• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lý đại phu, ngươi nói ngày hôm đó ta đuối nước không lâu, không đến mức hôn mê một ngày còn chưa tỉnh lại, ngươi nói đương nhiên đúng! Nhưng rốt cuộc ta vì cái gì mà hôn mê bất tỉnh, chẳng lẽ chính ngươi còn không rõ ràng hay sao?”

Trong nháy mắt thân thể của Lý đại phu cứng đờ, định cử động tại chỗ cũng không thể động.

Trong nháy mắt máu toàn thân giống như bốc hơi hầu như không còn, ngoại trừ thân thể run rẩy ra thì không có cơ quan nào khác có thể chứng minh hắn ta còn sống.

"Cổ Thánh Y ... Ý nàng là sao?” Mặc Nhiễm lập tức đứng dậy từ trên ghế đá, kích động hỏi.

Cổ Thánh Y cười nhìn Cổ Y Xán Mặc Nhiễm, trả lời: "Lời này của ta có nghĩa là gì Vương gia còn không rõ hay sao? Ý ta muốn nói... Lý do ta hôn mê bất tỉnh không phải vì chết đuối nước, mà là vì Lý đại phu cho ta dùng thuốc sai! Hắn dùng không phải là dược liệu chữa bệnh cứu người, mà là dược liệu có thể làm cho ta không tỉnh lại được!”

"Vương. Vương phi... Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân oan uổng! Tiểu nhân oan uổng!" Lý đại phu dựa vào mong muốn sống sót cuối cùng của mình, liều mạng hét ra những lời này từ trong cổ họng của mình.

Cổ Thánh Y cười lạnh một tiếng, khóe miệng đầy châm chọc và khinh thường, ánh mắt của cô như đao nhọn tẩm thuốc độc, khiến cho Lý đại phu cảm thấy đau đớn.

Cổ Thánh Y trầm mặt nói: "Không dám sao? Oan uổng sao? Vậy ngươi giải thích cho ta biết tại sao trong thuốc của ta lại có lôi công đằng? Ngươi nên suy nghĩ rõ ràng trước khi trả lời ta! Nếu không với tội danh mưu hại Vương phi này, ngươi và người nhà của ngươi sẽ bị ngũ mã phanh thây!”

"Ta nghĩ người còn có một chút lương tâm, không có dùng lôi công đằng đủ phân lượng. Chỉ cần ngươi nói ra người đứng đằng sau sai khiến ngươi rốt cuộc là ai, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”

Lý đại phu quỳ trên mặt đất, cho dù sợ tới mức đầu đầy mồ hôi nhưng trong cổ họng như là bị chặn ở đó, không biết nên nói hay là không nói.

Hắn ta nâng mắt lên muốn len lén nhìn Cổ Y Xán , nhưng đầu còn chưa kịp nâng lên, hắn ta lập tức kêu rên một tiếng, phun máu ngã xuống đất.

Kỷ Đạt phản ứng ngay lập tức, rút thanh kiếm trong lòng ra, quát lớn một tiếng: "Có thích khách! Bảo vệ Vương gia, vương phi!”

Trong giây lát, mọi nơi trong Vương phủ vang lên tiếng thét chói tai, thủ vệ xuất hiện bốn phía, Cổ Y Xán iếp chui vào trong lòng Mặc Nhiễm. Nhưng ánh mắt của Mặc Nhiễm lại không ở trên người Cổ Y Xán , chỉ thấy hai mắt hắn đảo quanh, chú ý tới thần thái của Cổ Thánh Y, trong lòng sợ cô bị kinh hãi.

Nhưng Cổ Thánh Y vẫn bình tĩnh tự nhiên đứng tại chỗ, nếu muốn tìm xem cô có điều gì khác, đó chính là trong lúc hoảng loạn, cô kéo Tạ Hy Ninh và Lục Ngạn đến bên cạnh mình.

"Vương gia, người đã chết rồi." Kỷ Đạt kiểm tra hơi thở của Lý đại phu, xác nhận hắn ta đã chết, lập tức báo cáo trước cho Mặc Nhiễm.

Mà Cổ Thánh Y thì nhạy bén chú ý tới, tiểu nha hoàn vừa mới quỳ tại chỗ cũng đã thừa dịp hoảng loạn mà chạy trốn, không đợi cô kịp mở miệng nói chuyện, một người khác cũng chú ý tới điểm này, đương nhiên, người này chính là Mặc Nhiễm.

Mặc Nhiễm lập tức quyết định, hướng thủ vệ ở một bên hô: "Người đâu, để lại một đội nhân mã bảo vệ Vương phi và các vị tiểu thư, những người còn lại đều đi ra ngoài lục soát cho ta! Còn chưa có ai có thể chạy thoát khỏi Trấn Nam Vương phủ của ta!”

Đợi đến khi các thủ vệ vào vị trí, Mặc Nhiễm cũng buông tay đang ôm Cổ Y Xán .

Cổ Y Xán cảm giác eo mình được buông lỏng, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác thất vọng cực lớn xưa nay chưa từng có bao phủ trên người nàng ta, trong nháy mắt nàng ta cảm thấy ngay cả bóng dáng của mình cũng tràn đầy bi thương.

Nhưng nàng vẫn nhanh chóng quyết định như cũ, thừa dịp nhân chứng đã chết, không có ai đối chứng, nàng ta lôi kéo Cổ Phù Giao quỳ trên mặt đất.

Khuôn mặt Cổ Y Xán tràn đầy nước mắt, khóc lóc nói: "Tỷ tỷ! Đều do muội muội nhất thời bị kẻ gian mê hoặc tâm trí, không ngờ nghĩ oan cho tỷ tỷ! Vừa rồi mới biết người nọ tâm tư ác độc, lại muốn lấy tính mạng của tỷ tỷ, thế mới biết muội muội đã sai hoàn toàn, không ngờ làm tỷ tỷ bị oan uổng!”

"Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải tha thứ cho ta! Tỷ tỷ..."

Hai mắt của Cổ Y Xán khóc đến mức đỏ bừng, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy tự trách cùng áy náy, thấy Cổ Thánh Y không động đậy, Cổ Y Xán lại quay đầu cầu xin Mặc Nhiễm.

Hai cánh môi của Cổ Y Xán gắt gao mím lại với nhau, khuôn mặt trắng nõn phủ đầy nước mắt loang lổ.

Nàng ta gắt gao giữ chặt ống tay áo Mặc Nhiễm, sau đó khóc nức nở nói: "Vương gia , tỷ tỷ không tin ta, chẳng lẽ chàng cũng không giúp ta nói tốt hai câu ở trước mặt tỷ tỷ hay sao?”

Mặc dù Mặc Nhiễm trong lòng không đành lòng, nhưng mắt thấy đủ loại chứng cứ này đều chỉ về phía Cổ Y Xán , trong lòng hắn chán ghét lớn hơn không đành lòng.

Tương tự, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác sợ hãi nặng nề, nếu Cổ Y Xán thật sự là người như vậy, như vậy mấy năm nay hắn rốt cuộc đặt trái tim ở trên một người như thế nào.

Thấy Mặc Nhiễm một lúc lâu cũng không nói một lời, động cũng không nhúc nhích, Cổ Y Xán hoàn toàn nóng nảy.

Cổ Thánh Y tha thứ hay không tha thứ cho nàng ta, nàng ta cũng không có gì phải lo ngại.

Nhưng Mặc Nhiễm thì không thể, Mặc Nhiễm không thể có chút hoài nghi hay phủ định đối với nàng ta.

Nàng ta ở trong lòng Mặc Nhiễm nhất định phải thiện lương, nhu nhược.

Cổ Y Xán dùng sức nhéo tay mình một cái, sau đó lập tức đứng lên.

Sắc mặt của nàng ta tái nhợt, hai mắt vô thần nói: "Bây giờ Vương gia và tỷ tỷ đều không tin ta, đều không chịu thông cảm với ta, vậy ta sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa! Vương gia, hai người chúng ta sẽ gặp lại nhau trong kiếp sau! Tỷ tỷ, kiếp sau ngươi và ta lại tiếp tục nối tình cảm tỷ muội này đi!”

Nói xong Cổ Y Xán dồn hết sức lực chạy về phía hồ sen, xem dáng vẻ đó nhất định phải nhảy vào, Mặc Nhiễm nhanh tay kéo nàng ta trở về.

Nhìn Cổ Y Xán bị thương, Mặc Nhiễm khẩn trương nói: "Y Xán, nàng làm cái gì vậy! Ta tin nàng, ta tất nhiên là tin tưởng nàng!”

Cổ Y Xán cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Mặc Nhiễm nói: "Vương gia, chàng nói những lời này... Có thật không?”

"Thật! Đương nhiên là sự thật! Chuyện hôm nay dừng lại ở đây, bản vương nợ Vương phi tự nhiên sẽ có bồi thường, về phần tỷ muội hai người này thì giao cho Vương phi, bản vương đưa nàng trở về.”

Mặc Nhiễm mang theo ánh mắt áy náy quét qua Cổ Thánh Y, nhưng trên mặt cô lại chỉ có khinh thường.

Hắn có thể đoán được nàng đang khinh thường mình không chịu được Cổ Y Xán khóc lóc tìm cái chết, nhưng hắn không dám đánh cuộc cũng không thể đánh cuộc.

Mặc dù Cổ Y Xán có thể không đơn thuần vô hại như ngoài mặt, nhưng bởi vì tình nghĩa của hắn đối với Cổ Y Xán nhiều năm qua, vẫn có chút không đành lòng.

Càng bởi vì đây là chuyện cuối cùng mẫu thân giao cho trước khi mất —— bảo hắn bảo vệ Cổ Y Xán cho tốt, hắn tuyệt đối không thể vi phạm.

Trong lòng Cổ Y Xán mừng rỡ, bây giờ cũng mặc kệ không quan tâm đôi tay vòng quanh cổ Mặc Nhiễm ôm thật chặt, sau đó vẻ mặt mừng rỡ hỏi: "Thật sao? Vương gia thật sự không trách tội Xán nhi nữa sao?”

"Thật! Tất nhiên là sự thật! Bổn vương đã khi nào lừa dối nàng?”

"Vậy... Được rồi!" Cổ Y Xán nói xong lại hôn mê bất tỉnh một lần nữa, Mặc Nhiễm lúc này cũng không có lo lắng giống như ngày xưa, chỉ là từng bước một tràn đầy tâm sự ôm Cổ Y Xán trở về tẩm điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK