“Giả mạo thân Vương phi là tội chết.” Mặc Nhiễm tiến tới một bước, nắm lấy cằm Cổ Thánh Y : “Bình Vương phủ cũng cần cho bản vương một lời giải thích.”
“Mặc Nhiễm!” Cổ Thánh Y phẫn nộ gọi một tiếng, nhưng cô đang bị khống chế, ánh mắt có trở nên tàn nhẫn cũng không thể uy hiếp được Mặc Nhiễm.
“Có vẻ như ngươi rất thích tên của bản vương đấy, Trấn Nam Vương phi!” Mặc Nhiễm nheo mắt lại.
Số người dám gọi thẳng tên Mặc Nhiễm trên đời này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mấy ngày qua Cổ Thánh Y lại gọi rất nhiều lần, hơn nữa còn mang theo thù hận.
“Như nhau thôi.” Cổ Thánh Y hít một hơi thật sâu để làm dịu cơn giận của mình, sau đó cười khẩy: “Nếu Vương gia cần giải thích, vậy thiếp thân sẽ làm theo ý vương gia. Là một nữ nhân, thiếp thân đã bỏ ra quá nhiều vì thứ tình cảm không thuộc về mình, ngay cả bản thân cũng đánh mất. Từ nay về sau, Cổ Thánh Y ta sẽ sống cho chính mình, không làm vật phụ thuộc vào Vương gia nữa, bất kể là thể xác hay tinh thần.”
Mặc Nhiễm nhìn kỹ Cổ Thánh Y một lúc, xác định trong mắt cô không còn tình cảm, hắn mới khẽ cau mày, trong lòng nhẹ nhõm đồng thời lại hơi khó chịu.
“Ngươi có thể suy nghĩ thông suốt là tốt nhất. Đợi khi nào tìm được thời điểm thích hợp, bản vương sẽ cho ngươi tự do, có điều...”
“Thật sao?” Cổ Thánh Y mừng rỡ, không chờ Mặc Nhiễm nói hết đã ngắt lời hắn.
“Bản vương vẫn chưa nói xong.” Mặc Nhiễm bảo.
“Biết ngay ngươi không có lòng tốt vậy mà, nói đi.” Cổ Thánh Y hừ một tiếng, nhưng trong mắt vẫn có chờ mong.
“Trước đó ngươi phải làm tốt vai trò Trấn Nam Vương phi trước mặt người khác, không được làm mất mặt bản vương. Mọi việc trong phủ giao cho Y Xán giải quyết, ngươi không được dùng thân phận trưởng tỷ để chèn ép nàng ấy.” Mặc Nhiễm nghiêm túc nói.
“Ta sẽ cố hết sức cho điều thứ nhất, nhưng điều thứ hai có mâu thuẫn với điều thứ nhất nên ta không thể đồng ý.” Cổ Thánh Y nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu.
“Tại sao?” Mặc Nhiễm hỏi lại.
“Thứ nhất, nếu thật sự để Y Xán nắm quyền, Vương gia có chắc người ngoài sẽ không biết tin không? Tới lúc đó không chỉ ta bị mất mặt, Bình Vương phủ cũng sẽ bị gán tội không biết dạy nữ nhi, muội muội và các cháu gái của ta sao có thể tìm được hôn sự tốt?”
“Thứ hai, Vương gia không sợ người khác nói ngươi bất kính với lệnh ban hôn của Hoàng thượng, chẳng lẽ không sợ người khác dị nghị Y Xán sao?”
“Thứ ba, không bàn về hai điều này, nếu ta không có quyền quản lý vương phủ, kẻ dưới sẽ không kính trọng Vương phi là ta. Lúc ở bên ngoài, ta muốn ra vẻ là Trấn Nam Vương phi cũng sợ không ai có thể hợp tác.” Cổ Thánh Y phân tích.
Mặc Nhiễm nghẹn họng, hắn cũng không nghĩ tới những việc này, hoặc nói là hắn không muốn suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này.
Thấy Mặc Nhiễm còn suy tư, Cổ Thánh Y tiếp tục nói: “Ta có thể cam đoan, tuy ta vẫn tiếp tục quản lý việc trong nhà, nhưng dù Vương gia muốn đối xử tốt với Y Xán như thế nào, ta cũng sẽ không can thiệp.”
“Nếu Vương gia không tiện ra mặt thì có thể dùng danh nghĩa của ta để chăm sóc cho Y Xán, như vậy cũng tránh được những tin đồn đó. Còn nữa, ta sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Y Xán, cũng sẽ không yêu cầu Vương gia làm hết trách nhiệm của một người trượng phu, chỉ xin Vương gia hãy tôn trọng ta là được.”
“Bản vương sẽ cẩn thận xem xét điều kiện của ngươi.” Mặc Nhiễm đáp.
“Vương gia nói sai rồi, đây không phải điều kiện của ta mà là kết quả ngươi mong muốn.” Cổ Thánh Y nghiêng đầu để làm mình thoải mái hơn, sau đó tiếp tục nói.
“Điều kiện của ta là, dù mai sau có ra sao, ta cũng sẽ không đồng ý hưu thê, chỉ đồng ý ly hôn, hơn nữa không thể làm ảnh hưởng tới Bình Vương phủ. Nữ nhi bất hiếu là ta đã làm xấu danh dự của Bình Vương phủ một lần rồi, sẽ không bao giờ có lần thứ hai.”
“Việc này hơi khó.” Mặc Nhiễm nhíu mày.
Hoàng thất hưu thê đã khó rồi, huống hồ là ly hôn đây là chuyện chưa từng có.
“Chuyện thế nào là do người làm thôi, ta cũng sẽ cố gắng tạo ra cơ hội đó.” Cổ Thánh Y nở nụ cười đầy tự tin.
Chỉ cần cô và Mặc Nhiễm có cùng mục tiêu, sau này cô làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cổ Thánh Y tiện thể nói: “Ta cũng có hai điều kiện, đó là trong khi ta làm theo điều kiện do Vương gia đưa ra, đồng thời xin Vương gia cho ta đủ tự do, không được can thiệp vào việc ta làm.”
Mặc Nhiễm nhìn Cổ Thánh Y , cũng không trả lời.
Lục Ngạn lấy rượu mạnh lại rồi nhưng không biết phải làm thế nào.
Hôm Cổ Thánh Y bị thương, Lục Ngạn cũng đã dùng rượu mạnh rửa vết thương cho cô.
Nhưng lúc đó vết thương trên người Cổ Thánh Y cũng không nặng như bây giờ, nàng ta còn có thể ra tay được.
“Đưa cho bản vương.” Mặc Nhiễm xòe tay ra rồi ra lệnh: “Chuẩn bị vải sạch và Kim sang dược.”
“Vâng.” Lục Ngạn không dám đứng ở đây nhìn, đành phải cắn răng đi ra ngoài.
“Ngươi có chắc sẽ chịu đựng được không?” Mặc Nhiễm mở vò rượu ra rồi hỏi.
“Làm đi.” Cổ Thánh Y cầm lấy khăn gấm trên đầu giường nhét vào miệng, kẻo đau quá lại cắn trúng lưỡi.
Thấy Cổ Thánh Y nhắm mắt lại chuẩn bị sẵn sàng, Mặc Nhiễm cũng không có lòng dạ thương hoa tiếc ngọc.
Hắn nâng vò rượu lên đổ xuống lưng Cổ Thánh Y , mặc cho rượu xối xuống tấm lưng bê bết máu của Cổ Thánh Y , máu hòa lẫn với rượu chảy xuôi xuống giường...
Vốn dĩ vết thương đã bỏng rát, rượu mạnh xối vào càng khiến cảm giác đau đớn tăng vọt gấp bội.
Đau tới mức cơ thể đang căng chặt của Cổ Thánh Y cũng mềm nhũn, nước mắt chảy ra thành hàng, răng cắn chặt kin kít, chỉ thiếu chút nữa đã cắn nát.
Sau khi rửa sạch vết thương, vầng trán Cổ Thánh Y khẽ nghiêng, cô chìm vào hôn mê, cũng không còn cách nào chịu đựng cảm giác đau đớn kích thích thần kinh này nữa.
Mặc Nhiễm cứ tưởng Cổ Thánh Y sẽ bật khóc vì đau, nhưng không ngờ cô lại có thể chịu đựng tới cùng.
Vì sự chịu đựng của Cổ Thánh Y , trong mắt hắn hiện lên một tia tán thưởng mà hắn không nhận ra, ngay cả đa số binh sĩ bị thương cũng sẽ la hét thành tiếng.
Sau khi quay lại, Lục Ngạn nhìn tấm lưng sưng tấy của Cổ Thánh Y mà đau lòng che miệng khóc thút thít.
Kể từ khi đến Trấn Nam Vương phủ, chủ tử nhà mình không có được một ngày tốt lành, giờ còn bị đánh thành như vậy.
Lúc còn ở Bình Vương phủ cô có bao giờ chịu ấm ức như thế đâu?
Nhưng Lục Ngạn cũng chỉ dám nghĩ trong đầu, không dám nói ra miệng, càng không dám kêu oan thay Cổ Thánh Y .
Nơi đây chung quy cũng không phải nhà họ, không ai có thể phân xử cho Cổ Thánh Y .
Thấy Lục Ngạn không thể làm được việc kế tiếp, Mặc Nhiễm bèn cầm lấy chai thuốc bôi giúp cho Cổ Thánh Y .
Nói là bôi thuốc, thực ra là rắc cả chai thuốc bột lên lưng Cổ Thánh Y .
Diện tích vết thương thật sự quá rộng, chỉ chốc lát một chai thuốc nhỏ đã bị hỗn hợp rượu và máu nhuộm đỏ.
Nhưng khi Mặc Nhiễm cúi xuống nhìn thấy vết thương trên lưng Cổ Thánh Y , sự xúc động của nam nhân lập tức tan biến.
Sau khi đặt Cổ Thánh Y lên ghế, Mặc Nhiễm định rời đi, đi được hai bước thì dừng lại ngoảnh đầu nhìn Cổ Thánh Y , trầm giọng nói: “Thành giao.”
“Vương gia nói gì ạ?” Lục Ngạn ngẩng đầu lên hỏi.