Mặc Nhiễm cẩn thận đặt Cổ Thánh Y lên giường, chu đáo đắp chăn cho cô, dưới ánh nến đỏ, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, trong nháy mắt, có vài vấn đề hình như đã thông suốt.
“Lục Ngạn cung tiễn cô gia.” Hai mắt Lục Ngục cong cong cười, mắt thấy quan hệ của Vương gia và tiểu thư nhà mình lại gần thêm một bước, miệng cũng càng ngọt hơn.
Mặc Nhiễm thu lại chân đã cất một bước, sau đó đanh mặt hỏi: “Ngươi... gọi ta là gì?”
Lục Ngạn trong lòng tự trách, nàng ta thật là đắc ý quên hình rồi! Sao vừa vui lên thì lời gì cũng nói ra được, miệng lại ngay cả cửa cũng không có!
Nhưng ánh mắt u tối khủng khiếp trên đỉnh đầu kia chung quy vẫn là không trốn tránh được, chỉ có thể thắt tim, dùng sức nhắm mắt vừa sửng sốt vừa hoảng sợ nói: “Không... không có gì, Vương gia, Lục Ngạn nhất thời mất chừng mực, lỡ lời rồi không phải? Vẫn mong Vương gia thứ tội.”
Mặc Nhiễm chắp tay sau lưng, đầu cũng không quay lại đi về phía cửa, mắt thấy sắp bước ra khỏi cửa lại bổ sung một câu, nói: “Ngày mai tự mình nói một tiếng với lão quản gia, nói là ý của bản vương, sau này mỗi tháng đều thêm ngân lượng cho ngươi.”
Lời của Mặc Nhiễm vừa nói xong, Lục Ngạn mặt mày vốn đang đau khổ như trái mướp đắng, bỗng chốc thì biến thành một quả dưa hấu to ngọt thanh, sau đó vội nói: “Tạ cô gia, tạ cô gia!”
Đêm khuya yên tĩnh, vạn vật ngủ say. Chỉ có những ngôi sao dưới sự che phủ của màn đêm đang tự do di chuyển trên bầu trời, cây liễu ở dưới sự chiếu sáng của ánh sáng vô lo vô nghĩ mà đung đưa cành lá.
Một đêm này, Cổ Thánh Y và Mặc Nhiễm đã ngủ vô cùng ngon giấc...
Nhưng thế gian này lại có một quy tắc bất thành văn: ngươi cười, thế gian không nhất định cười cùng ngươi; ngươi khóc, thế gian cũng không nhất định khóc cùng ngươi.
Sự vui vẻ buồn lo của ngươi không liên quan với sự đau buồn vui vẻ của người khác.
Chính vì ngươi không có mới biết ta có, chính vì ngươi đau mới có thể nhìn ra sự vui vẻ của ta, cũng tức là nói người khác nhau tóm lại sẽ ở thời gian và không gian tương đồng cảm nhận được thất tình lục dục không giống nhau.
Điều này giống như Cổ Thánh Y và Cổ Y Xán, một người ngon giấc cả đêm, một người cả đêm mất ngủ.
“Tiểu thư, ngươi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi! Tháng này người vốn không có thuốc giải, cứ tiếp tục như này, thân thể của ngươi sao mà chịu được!” Hồng Khuyên thấy Cổ Y Xán bởi vì mất ngủ cả đêm mà hai mắt thâm quầng cho nên vừa quan tâm vừa lo lắng nói.
Nhưng Cổ Y Xán đâu nghe lọt những lời này, nàng ta một mình ngây ngốc ngồi trên giường, tự nói với chính mình: “Không phải là nói tiện nhân đó không tự lượng sức mình muốn đỡ đẻ cho Đoan thân vương phi sao? Không phải là nói ngay cả Hà thái y cũng bó tay hết cách sao? Không phải là nói nàng ta nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay sao? Không phải là nói lần này nhất định sẽ không sống tiếp được nữa sao?”
Hồng Khuyên nghe giọng nói của Cổ Y Xán từ như có như không tới sự lăng lệ tức giận, không chỉ là âm lượng của Cổ Y Xán từng chút nặng nề hơn, càng là sự tức giận và không cam lòng trong lòng nàng ta.
“Sao nàng ta lại thành công cứu chữa cho Đoan thân vương phi chứ? Sao nàng ta cầm được máu, mẫu tử bình an? Cổ Thánh y ơi Cổ Thánh Y, trước kia ta thật sự xem thường ngươi, không ngờ tâm cơ của ngươi lại sâu như vậy! Bản thân vất vả học y mấy chục năm, còn cứ muốn giấu giếm, ta và ngươi ăn chung ở chung, vậy mà vẫn bị ngươi lừa cho xoay vòng vòng!”
“Chủ... chủ tử... nô tỳ vừa nghe ngóng được, Vương gia cùng vị chủ tử ở Tĩnh Tư Viên đó tới gần sáng mới trở về, hai người... hai người...” Thị nữ thông báo cúi đầu run rẩy đứng đó, lời còn lại thế nào cũng không dám nói ra.
Cổ Y Xán dựa vào thành giường, đôi mắt hẹp dài ẩn hiện tia lạnh lẽo mà nhìn tiểu thị nữ, lạnh lùng nói: “Đã tới nước này rồi, ta còn có gì không chịu được nữa? Còn không mau nói!”
Thị nữ càng cúi thấp đầu, cố gắng dùng bóng đen của mình ngăn cản đôi mắt bức người ở trên đỉnh đầu.
“Bẩm chủ tử, nô tỳ sáng sớm hôm nay đi nghe ngóng tin tức, nghe phu xe nói tình hình đêm qua rất căng thẳng, Vương gia bèn cho phu xe đó tự mình về phủ. Tới gần sáng, mới... bế vị chủ tử của Tĩnh Tư Viên đó về Vương phủ.”
Cổ Y Xán bắt chặt góc chăn, móng tay sắc nhọn chọc thủng vài lỗ lớn trên lớp vải sa tanh do Lăng La dệt, bông trắng lướt qua ngón tay của nàng ta, nàng ta hận không thể đem chúng biến thành da thịt của Cổ Thánh Y mà xé nát.
“Ngươi... nói lại lần nữa!” Cổ Y Xán răng trên nghiến răng dưới, giận dữ gằn lên.
Thị nữ sợ hãi, hai gối quỳ ở trên đất, nhắm mắt nói: “Nô tỳ... bẩm chủ tử! Vương gia cả chặng đường đã bế vị ở Tĩnh Tư Viên kia trở về Vương phủ...”
“Cút! Cút! Người đâu... lôi nàng ta ra ngoài cho ta, đánh nát cái miệng này của nàng ta!”
Lửa giận của Cổ Y Xán cuộn trào ở trong lồng ngực cuối cùng trong nháy mắt bạo phát, nàng ta thuận tay cầm chiếc gối sứ bên cạnh ‘bụp’ một tiếng đập vào người của tiểu thị nữ đó, thị nữ tự nhiên không chịu được một kích nặng nề này, phun ra một ngụm máu, hôn mê trên đất.
Cổ Y Xán thấy thị nữ nằm gục trên đất, đột nhiên bịt miệng cười thành tiếng, nói: “Hồng Khuyên, ngươi xem! Đây không phải là tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ sao lại nằm trên đất không nhúc nhích rồi? Tỷ tỷ, đây là bị làm sao thế? Á? Ha ha ha... tỷ tỷ, tỷ mau dậy đi! Trên đất lạnh... ha ha...”
“Chủ tử, người... người đây là... lại phát tác bệnh tâm thần rồi sao? Hồng Khuyên bây giờ đi cầu xin thuốc cho người!”
Hồng Khuyên thấy Cổ Y Xán tóc tai rũ rượi, hai mắt đỏ ngầu, lúc thì cười ha ha, lúc thì lại nước mặt đầy mặt.
Lông mày của Hồng Khuyên nhíu lại, đưa tay nhắm chuẩn vào cần cổ của Cổ Y Xán, trực tiếp khiến Cổ Y Xán ngã xuống, rơi vào hôn mê.
Hồng Khuyên hận sắc không thành thép mà lườm Cổ Y Xán, trong lòng thầm hận lúc đầu chọn sai người, nàng ta nhân lúc Cố Y Xán không có tri giác, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, đưa một phong thư viết tay của mình cho gián điệp ngầm.
Mà một bên khác, Cổ Thánh Y bởi vì nghỉ ngơi quá muộn, cho nên mãi tới tận trưa mới từ trên giường khoan thai bò dậy.
“Lục Ngạn, Lục Ngạn...” Cổ Thánh Y kéo rèm ra, thò đầu nhìn xung quanh.
Cổ Thánh Y không ngờ tiếng gọi này của mình chưa gọi được Lục Ngạn, ngược lại gọi Mặc Nhiễm vào.
Chỉ thấy Mặc Nhiễm vội vàng xông vào, vừa bước vào vừa hỏi: “Sao vậy, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Mắt của Cổ Thánh Y hơi trợn lên, đem mọi sự sửng sốt viết hết trên mặt, sau đó cô hình như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bỗng cúi đầu nhìn.
Trời ạ, cô rốt cuộc mặc cái gì vậy? Hai mảnh vải rách? Cổ đại cũng phóng khoáng như vậy sao, nhưng đây dù sao không phải là triều Đường!
Cổ Thánh Y lắc lắc cái đầu của mình, cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, nghĩ cô chắc là mệt quá ngủ thiếp đi như vậy.
Lục Ngạn à Lục Ngạn, cho dù ngươi muốn để chủ tử của ngươi ngủ thoải mái, cũng không cần lột sạch đồ của ta như vậy chứ?