Thân thể cứ như nằm trên một chiếc cầu vồng, mềm mềm êm êm, khiến người ta nhất thời mềm nhũn.
“Thánh Nhi....Thánh Nhi....ta thật sự rất yêu nàng....” Mặc Nhiễm nhìn Cổ Thánh Y đột nhiên nghe lời, tình cảm thật sự trong lòng bỗng chốc bộc lộ ra.
Mắt Cổ Thánh Y độ nhiên mở to, những lời như có tiếng sét đáng trúng, khiến cô không thể cử động.
“Ta thật sự rất yêu nàng”? Yêu ta sao? Mặc Nhiễm à Mặc Nhiễm, đây rốt cuộc là chàng ý loạn tình mê, hay là tình cảm thật sự?
Những giọt nước mắt pha lê chảy xuống từ khuôn mặt trắng bệch của nàng, đây rốt cuộc là nước mắt của ai, là Cổ Thánh Y trước kia, hay là Cổ Thánh Y hiện tại đây?
Nỗi oan ức khó nguôi khi ấy, vào lúc này được an ủi rồi đúng không?
Mặc Nhiễm nhìn giọt nước mắt từ khóe mắt cô, đau lòng nói: “Thánh Nhi, sao nàng lại khóc?”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của nàng, khoảnh khắc đó, tất cả những gì hiện lên trong đầu hắn là nàng muốn ly hôn với hắn, muốn thoát khỏi bản thân mình.
Mặc Nhiễm đột nhiên tỉnh táo, nhìn Cổ Thánh Y đang nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy, Mặc Nhiễm khàn giọng nói: “Thánh Nhi, thuốc giải ở đâu?”
“Hả?” Cổ Thánh Y ngẩn ra một lúc, phải ha, không phải nàng nên liều mạng đổ thuốc giải vào bụng của Mặc Nhiễm sao? Sao lại nằm dài ra đây háo hức chờ đợi như vậy, Cổ Thánh Y, tôn nghiêm đâu!
Cổ Thánh Y âm thầm vỗ vỗ miệng mình, sau đó mau chóng lấy ra thuốc giải mình tự điều chế, nhét vào lòng bàn tay của Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm ngửa cổ uống sạch bình thuốc, thứ thuốc vừa đắng vừa ngọt chảy qua cổ họng, rồi chảy xuống dạ dày, lửa nóng đốt người đả không còn, cơ thể Mặc Nhiễm như rơi vào trong tuyết lạnh, những dục vọng và ham muốn đều biến thành yên lặng và điềm tĩnh.
“Mặc Nhiễm? Ngươi không sao chứ? Mặc Nhiễm!” Cổ Thánh Y nhìn thấy Mặc Nhiễm đau khổ nhắm chặt hai mắt, đột nhiên sinh ra chút lo lắng, không nhịn được quan tâm tiến lại gần.
Mặc Nhiễm im lặng không nói, Cổ Thánh Y nhớ mình lắc tay hắn: “Mặc Nhiễm! Mặc Nhiễm! Ngươi đừng làm ta sợ! Ngươi đừng có hủy biển hiệu của ta đó! Mặc Nhiễm!”
Cổ Thánh Y gấp gáp hét to, tay đột nhiên bị Mặc Nhiễm nắm lấy, Cổ Thánh Y vội vàng ngẩng đầu, Mặc Nhiễm nhìn cô với ánh mắt vô cùng nồng chày.
“Thánh Nhi, vừa nãy ta có .... làm bị thương nàng không....xin lỗi.” Mặc Nhiễm cúi gầm mặt xuống.
Cổ Thánh Y thở ra một hơi, rồi nói: “Ngươi dọa ta sợ muốn chết! Ta còn tưởng ngươi bị hồi quang phản chiếu!” Cổ Thánh Y vừa nói vừa nhìn chằm chằm Mặc Nhiễm.
“Xin lỗi, cảm ơn nàng.” Mặc Nhiễm chân thành nhìn Cổ Thánh Y bằng hai con ngươi đen láy.
Cổ Thánh Y đặt tay lên trán hắn xem thử, xem xem có phải thuốc của mình mạnh quá, đốt cháy đầu óc của hắn rồi không?
“Nhiệt độ bình thường mà! Xin lỗi gì chứ! Cảm ơn gì nữa! Mặc Nhiễm, ngươi đâu có bị thuốc nóng hỏng đầu đâu! “Cổ Thánh Y vừa căng thẳng vừa nghi ngờ nói.
Mặc Nhiễm bắt lấy tay đang buông thõng còn lại của Cổ Thánh Y, sau đó tự ti mà nói: “Thánh Nhi, đến lúc này rồi, ta vẫn muốn nói tiếng xin lỗi với nàng, chỉ sợ ta là người hồ đồ ngốc nghếch nhất trên thế gian này. Lần trước...là ta hiểu lầm nàng...ta không nên....”
Mặc Nhiễm muốn nói lại thôi, nhưng Cổ Thánh Y hiểu, nàng sẽ cụp mắt xuống, sau đó đột nhiên lại nở một nụ cười nói: “Không sao hết, Mặc Nhiễm, thật ra ta cũng muốn cảm ơn ngươi.”
“Cảm ơn ta? Bây giờ chỉ ước nàng không ghét ta đã là chuyện xa vời rồi.” Lời Mặc Nhiễm như ẩn chứa một nỗi buồn nhàn nhạt, nghe có vẻ bi thương không tả được.
“Chuyện đến bây giờ, ta mới biết là ta oan uổng nàng, ta thật sự là....”
“Vậy thì đây là ý nghĩa của lời xin lỗi, vậy còn cảm ơn thì sao, ngươi cảm ơn ta vì chuyện gì? Cổ Thánh Y kịp thời ngắt lời Mặc Nhiễm, ôm đầu gối ngước lên hỏi Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm nhìn vào mắt Cổ Thánh Y, sau đó nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn nàng....cứu ta.”
Ánh mắt của Mặc Nhiễm như những ngôi sao phát sáng trong đêm tối, Cổ Thánh Y lại như nước suối lạnh băng, yên tĩnh mà xinh đêp. Nhất thời, cả hai như rơi vào trong vực sâu.
Mặc Nhiễm không kìm lòng được nắm lấy bờ vai Cổ Thánh Y, ôm cô vào lòng, theo động tác của Mặc Nhiễm, trái tim của Cổ Thánh Y đập loạn không ngừng.
Cổ Thánh Y khó khăn khẽ nhúc nhích đầu, Mặc Nhiễm nhắm mắt lại, nhận thấy cử động của ngưởi trong lòng nói: “Thánh Nhi, đừng động, cho ta ôm một lát.”
“Không...không có.. chỉ...... chỉ là ta đè trúng tóc của ngươi này.” Cổ Thánh Y đột nhiên mất hết bình tĩnh, vào lúc này nàng nhát gan giống như một đứa bé vậy, ngập ngừng nói không hoàn chỉnh được một câu.
Cả hai lặng lẽ tựa vào nhau, lắng nghe nhịp tim của nhau. Cổ Thánh Y cảm thấy mình bệnh thật rồi, trước kia nàng không như thế này. Mặc Nhiễm cảm thấy bản thân thật sự là bệnh rồi, chỉ có bệnh mới có thể làm cho chính mình thành như thế này.
Những đám mây trên bầu trời bị gió đêm thổi qua, giống như một đứa trẻ sợ hãi, chạy trốn không tung tích. Cây cối trên mặt đất tươi tốt tươi tốt, bị gió đêm thổi qua, giống như những con nhím phấn khích, cứ đuổi theo ta cành lá không ngừng.
Đêm, thật yên bình.
Đêm, thật yên tịnh.
Đêm, thật đẹp đẽ.
“Vương gia, Vương phi.....nước đến rồi! Nước đến rồi!”
Đương nhiên đẹp đẽ cũng có lúc bị phá hỏng, ví dụ như hiện tại, Kỷ Đạt vừa phá hỏng sự đẹp đẽ rồi.
Thấy Kỷ Đạt vội vội vàng vàng xách thùng nước vào, Cổ Thánh Y vội duỗi người đứng dậy. Mặc Nhiễm tức giận nhìn Kỷ Đạt một cái, sau đó kéo đầu của Cổ Thánh Y đến, khôi phục lại cảnh tượng trước khi Kỷ Đạt xông vào.
Thấy Kỷ Đạt thảm hại xoay người chạy ra ngoài, Cổ Thánh Y cảm thấy rất buồn cười, người kế bên đè giọng, lạnh lùng nói: “Sao vậy? Nhìn thấy nam nhân khác nên nàng vui à?”
“Không! Không có! Chỉ là cảm thấy Kỷ Đạt có chút ngốc nghếch đáng yêu!” Cổ Thánh Y thành thật trả lời.
“Hắn ta chỉ có ngốc, không có đáng yêu.”
Kỷ Đạt ở bên ngoài lay động thân thể, nước trong thùng xô bắn tung tóe lên người lão Cao, lẽ nào hắn thật sự chỉ có ngốc thôi sao?
“Kỷ Đạt! Kỷ Đạt, tiểu thư nhà ta với cô gia đâu?” Lục Ngạn vội vã chạy đến, ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt chán chường của Kỷ Đạt.
Thấy Kỷ Đạt cúi đầu không chịu nói chuyện, Lục Ngạn cắn môi, mắng một câu “Hồ lô câm” rồi chạy vào trong, còn chưa đến cửa liền nghe Kỷ Đạt kỳ kỳ quái quái nói: “Nếu ngươi không muốn bị nói là ngốc đáng yêu, thì ngươi cứ vào thử, làm phiền đến hứng thú của Vương gia và Vương phi, vậy thì đẹp mặt rồi.”
Kỷ Đạt nói một tràng, Lục Ngạn lại cười hi hi nói: “Hứng thú! Ha ha! Lục Ngạn hiểu rồi, cảm ơn Kỷ Đạt ca ca nhắc nhở!”