh nên động đến vết thương trên cánh tay khiến cô đau đến suýt khóc.
Thấy dáng vẻ này của Cổ Thánh Y , Mặc Nhiễm đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Vừa nãy hắn bị cô chọc giận nên mới kích động ra tay với cô. Bây giờ bình tĩnh lại mới nhận ra bản thân vừa hành động quá trớn. Thấy Cổ Thánh Y ho sặc sụa không ngừng, Mặc Nhiễm muốn vỗ lưng giúp cô dễ chịu hơn, đôi bàn tay to dừng lại trong không trung do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không hạ xuống.
“Ha ha, tạ ơn tha chết của vương gia.” Một lúc lâu sau, Cổ Thánh Y mới chậm rãi bình phục lại, trầm giọng nói với vị vương gia đang vừa sốt ruột vừa tức giận này. Nụ cười bên khóe miệng cô mang đậm vẻ trào phúng, Mặc Nhiễm nhìn thôi đã thấy khó chịu.
“Hôm nay bản vương tha cho ngươi. Nếu lần sau ngươi còn dám tự tiện sai người tung lời đồn đãi như vậy, bản vương nhất định sẽ trừng phạt thật nặng!” Thấy Cổ Thánh Y rốt cuộc bình ổn trở lại, Mặc Nhiễm thở phào yên tâm. Sau đó hắn lại nghiêm túc nhìn cô, trầm giọng nói.
Cổ Thánh Y thấy Mặc Nhiễm cho rằng cô là kẻ đầu têu chuyện này, tự dưng cảm thấy hơi giận.
“Ta nói lại một lần nữa, chuyện này không liên quan gì đến ta. Nếu vương gia không tin thì ta cũng chịu. Thứ thủ đoạn thấp hèn thế này, ta còn coi thường đấy.”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mặc Nhiễm, trầm giọng nói.
“Phải không? Thấp hèn....lẽ nào Cổ Thánh Y ngươi còn dùng ít thủ đoạn thấp hèn sao? Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn thấp hèn, sao bản vương lại bị ép cưới ngươi làm phi! Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn thấp hèn, vậy kẻ bỏ thuốc vào cốc trà của bản vương tối đó là ai!”
Mặc Nhiễm đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ của Cổ Thánh Y dành cho mình, nay lại bị cô lạnh lùng liếc nhìn thì cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Hai người không ai nói gì, ngay cả khi đến tận phủ Trấn Nam vương, cũng không ai nói thêm một lời nào. Sau khi đến vương phủ, Mặc Nhiễm nhảy xuống khỏi xe ngựa trước. Vì xung quanh vẫn còn dân thường đi lại nên dù hắn không bằng lòng thì vẫn phải làm ra vẻ, vươn tay muốn đỡ Cổ Thánh Y xuống xe. Cổ Thánh Y thấy vậy thì ngẩn người, sau đó tự mình nhảy xuống xe, dẫn theo Lục Ngạn bước vào vương phủ, không hề quay đầu lại.
Mặc Nhiễm cau mày, hít sâu một hơi đè xuống cơn giận trong lòng. “Vương gia, trong cung có người tới. Mời ngài vào cung một chuyến.” Mặc Nhiễm đang chuẩn bị vào phủ thì thấy Kỷ Đạt vội vàng chạy tới, nhỏ giọng bẩm báo ngay bên tai hắn. Mặc Nhiễm nhìn bóng lưng Cổ Thánh Y đã biến mất khỏi tầm mắt mình, lập tức xoay người lên xe ngựa, xuất phát đến hoàng cung.