"Thế còn chờ gì nữa, còn không nhanh chóng đi mời đại phu!" Cổ Y Xán lo lắng, vì nói nhanh quá nên liên tục ho khan.
"Nàng không khỏe thì đừng có để tâm chuyện bên Tịnh Tư Viên." Mặc Nhiễm vuốt nhẹ lên sau lưng Cổ Y Xán để thuận khí cho nàng ta, phân phó với người ngoài cửa: “Đưa tiểu thư nhà ngươi về nghỉ, đừng ảnh hưởng đến sự tĩnh dưỡng của nàng ấy."
"Nhưng tỷ tỷ..." Cổ Y Xán còn chưa nói xong thì lại ho khan.
"Yên tâm, có ta đây rồi." Giọng nói của Mặc Nhiễm thì dịu dàng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng kinh người.
Cổ Y Xán khôn khéo gật đầu, khi đi ra khỏi thư phòng vẫn không quên nhắc Mặc Nhiễm phải mời đại phu đến xem bệnh cho Cổ Thánh Y, lúc này mới được Hồng Khuyên dìu đi.
Nửa tiếng sau, trong Tịnh Tư Viên.
Cổ Thánh Y gắng gượng đỡ cơ thể khó chịu ngồi dậy, chuẩn bị uống thuốc mà Lục Ngạn đã sắc xong.
Cửa phòng đi bị Mặc Nhiễm cưỡng chế đá văng, một tấm cửa trăm lượng, cứ thế mà bể thành miếng.
"Lục Ngạn, lát nữa nhớ đi báo nợ với Nhị tiểu thư, vương gia đá hỏng cửa phòng của ta, dù gì thì phải thay mới thì người mới ở được. Đống củi vụn này ngươi cầm sang phòng bếp làm củi đốt, khỏi uổng công vương gia nhọc nhằn đốn củi." Cổ Thánh Y nhanh chóng bình tĩnh, mặt không đổi sắc căn dặn Lục Ngạn.
Nghe Cổ Thánh Y ví mình làm người đốn củi, sắc mặt Mặc Nhiễm không dễ coi, nhưng nghĩ tới mục đích mình đến đây nên cũng không so đo, mà bình tĩnh đi tới chỗ Cổ Thánh Y.
"Thứ cho ta không thể hành lễ với vương gia, chẳng biết vương gia cao quý đến chỗ này để làm gì vậy?" Cổ Thánh Y lạnh nhạt hỏi, nhìn lướt qua mấy chén thuốc nhỏ: “Vương gia có chuyện gì thì nhanh nói đi, thuốc bị lạnh thì dược hiệu sẽ bị giảm."
"Bổn vương tới đưa thuốc cho ngươi, chỉ cần ngươi uống thì bổn vương không để ngươi cấm túc nữa. Kỷ Đạt!" Mặc Nhiễm lạnh lùng nói.
Thấy Kỷ Đạt bưng thuốc đến còn liên tục nháy mắt với mình, Cổ Thánh Y đã biết ý định của Mặc Nhiễm.
Cô cầm lên ngửi, sau đó thì nhíu mày bỏ chén thuốc xuống.
Chén thuốc lắc lư đổ hơn nửa, tiếng đáy bát đập mạnh lên bàn.
"Cổ Thánh Y, đừng có không uống rượu mời mà muốn uống rượu phạt, nếu ngươi không ngoan ngoãn uống thì bổn vương tự có cách để ngươi uống nó!" Mặc Nhiễm uy hiếp.
"Đáng ra nên để cho hàng vạn tướng sĩ nhìn thấy dáng vẻ uy vũ của vương gia lúc này, trừ việc uy hiếp một nữ tử ra thì vương gia còn bản lĩnh khác không?" Cổ Thánh Y cười nhạt, khinh bỉ nhìn Mặc Nhiễm, chẳng sợ sẽ chọc hắn tức giận.
"Cổ Thánh Y!" Mặc Nhiễm nghiến răng gọi tên Cổ Thánh Y, vì tức giận nên khớp ngón tay vang lên tiếng lạch cạch.
"Ngươi có tư cách gì mà uy hiếp bổn vương? Bổn vương hỏi ngươi, thuốc này ngươi có uống hay không?"
"Đa tạ Kỷ phó tướng đưa thuốc đến, ta có vài chuyện muốn nói với vương gia, mời Kỷ phó tướng ra bên ngoài."
Cổ Thánh Y phớt lờ sự tức giận của Mặc Nhiễm, thu ống tay áo lại, đợi sau khi Kỷ Đạt ra khỏi phòng thì ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Mặc Nhiễm mà hỏi.
"Dám hỏi vương gia, Cổ Thánh Y ta và ngươi có thù sâu oán nặng thế nào hả? Ngươi không muốn ta sinh con nối dõi của ngươi thì có bao nhiêu cách, biết rõ vết thương trên người ta nặng thế mà rồi ngươi còn cho người bỏ thêm nhiều hồng hoa trong thuốc, muốn ta phải bỏ mạng ở Trấn Nam vương phủ luôn sao?"
"Nói bậy! Rõ ràng đây chỉ là một chén nhỏ thuốc lưu thông máu, chỉ để ngươi không mang thai con nối dõi của bổn vương, chứ sao lại có nhiều hồng hoa? Bổn vương không biết ngươi hiểu y dược từ khi nào."
Mặc Nhiễm không nhịn được mà nói thêm: “Đừng tưởng ngươi kéo dài thời gian thì bổn vương sẽ làm theo mong muốn của ngươi."
"Mong muốn của ta?" Cổ Thánh Y cười nhạt, cầm chén thuốc mà Lục Ngạn đã nấu lên nói: “Mong muốn của ta, hiếm khi giống với vương gia, uống chén thuốc này rồi thì dù tối qua vương gia để lại bao nhiêu giống nòi thì cũng chẳng còn khả năng sống sót.
Nhưng Cổ Thánh Y ta tiếc mệnh, cũng không định đời này không làm mẫu thân, nên thứ cho ta vì không thể uống chén có hồng hoa chết người mà vương gia chuẩn bị."
Cổ Thánh Y nói xong thì ngửa đầu uống hết chén thuốc, vị đắng khiến cô nhíu mày.
Tại sao Lục Ngạn không có trong phòng, không ai bưng trà rót nước cho cô.
Vị đắng trong miệng khiến tâm trạng cô cũng chẳng tốt đẹp gì, tiện tay ném chén thuốc ra, xoay mấy vòng mới dừng hẳn, suýt nữa rơi xuống đất.
"Nếu vương gia không tin thì cho người đi kiểm tra thực hư, nếu ta nói dối nửa lời thì vương gia đến cho ta uống hồng hoa cũng không muộn."
Cầm chén thuốc nặng nề đặt lên bàn, Cổ Thánh Y đột nhiên lạnh mặt, tức giận nói: “Trong lòng vương gia chưa từng coi Cổ Thánh Y ta là vương phi, nhưng cũng đừng quên ta là An Bình Quận chúa của Bình Vương phủ gả đến đây. Nếu chén hồng hoa này không phải là ý định của vương gia thì mong vương gia cho ta một lời giải thích, tính mạng của Cổ Thánh Y ta không phải thứ chó mèo nào cũng lấy đi được!"
Mặc Nhiễm híp mắt, nhìn Cổ Thánh Y một hồi lâu mới phất tay áo rời đi, đến cuối cùng nửa câu cũng không nói.
Lục Ngạn sợ Cổ Thánh Y bị thương nên sau Mặc Nhiễm ra khỏi phòng thì vội vàng hành lễ rồi chạy vào phòng.
Kỷ Đạt cũng tuân theo chỉ thị của Mặc Nhiễm, đi vào phòng cất kĩ hai chén thuốc, định cầm đi kiểm tra thực hư.
"Đa tạ Kỷ phó tướng nhắc nhở, xin Kỷ phó tướng đích thân điều tra lai lịch của chén hồng hoa này. Ta không muốn chết không rõ nguyên do ở Trấn Nam vương phủ, rồi lại để phụ mẫu người đầu bạc tiễn người đầu xanh." Cổ Thánh Y khó chịu trong người nên khi nói cũng chẳng có sức lực, chỉ là ánh mắt cầu xin khiến người nhìn rất đau lòng.
Nhất là tối qua trải qua sự đối xử thô bạo của Mặc Nhiễm, trên gương mặt trắng ngần của Mặc Nhiễm đầy vết thâm tím, càng khiến người ta tiếc thương hơn.
"Đây là những chuyện mà mạt tướng phải làm, vương phi cứ yên tâm dưỡng thương." Kỷ Đạt khom người cáo lui, không dám nhìn Cổ Thánh Y lâu để tránh thất lễ, lại gây phiền toái cho Cổ Thánh Y .
Tiễn Kỷ Đạt ra khỏi cửa, Lục Ngạn chắc chắn không ai canh bên ngoài mới vội vàng đóng cửa đi tới bên cạnh Cổ Thánh Y .
"Chủ tử, sao người lại nói chuyện với vương gia như thế? Nô tì đứng bên ngoài nghe mà sợ chết khiếp, sợ chủ tử chịu thiệt, nhưng dù nô tì có liều chết cũng không địch lại vương gia được." Lục Ngạn nghĩ mà sợ bèn vỗ ngực một cái.
"Đi trót ly rước, chén thuốc này đắng chết." Cổ Thánh Y khổ sở cười, sao cô không sợ bị Mặc Nhiễm đánh chứ, nhưng cô chỉ có thể đánh được chuyện Mặc Nhiễm để ý đến mối quan hệ với Bình Vương phủ.
Đợi Lục Ngạn đi rót nước, Cổ Thánh Y đỡ trán thở dài: “Cổ Thánh Y cô gái ngốc này, giúp Kỷ Đạt chắc là việc làm đúng đắn nhất đời cô rồi, nhưng dù là thế, nếu người hôm nay không phải tôi thì chén hồng hoa này cũng sẽ lấy mạng cô!"
Chưa đến mười phút sao thì tin tức đã truyền đến Nghê Thường Các.
Biết Cổ Thánh Y không uống chén thuốc mà nàng ta chú tâm chuẩn bị, Cổ Y Xán tức giận đập vỡ không ít bộ đồ uống trà.
Nếu không vì sợ Mặc Nhiễm phát hiện đồ trang trí trong phòng thay đổi, thì có khi trong phòng chẳng còn món đồ sứ nào còn nguyên.
"Cổ Thánh Y ngươi được lắm, bị đánh một lần thì học được thông minh rồi, còn có gan chống lại vương gia nữa, đúng là không biết sống chết." Cổ Y Xán nhỏ giọng mắng.
"Tiểu thư đừng giận, đừng khiến mình bị thương vì cái thứ chỉ biết lấy lòng nam nhân đó." Hồng Khuyên đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Cổ Y Xán hít sâu, nghĩ đến tin tức mà chủ công truyền đến thì âm trầm nói: “Ngươi nói đúng, tức giận vì một kẻ sắp chết đúng là không đáng thật. Cổ Thánh Y , lần này coi như ngươi may mắn, nhưng sau này ngươi sẽ hối hận vì không chết dưới chén hồng hoa đặc biệt chuẩn bị cho ngươi!"