• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn tay hai người nắm chặt lại cùng một chỗ, sắc mặt của Tiêu Uất Lam càng ngày càng khó coi, ngón tay của hắn ta nắm chặt lấy lan can, đáy mắt đen kịt một mảnh.

“Thiếu gia, trở về thuyền thôi, ở bên ngoài lạnh lắm, vương phi nương nương... Thánh Y cô nương đã đi xa rồi.” Thị vệ ở bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở.

Tiêu Uất Lam tự giễu cười một tiếng, nhìn hai bóng dáng đã sớm mơ hồ: “Lạnh à? Nhưng mà ta cảm thấy lòng của ta lại lạnh hơn.”

Bên trong Tĩnh Tư Viên, Lục Ngạn run rẩy bưng hai tách trà nóng lên, cũng không dám mở miệng nói nhiều thêm một câu, bởi vì kể từ khi chủ tử và Vương gia trở về cho đến bây giờ hai người vẫn luôn im lặng mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu mở miệng nói trước câu nào.

Cổ Thánh Y vốn dĩ muốn đưa tay ra cầm chén trà nóng, nhưng mà lại bị Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm như thế, máu toàn thân trên dưới đều như đông cứng lại làm mình mất đi năng lực hành động.

Rốt cuộc cô cũng không chịu được mà mở miệng nói: “Chàng dự định cứ nhìn chằm chằm ta một đêm như thế hả? Trời đã tối hơn rồi, sáng ngày mai chàng còn phải vào triều sớm, chàng mau trở về nghỉ ngơi đi.”

“Nàng đây là... Muốn đuổi ta đi?” Mặc Nhiễm chủ động bưng tách trà qua đưa cho Cổ Thánh Y, đồng thời còn hỏi cô.

Cổ Thánh Y hơi khó thở, nếu như không phải sợ Mặc Nhiễm tức giận, mình sẽ đâm mấy châm cho chàng mới được, chữa khỏi căn bệnh điên này của chàng, Cổ Thánh Y có chút giận dỗi nói: “Không phải trên đường trở về ta đã nói với chàng rất nhiều lần rồi hả, ta là bởi vì muốn trốn thoát cho nên mới nhảy vào trong nước, đúng lúc được thuyền phu của hắn ta cứu được mà thôi, hai người bọn ta căn bản không phải cố ý hẹn nhau, ta cũng không phải trốn đi từ bên cạnh chàng để đi tìm hắn ta.”

“Ta biết.”

“Chàng biết vậy mà chàng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào ta? Rõ ràng là người không làm sai nửa điểm nào, vậy mà cứ bị chàng làm cho chột dạ không thôi..." Cổ Thánh Y bưng lấy ly chén nóng trong tay, bất mãn nói.

Mặc Nhiễm trừng mắt, ngón tay nhẹ nhàng đập trên mặt bàn phát ra âm thanh "rầm rầm", vô cùng lạnh lẽo nói: “Ta muốn biết rốt cuộc là nàng cũng muốn mặc bộ y phục này đến lúc nào nữa?”

“Ta có muốn thay y phục cũng phải đợi chàng đi chứ.” Hóa ra là cái tên này đang tức giận bởi vì một bộ y phục, quả nhiên là một mình dấm chua, Cổ Thánh Y bất đắc dĩ nói.

Mặc Nhiễm nghe nói xong thì quả quyết đứng dậy đi ra ngoài cửa, sau đó nói với Lục Ngạn đằng sau lưng: “Thay xong rồi thì vứt bỏ luôn đi, Trấn Nam vương phủ không thiếu một bộ y phục đâu.”

Nhìn Mặc Nhiễm đi ra khỏi cửa, Lục Ngạn mới dám "phốc" cười một tiếng, đây đúng là một chuyện vui vô cùng, Vương gia lại đang ghen tuông vì tiểu thư nhà mình.

“Nha đầu này cười trộm cái gì vậy hả!” Trên mặt của Cổ Thánh Y có chút ửng đỏ, vẫn cố ý duy trì phong độ vốn có của mình, cố ý không rung động chút nào mà lên tiếng nói.

Lục Ngạn vừa hầu hạ Cổ Thánh Y thay y phục vừa nở một nụ cười vô cùng sáng lạn: “Lục Ngạn đang cười là ở trong lòng của cô gia nhà chúng ta, địa vị của tiểu thư càng ngày càng nặng rồi.”

“Hả? Có phải vậy không?” Mặc dù Cổ Thánh Y hỏi như thế nhưng mà ngữ khí lại rất bình thản.

Lục Ngạn nghiêng đầu giống như là suy nghĩ kỹ lại: “Còn không phải, tiểu thư người không biết đó chứ, hồi lúc nãy lúc mà người bị lạc mất Vương gia nôn nóng đến cỡ nào, vì tiểu thư mà lần đầu tiên Vương gia nổi giận với nhị tiểu thư luôn đó.”

Vừa nhắc tới Cổ Y Xán, trong lòng của Cổ Thánh Y liền nổi lên một tia lạnh lẽo, sau đó lại có chút hưng phấn mà nói: “Có thật không? Lại còn có chuyện như thế này hả, nói cho ta nghe một chút coi.”

Lục Ngạn lại cười sung sướng hơn, còn chưa kịp đặt y phục ở trong tay xuống, ngoài miệng đã thuật lại một cách sinh động: “Tiểu thư, nhắc tới cũng là do nhị tiểu thư gieo gió gặt bão, vào lúc người mất tích mà cứ cho Hồng Khuyên khóc sướt mướt diễn trò nói là nàng ta bị ngất.”

“Nàng ta có ngất xỉu không thì nô tỳ không biết, chẳng qua là lúc đó Vương gia bay ở trên trời, nô tỳ đi tới đi lui trên mặt đất đương nhiên là không đuổi theo kịp. nô tỳ vừa mới bước vào phòng thì đã nhìn thấy Vương gia nắm lấy cổ tay của nhị tiểu thư, khí thế hung hăng nói là: có phải nàng đã cho người bắt Thánh Nhi đi không?”

Lục Ngạn nói xong thì cầm lấy tay của Cổ Thánh Y, biểu cảm phong phú thuật lại cảnh tượng hồi lúc đó một cách hoàn mỹ.

“Đương nhiên là nhị tiểu thư khóc lóc rồi, nhị tiểu thư nói: Vương gia, sao lại là thiếp được cơ chứ? Thiếp với tỷ tỷ tỷ muội tình thâm, sao tỷ tỷ lại mất tích rồi? Phải làm như thế nào mới được đây! Tiểu thư, nói đến đây thì nhị tiểu thư của chúng ta lại rơi hai hàng nước mắt, quả nhiên là để nô tỳ bội phục không thôi.”

Cổ Thánh Y nghe thấy Lục Ngạn tràn đầy phấn khởi nói lại, đồng thời trong đầu cũng đang tái hiện lại cảnh tượng lúc đó.

Nhưng mà nhớ đến bình thường Mặc Nhiễm luôn đối xử dịu dàng nhỏ nhẹ với Cổ Y Xán, bổ não cô ra cũng khó khăn mà suy nghĩ tới cảnh tượng như thế.

Mà Lục Ngạn đứng ở bên cạnh thì cứ líu lo không dừng, hiển nhiên là nàng ta vẫn còn chưa nói đã ghiền, nàng ta nuốt một ngụm nước bọt, lại tiếp tục nói: “Mặt của Vương gia đen thui luôn, tức giận nói: trên đường người đến người đi, tại sao Hồng Khuyên lại có thể tìm thấy ta một cách chuẩn xác như thế? Nàng còn nói không phải nàng ra tay sau lưng ta. Đương nhiên là nhị tiểu thư muốn phản bác rồi, nhị tiểu thư tiếp tục khóc nói: Vương gia, không phải là thiếp đâu, thật sự không phải là thiếp! nô tỳ ở đó nhìn thì cũng lo lắng thôi, nhưng mà nhị tiểu thư bên kia lại choáng váng, may mà lúc này Kỷ Đạt đi tới bẩm báo đã tìm được tiểu thư, nên người ấy vội vàng rời đi.”

Mắt thấy Lục Ngạn nói muốn hụt hơi, Cổ Thánh Y tri kỷ đưa một ly trà tới, Lục Ngạn tu "ừng ực" uống hết ly trà, Cổ Thánh Y mới cảm khái nói: “Xem ra Vương gia bồi dưỡng Kỷ Đạt rất tốt đấy chứ, chỉ qua có một lát đã tìm ra được tung tích của ta.”

“Tiểu thư, nói tới đây thì cũng đều là công lao của ám vệ ấy, Vương gia vì tìm người mà ngay cả ám vệ mình bí mật bồi dưỡng cũng điều động xuất động.”







Cổ Thánh Y che miệng của Lục Ngạn lại, sau đó lắc đầu nói: “Không cần phải kêu lên đâu, người này thuận theo cửa sổ đều có thể ném phi tiêu vào trong phòng, nếu như hắn ta muốn mạng của ta thì lúc này chỉ sợ là ngươi phải nhặt xác cho ta rồi, cứ xem trên phi tiêu để lại cái gì, rốt cuộc người này là địch hay bạn?”



Cổ Thánh Y bước lên phía trước, không tùy tiện chạm vào nó, quan sát dọc theo phi tiêu một lát, xác nhận trên phi tiêu không có độc rồi mới đưa tay gỡ nó xuống.



“Chuyện ngoài ý muốn lần này là do Cổ Y Xán gây ra, thuộc hạ hành sự bất lực, tình nguyện chịu phạt, nếu như chủ tử có gì phân phó thì cứ cho người đến trà trang ở bên ngoài cách đây ba dặm là được rồi... Khắc Trì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK