"Tỷ tỷ bị thương? Có nghiêm trọng lắm không?" Cổ Y Xán kinh ngạc hỏi.
Thấy biểu hiện của nàng ta không có gì khác thường, Mặc Nhiễm không khỏi nhíu mày.
“Không sao, chỉ là thương xót cho Vương phi, cả cánh tay phải đều bị thương.” Mặc Nhiễm bưng canh gà nhân sâm do Cổ Y Xán chuẩn bị, thản nhiên nói một câu.
"Tay phải? Không phải cánh tay trái bị thương sao?" Cổ Y Xán sửng sốt, theo bản năng hỏi lại.
Bàn tay cầm bát của Mặc Nhiễm hơi dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, lông mày cũng khẽ cau lại.
Cổ Y Xán nhìn thấy sự kỳ lạ trong mắt Mặc Nhiễm, không khỏi hơi bối rối, vội vàng giải thích: "Có lẽ là Hồng Khuyên nhớ nhầm. Không biết bây giờ tỷ tỷ có tốt hơn chưa?"
Cổ Y Xán cố gắng chuyển chủ đề, nhưng lời giải thích của nàng ta chỉ làm Mặc Nhiễm càng thêm nghi ngờ.
Mặc Nhiễm uống cạn bát canh gà nhân sâm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cổ Y Xán, một hồi lâu không nói.
Cổ Y Xán bị nhìn hơi hoảng loạn, thầm trách bản thân bất cẩn, khiến Mặc Nhiễm nghi ngờ.
“Vương phi hiện giờ không sao nữa, nếu Xán Nhi lo lắng, nàng có thể lại đến thăm.” Một lúc lâu sau, Mặc Nhiễm khẽ nói, nhưng giọng điệu cũng không còn dịu dàng ân cần như trước.
Cổ Y Xán chú ý đến từ "lại" trong câu nói của Mặc Nhiễm, càng trở nên hoảng loạn hơn, không biết tại sao nàng ta luôn cảm giác được Mặc Nhiễm đã biết gì đó?
“Buổi tối Xán Nhi sẽ qua thăm tỷ tỷ, Vương gia không cần lo lắng.” Cổ Y Xán ổn định lại một chút, bình tĩnh nói: “Nếu không có việc gì nữa, Xán Nhi đi trước.”
Cổ Y Xán sợ ở lại lâu Mặc Nhiễm sẽ nghi ngờ, vì vậy nàng ta nhanh chóng tìm một cái cớ để rời đi.
Cho đến khi Cổ Y Xán rời đi, Mặc Nhiễm mới ra lệnh cho Kỷ Đạt vào.
“Ngươi đi tra xem lúc trước ai đã tung tin đồn ở Vương Thành.” Mặc Nhiễm cúi đầu trầm giọng nói, trong lòng không khỏi có chút tính toán.
Hắn chỉ cố tình nói sai việc cánh tay bị thương của Cổ Thánh Y, nhưng Cổ Y Xán thế mà lại biết.
Có vẻ như Cổ Y Xán cũng biết Cổ Thánh Y bị thương!
Nghĩ đến đây, Mặc Nhiễm nhíu mày, hắn không muốn người phụ nữ hắn yêu bấy lâu nay lại là một người đầy mưu mô và tâm cơ như vậy.
"Vâng! Thuộc hạ sẽ tra rõ chuyện này." Kỷ Đạt nghe vậy nhanh chóng nói.
Mặc Nhiễm không còn hoài nghi Cổ Thánh Y, đây là một chuyện tốt.
“Đúng rồi, trưa hôm nay lúc dùng bữa nhớ mời Vương phi vào phòng khách.” Mặc Nhiễm gật đầu, sau đó như nghĩ ra điều gì, hắn dặn dò Kỷ Đạt.
Cổ Thánh Y hiện đang bị thương, để cô ở một mình trong Tĩnh Tư Viên, Mặc Nhiễm sợ những nha hoàn kia sẽ coi thường cô.
“Vâng!”
Trong nháy mắt đã đến buổi trưa, Cổ Thánh Y trước đây không có vinh hạnh dùng bữa cùng với Mặc Nhiễm.
Vì vậy, khi Cổ Thánh Y nghe được tin này, cô hơi miễn cưỡng.
Bây giờ cô đang nóng lòng muốn làm rõ mối quan hệ với Mặc Nhiễm, nhưng lúc này Mặc Nhiễm lại cố tình đến gần cô.
Trong sảnh, Cổ Y Xán nép vào bên cạnh Mặc Nhiễm như một chú chim non.
Nàng ta nhìn một bàn đầy súp thanh đạm, không tự chủ được cau mày.
Không biết hai ngày nay xảy ra chuyện gì, đồ ăn trong vương phủ cứ vô vị và thanh đạm như vậy.
“Vương gia, để Xán Nhi giúp chàng gắp rau.” Cổ Y Xán cười khúc khích nhìn Mặc Nhiễm, sau đó định động đũa của mình, nhưng Mặc Nhiễm đã ngăn lại.
“Chờ đã, Vương phi còn chưa tới.” Mặc Nhiễm trầm giọng nói.
Vẻ mặt Cổ Y Xán thay đổi, lúc này mới phát hiện bên cạnh Mặc Nhiễm thực sự đang đặt một đôi đũa.
“Thì ra là vậy, tỷ tỷ chưa bao giờ dùng bữa với chúng ta.” Mặt Cổ Y Xán hơi khác thường đặt đôi đũa trên tay xuống, khó chịu nhìn Mặc Nhiễm nói.
Kể từ khi Cổ Thánh Y được gả vào phủ, Mặc Nhiễm chưa bao giờ cho Cổ Thánh Y một sắc mặt tốt, chứ đừng nói đến việc đợi cô dùng bữa.
Nhưng bây giờ, Mặc Nhiễm đột nhiên trở nên quan tâm đến Cổ Thánh Y, sao Cổ Y Xán lại có thể không lo lắng chứ.
“Để Vương phi và muội muội đợi lâu rồi.” Cổ Y Xán đang lẩm bẩm trong lòng, chợt nghe thấy sau lưng có giọng nói trong trẻo yếu ớt.
Nghe vậy, Cổ Y Xán cau mày và quay đầu lại.
Thì thấy Cổ Thánh Y mặc y phục trắng, tóc đen không buộc, cũng không dặm phấn.
Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay bị bệnh, cho nên dung mạo vốn dĩ nghiêng nước nghiêng thành của Cổ Thánh Y, càng thêm vài phần thanh nhã và yếu ớt.
Cổ Y Xán là một người phụ nữ còn cảm thấy thương xót, huống chi là đàn ông.
Ánh mắt Cổ Y Xán liếc nhìn Mặc Nhiễm, trong lòng tức giận không thôi.
“Giúp Vương phi nhà ngươi ngồi xuống đi.” Thấy cô đi tới, Mặc Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu nói với Lục Ngạn.
Cổ Thánh Y không chống đối Mặc Nhiễm nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn.
“Ăn cơm thôi.” Cổ Thánh Y đã đến, Mặc Nhiễm nhẹ nhàng nói.
Mấy nhà hoàn đang đợi ở bên cạnh vội vàng tiến lên sắp xếp bát đĩa cho ba người bọn họ.
Nhìn trên một bàn đầy súp thanh đạm, Cổ Y Xán không có cảm giác ngon miệng chút nào, hơn nữa bây giờ Cổ Thánh Y đang ngồi bên cạnh Mặc Nhiễm, nàng ta càng không có khẩu vị.
Nếu ngày thường Cổ Y Xán biểu hiện ra bộ dạng không muốn ăn như vậy, Mặc Nhiễm đã lo lắng hỏi thăm từ lâu rồi, nhưng hôm nay có vẻ như hắn không nhìn thấy.
“Nghe nói tỷ tỷ bị thương, muội muội vẫn chưa kịp đến thăm, thật là đáng trách.” Cổ Y Xán tức giận đặt đôi đũa trên tay xuống, nhìn Cổ Thánh Y với ánh mắt tự trách.
“May mà muội muội không đến thăm, vết thương của bổn vương phi mới có thể lành nhanh như vậy.” Cổ Thánh Y không ngẩng đầu lên, bình thản nói.
Những người khác có mặt ở đây có thể không biết ý của Cổ Thánh Y, nhưng Cổ Y Xán thì lại rất rõ ràng.
Nếu không phải mấy ngày trước Cổ Y Xán cố ý đè lên vết thương của Cổ Thánh Y, khiến vết thương của cô càng thêm nặng hơn, thì Cổ Thánh Y đã không phải chịu nhiều oan ức như vậy.
"Tỷ tỷ nói gì vậy ..." Cổ Y Xán nghe vậy cười mỉa, ngón tay dưới bàn gần như bấm vào lòng bàn tay.
Hai người đang nói chuyện thì thấy nha hoàn mang món khác tới.
Nhìn những món ăn đầy ớt, lông mày của Mặc Nhiễm không khỏi nhíu lại.
“Vương phi không thể ăn cay, đem xuống đi.” Mặc Nhiễm trầm giọng nói, nha hoàn và Cổ Y Xán đều sửng sốt.
Ngược lại, Lục Ngạn rất thông minh, nghe xong lời của Mặc Nhiễm thì nhanh chóng dọn xuống.
Cổ Y Xán run lên vì tức giận, những ngày này nàng ta không quen với những món ăn nhẹ nhàng như vậy, nên hôm nay đặc biệt ra lệnh cho nhà bếp nấu món này.
Nhưng ai ngờ Mặc Nhiễm lại cho người mang xuống vì Cổ Thánh Y!
Nghĩ đến đây, Cổ Y Xán tức giận nghiến răng nghiến lợi!