• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nhìn thấy Mặc Nhiễm, nụ cười trên mặt Cổ Thánh Y lập tức biến mất.

Cổ Thánh Y nghi ngờ, bởi vì chuyện ở ao hoa sen nên đã ba bốn ngày rồi Mặc Nhiễm không xuất hiện trước mặt cô, vậy tại sao hôm nay hắn lại đến?

Nhìn thấy vẻ phòng bị và nghi ngờ trong mắt Cổ Thánh Y, Mặc Nhiễm càng tức giận hơn, hắn cười khẩy, lời nói cực kỳ mỉa mai: “Cả Vương phủ này đều là của ta, đương nhiên ta muốn đi đâu thì đi. Bản vương đương nhiên không bằng người, một người lấy chồng xa mà đi biệt tăm cả ngày trời, không sợ người khác bàn tán về nữ chủ nhân của Vương phủ à?”

Cổ Thánh Y nghe câu này của Mặc Nhiễm, mặt lập tức sầm, cô cau mày không hề yếu thế đáp lại: “Ồ? Nữ chủ nhân của Vương phủ ở đâu? Sao ta chưa từng nhìn thấy nhỉ? Người Vương gia đang nói là ta ư? Nhưng nếu ta là nữ chủ nhân Vương phủ thật thì sao lại như bị cấm túc vậy? Đi đâu cũng bị người khác bàn tán?”

Mặc Nhiễm trừng to hai mắt, không thể phản bác, xem ra cô thực sự càng ngày càng miệng lưỡi sắc bén!

“Hừ, chẳng qua là ta sợ ngươi đến ngọn núi nào đó rồi gỉa vờ nhảy xuống vách núi thôi, đó không phải ao hoa sen trong Vương phủ, không ai cứu ngươi đâu.”

Sự nhạo báng thể hiện rõ trong lời nói của Mặc Nhiễm, thùng thuốc súng trong Cổ Thánh Y đã hoàn toàn bị đốt cháy, cô nghiêm giọng nói: “Mặc Nhiễm, ta phải nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới hiểu, chuyện ở ao hoa sen không liên quan đến ta! Ngươi đánh giá cao bản thân quá rồi đấy, Cổ Thánh Y ta vẫn chưa đến mức liều mạng sống của mình để đối lấy sự thương hại của ngươi đâu! Ta nói cho ngươi biết, dù là tình yêu của ngươi hay là sự thương hại của ngươi, ta đều không thèm!”

“Ngươi! Cổ Thánh Y! Ngươi đừng tưởng ta không dám động vào ngươi!”

Mặc Nhiễm nắm chặt tay cô giơ lên trên, những đường gân xanh nổi lên trên cổ hắn cũng cho thấy rõ cơn giận của hắn, nhưng Cổ Thánh Y vẫn không chịu khuất phục, cô cũng dùng ánh mắt tức giận như thế nhìn Mặc Nhiễm.

“Mặc Nhiễm, nếu có bản lĩnh thì bây giờ ngươi giết ta luôn đi! Ta muốn xem ngươi giải thích với Bình Vương phủ thế nào! Đến lúc đó không nói ra ngươi từ sớm thì ngay cả Cổ Y Xán ngươi luôn nhớ thương tương tư cũng sẽ chết theo ngươi!”

Tay còn lại của Mặc Nhiễm đã giơ lên cao, nhưng Cổ Thánh Y nói xong, tay đang giơ trên không trung của hắn lại run lên.

Chết tiệt, người nữ nhân này đã nắm được điểm yếu của hắn rồi sao?

Mặc Nhiễm đóng sầm cửa lại bỏ đi, Lục Ngạn lo lắng bước tới.

Thấy Cổ Thánh Y nhíu mày, Lục Ngạn quan tâm hỏi: “Tiểu thư sao rồi? Vết thương của người có sao không? Hôm nay ra ngoài giữa trưa nắng, đi cùng Tạ tiểu thư như vậy, vừa nãy còn bị Vương gia kéo lên nữa, không biết có bị mưng mủ không.”

“Vương gia cũng thật là, sao lại không nhớ vết thương của tiểu thư vẫn chưa lành chứ? Không biết những ngày tháng này bao giờ mới kết thúc!”

Lục Ngạn cởi bỏ băng gạc quấn quanh cánh tay Cổ Thánh Y ra, nhìn làn da đã tái nhợt mà chóp mũi chua cay, suýt nữa rơi lệ.

Cổ Thánh Y nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Lục Ngạn, cô nhẹ nhàng vỗ về nàng ấy bằng tay còn lại, sau đó an ủi: “Không sao, không sao, không phải bây giờ đã tốt hơn nhiều so với trước kia rồi sao? Nửa năm nữa… nửa năm nữa chúng ta có thể hoàn toàn rời khỏi nơi này rồi…”

Ngoài cửa, ngón tay đang buông thõng thả lỏng của Mặc Nhiễm từ từ cứng lại rồi siết thành nắm đấm khi nghe Lục Ngạn nhắc đến vết thương, hai chân hắn như bị rót chì, không thể nhấc lên được.

Không phải cô tự nhảy xuống ao sen sao? Vậy không phải tự cô làm tự cô chịu sao? Nhưng nghe cô đau đớn hít vào khí lạnh, tim hắn vẫn quặn thắt.

Bây giờ nghe thấy cô kiên định muốn bỏ đi, lòng hắn chợt run lên, có lẽ bản thân hắn không muốn thừa nhận, trong lòng hắn hy vọng là cô tự nhảy xuống ao sen, bởi vì như vậy ít nhất cũng cho thấy trong lòng cô có hắn.

Từ khi nào mà địa vị của Cổ Thánh Y trong lòng hắn càng ngày càng lớn vậy?

Mặc Nhiễm bước đến Nghê Thường các với vẻ mặt buồn bã, hắn vừa bước chân đến ngưỡng cửa thì Cổ Y Xán đã tươi cười ra đón, nàng ta thân mật nắm lấy tay Mặc Nhiễm, sau đó cố ý cau mày nói: “Hôm nay Vương gia đi đâu vậy? Sao bây giờ mới tới đây? Xán Nhi chờ chàng lâu lắm rồi…”

“Chuyện công việc thôi, nếu ta không đến thì nàng cứ ngủ sớm, sức khoẻ nàng còn yếu, đừng thức khuya.”

Giọng điệu nhẹ nhàng của Mặc Nhiễm không thể xoa dịu tâm trạng Cổ Y Xán , vì nàng ta biết rõ Mặc Nhiễm không phải bận công việc, mà là vẫn luôn ở chỗ của Cổ Thánh Y chờ cô về.

Nhưng đương nhiên Cổ Y Xán sẽ không vạch trần, nụ cười nàng ta vẫn đong đầy hạnh phúc và vui vẻ, chỉ là không thiếu được vẻ cố ý làm nũng: “Không! Sau này Vương gia không đến, Xán Nhi sẽ không ngủ… Chỉ khi Vương gia ở cạnh, Xán Nhi mới yên tâm ngủ được…”

“Vậy tuỳ nàng vậy, Xán Nhi, tối nay ta còn công văn chưa phê xong, nàng đi ngủ trước đi.”

Cổ Y Xán vốn định nói gì đó nữa, nhưng sau một hồi cân nhắc, nàng ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Chờ đến khi Mặc Nhiễm đi, nàng ta lại mở mắt ra.







“Sao? Bây giờ đến ngươi cũng dám ngồi lên đầu ta à? Chuyện của ta, trong lòng ta tự biết! Không cần ngươi phải can thiệp!” Cổ Y Xán đang tức giận nào nghe vào lời khuyên của Hồng Khuyên, trong mắt nàng ta dù đó là người có ý với Mặc Nhiễm, hay là người ngăn cản nàng ta trở thành Vương phi đều đáng ghét như nhau.



Sáng sớm hôm sau, Cổ Y Xán cử người đón Cổ Phù Giao và Lâm Phỉ Nhứ tới, mấy người trò chuyện trong phòng rất lâu mới cùng nhau đi về phía hoa viên của Cổ Thánh Y.



Nhưng ai ngờ mấy người lại hụt hố, bởi vì Cổ Thánh Y đã ra khỏi hoa viên từ lâu, nhưng miệng lưỡi Cổ Y Xán vô cùng nghiêm khắc, ba người bọn họ chạy loạn như ruồi không đầu để tìm Cổ Thánh Y .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK