Trên xe ngựa, Cổ Thánh Y ngủ gật mấy lần, đầu gật lên gật xuống như gà mổ thóc, trông đáng yêu hơn dáng vẻ lanh lợi thường ngày.
Phu thê Bình vương tiễn nữ nhi đến tận cửa, Cổ Y Xán chỉ đành cun cút lên xe ngựa, lúc này trong xe chỉ có đôi phu thê Cổ Thánh Y và Mặc Nhiễm, mỗi người ngồi một bên.
Mỗi lần Cổ Thánh Y suýt chút va vào thành xe, Mặc Nhiễm đều tự giác vươn tay đỡ cô, khi Cổ Thánh Y nheo mắt mơ màng nhìn hắn, hắn lại giả vờ không để ý cô.
Khi Cổ Thánh Y tiếp tục ngủ gật, Mặc Nhiễm lại nhìn sang, nét mặt khó đoán, dường như muốn nhìn thấu cô.
“Cổ Thánh Y .” Mặc Nhiễm bỗng cất tiếng gọi.
“Ai gọi ta đó?” Cổ Thánh Y bỗng mở mắt, trong lúc mơ màng, cô quên mất mình đang ngồi trên xe ngựa, vừa ngóc đầu dậy đã va phải thành xe, đau muốn chửi tục: “Mẹ nó, ai đánh lén bà đây vậy?”
Mặc Nhiễm đen mặt, đây không phải lần đầu hắn nghe thấy Cổ Thánh Y mắng chửi, hắn tuyệt đối sẽ không nghe lầm.
“Không phải vương phi nên cho bổn vương một lời giải thích sao, ngươi biết y thuật hồi nào vậy?”
“Hả?” Cổ Thánh Y giơ tay lau nước miếng bên mép, lắc đầu cho tỉnh táo, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Nhiễm, bất giác ngẩng đầu hỏi ngược lại: “Vì sao vương gia lại hỏi chuyện này? Có liên quan đến giao kèo giữa chúng ta sao?”
Mặc Nhiễm bị hỏi thì ngẩn ngơ, cả buổi cũng không nói được lời nào.
Hai người nhìn nhau, ai cũng không chịu dời mắt trước, dùng ánh mắt giao chiến trong im lặng.
Bỗng nhiên, xe ngựa thắng gấp, Cổ Thánh Y ngồi ở bên bị hất văng lên, nếu không nhờ Mặc Nhiễm ôm cô vào lòng, e là khuôn mặt này sẽ sưng vù mất.
Ngồi trên đùi Mặc Nhiễm, Cổ Thánh Y xoa cái trán bị đập trúng vào cằm hắn, khổ sở nói: “Mặc Nhiễm, ngươi không thể tăng nhanh tiến độ chút sao? Còn làm vương phi quyền quý bên cạnh ngươi ngày nào, e là vì sao mình chết ta cũng không biết! Ta đang mơ mởn tuổi xuân, còn cả một quãng thời gian hào hoa rực rỡ, ta không muốn làm một tấm bia lạnh lẽo trong vương phủ của ngươi đâu.”
“Im miệng!” Mặc Nhiễm sa sầm mặt mũi, đẩy Cổ Thánh Y sang bên, vén rèm nhìn tình hình bên ngoài, mặt mũi hầm hầm, nói: “Sợ thì trốn dưới chỗ ngồi đi, bổn vương không rảnh mà bảo vệ ngươi.”
“Dựa vào ngươi e là ta còn chết nhanh hơn.” Cổ Thánh Y bĩu môi, lục lọi trong tay áo một hồi, lôi ra một túi vải thủ công bình thường, lẩm bẩm: “May mà Lục Ngạn ở lại Bình vương phủ chăm sóc tổ mẫu, nếu không nha đầu này sẽ phải đợi ta ở cầu Nại Hà rồi.”
Mặc Nhiễm chẳng buồn đoái hoài Cổ Thánh Y vẫn còn tâm trạng nói nhảm, hắn nhíu chặt mày.
Hiện tại thiên hạ thái bình, thân là võ tướng như hắn, tuy là thân vương nhưng luôn ru rú trong nhà, vì sao hết lần này đến lần khác cứ có người muốn ám sát hắn, nhất định phải điều tra rõ ràng, nếu không uy danh của Trấn Nam vương phủ sẽ không còn, hơn nữa lần nào thân binh của hắn cũng bị hao tổn, thiệt hại này khó mà bù đắp.
Thấy tình hình không ổn, Mặc Nhiễm hạ lệnh: “Quay xe!”
“Mặc Nhiễm, ngươi muốn gây phiền phức cho Bình vương phủ sao?” Cổ Thánh Y hoàn toàn tỉnh ngủ, cất tiếng hỏi.
“Khu vực này gần Bình vương phủ nhất, có lẽ nhạc phụ đã nghe được động tĩnh.” Mặc Nhiễm bình tĩnh đáp.
“Coi như ngươi giỏi!” Cổ Thánh Y không thể phản bác lại lời của Mặc Nhiễm, nhưng trong lòng cô rất không muốn Bình vương phủ tổn thất binh lực vì Mặc Nhiễm và Cổ Y Xán .
Sau đó Cổ Thánh Y vừa định di chuyển vị trí cách xa Mặc Nhiễm chút thì nghe thấy Cổ Y Xán la hét, ngay sau đó cô bị xô ngã trong xe, bên cạnh đã chẳng còn bóng dáng của Mặc Nhiễm.
Xoa cánh tay suýt chút đã gãy xương, Cổ Thánh Y chỉ có thể nhìn ra cửa xe mắng chửi để nguôi giận.
Chốc sau, Cổ Thánh Y đã khôi phục cảnh giác, vì cô nhìn theo hướng khoang xe bị đụng vỡ, trông thấy mấy tên áo đen cầm kiếm xông về phía xe ngựa, một túi thuốc bột của cô không thể nào giải quyết hết.
“Mẹ nó!” Cổ Thánh Y chửi thề một tiếng, không hơi đâu mà xoa bóp cánh tay nữa, cô vội vàng kéo cái bàn ra trước làm tạm tấm khiên che chắn.
“Bảo vệ vương phi!” Kỷ Đạt hét to, bất chấp nguy hiểm xông về phía Cổ Thánh Y , nhưng chỉ mình hắn, năng lực có hạn, muốn đột phá vòng vây rất khó, càng đừng nói đến bảo vệ Cổ Thánh Y .
Những thị vệ khác nghe theo phân phó, cũng xông về phía Cổ Thánh Y , nhưng bị thích khách cản trở, tốc độ của họ đương nhiên không nhanh bằng người có ý định muốn giết Cổ Thánh Y .
Nín thở yên lặng nhìn dám thích khách đến gần, tay trái Cổ Thánh Y nắm chặt thuốc bột, tay phải cầm kim châm, dù chỉ có một tia hy vọng, cô cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh mà khó khăn lắm mới lại có được này.
Tốc độ của đám áo đen rất nhanh, dưới ánh trăng những lưỡi kiếm dài lóe sáng lạnh lẽo, tỏa ra mùi vị chết chóc.
Trong lòng thầm đếm ba hai một, Cổ Thánh Y nhắm đúng thời cơ vung thuốc mê ra ngoài xe ngựa, chen đĩa trái cây lung tung ở bên người cũng trở thành vũ khí tạm thời của cô, tuy không thể đánh trúng thích khách, chỉ cần có thể cản chân đám người đó thêm một chút, thuốc mê sẽ càng phát huy tác dụng.
Mặc Nhiễm đã cứu Cổ Y Xán thoát khỏi nguy hiểm, vừa định xông qua cứu Cổ Thánh Y , lại bị Cổ Y Xán ôm chặt.
“Vương gia, ta…” Cổ Y Xán chưa nói xong đã ngất xỉu trong lòng Mặc Nhiễm.
“Y Xán!” Mặc Nhiễm lo lắng gầm lên, nhưng không nghe thấy nàng ta đáp lại.
Trong xe, Cổ Thánh Y không thể nào ra ngoài được, tuy có ba tên thích khách đã hôn mê ngã xuống, nhưng vẫn còn hai tên vẫn tỉnh táo, tuy tốc độ của chúng đã chậm đi, nhưng với võ công đó, không khó để giết chết Cổ Thánh Y .
Mặt khác, cô là một nữ tử yếu đuối, làm sao lại cần có nhiều thích khách ra tay cùng lúc như vậy, mà không dồn toàn lực để giết Mặc Nhiễm?
“Cổ Y Xán , ngươi gấp đến nỗi không chờ được rồi hả?” Cổ Thánh Y lạnh lùng lẩm bẩm: “Ta sẽ không cho ngươi được như ý, dù là nam nhân Cổ Thánh Y ta không cần, cũng tuyệt đối không thể thuộc về Cổ Y Xán ngươi!”
Ở đây, dù là Cổ Thánh Y hay chủ nhân trước kia của cơ thể này, ngoại trừ Cổ Y Xán , không còn ai khác có động cơ giết cô.