Lúc này Mặc Nhiễm làm gì có tâm tư đi quản hai nha đầu này cơ chứ, hai tay chắp ở đằng sau, gương mặt bình tĩnh nhìn Hồng Khuyên, nói: “Thái y đã đến chưa? Nếu thái y đến rồi thì được, chỗ của ta còn có việc gấp, ngươi trở về trước đi.”
“Vương gia, mặc dù là thái y đã đến rồi, nhưng mà người cũng biết tính tình của tiểu thư rồi đó.” Hồng Khuyên vừa nói vừa trực tiếp quỳ xuống, khóc nói: “Vương gia, vì mạng sống của tiểu thư nhà nô tỳ, cầu xin người hãy hồi phủ với nô tỳ nhìn một chút đi! Vương gia... nô tỳ cầu xin người!”
Chỗ đầu đường người đến người đi chen chúc như thế này, Hồng Khuyên quỳ trên mặt đất trông vô cùng dễ thấy.
Một bên là Cổ Thánh Y bị lạc đường, một bên khác là Cổ Y Xán đang hôn mê, chuyện này đối với Mặc Nhiễm mà nói thật sự là một sự lựa chọn khó khăn.
Nhìn thấy Mặc Nhiễm đang do dự, Hồng Khuyên lại khóc dữ dội hơn nữa, nàng ta không ngừng đập đầu nói: “Vương gia, tiểu thư... Tiểu thư là vương phi do mẫu phi của người khâm định, tiểu thư nhà nô tỳ số khổ, chẳng những bị đại tiểu thư chiếm phi vị, bây giờ còn bị người đâm cột sống, vô danh vô phận ở vương phủ, bây giờ lại hôn mê bất tỉnh như thế..."
Lông mày của Mặc Nhiễm đã nhíu lại thành nếp nhăn.
Nhìn chằm chằm Hồng Khuyên, Mặc Nhiễm đột nhiên lại nói: “Bản vương hỏi ngươi, ngươi từ đâu đến?”
Hồng Khuyên không ngờ tới Mặc Nhiễm sẽ hỏi câu hỏi này, rõ ràng hơi giật mình, nhưng mà vẫn sắp xếp lại ngôn ngữ một phen, đáp lời: “Hồi bẩm Vương gia, sau khi nô tỳ xuất phủ liền vội vàng chạy đến đây tìm một hồi lâu mới tìm được Vương gia.”
Trong một cái chớp mắt, hai mắt của Mặc Nhiễm bỗng nhiên nhíu chặt, ngôn ngữ lạnh lẽo nói: “Được thôi bản vương hồi phủ với ngươi.”
“Nhưng mà Vương gia... Tiểu thư của nô tỳ…” Lục Ngạn khẩn trương nói.
“Bên này có Kỷ Đạt ở đây, không có việc gì. Lục Ngạn, ngươi hồi phủ với ta đi, đây là mệnh lệnh của bản vương.” Mặc Nhiễm nói xong cũng không để ý đến Lục Ngạn mang theo vẻ lo lắng xoắn xuýt trên mặt, trực tiếp bước nhanh vội vã đi về vương phủ.
Đi ngang qua con phố dài hoa đăng, Mặc Nhiễm không lo lắng được người ở phía sau, vận dụng nội lực bay thẳng lên.
Gió đêm thổi từng trận, nước của con sông bao quanh thành chẳng những bị cơn gió trêu chọc nổi lên từng gợn sóng, càng bị mũi chân của Mặc Nhiễm chạm vào, nhộn nhạo xuất hiện tầng tầng gợn sóng.
“Quả là kinh công tuyệt vời...” Trong con thuyền chở khách ở trên sông đèn đuốc sáng trưng, chủ nhân đang dựa vào mạn thuyền may mắn nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm khái nói.
“Thánh Y, ta có thể vào không?” Nam tử ở ngoài thuyền hiện ý cười bên khóe miệng, nhẹ giọng nói.
Cổ Thánh Y dùng bàn tay trắng nõn thon dài kéo mở màn che có chữ “Tiêu” trên thuyền, hơi khom người bước ra từ trong thuyền.
Lúc này Cổ Thánh Y mặc trên người một bộ y phục dài và rộng màu xanh nhạt, mái tóc buông xõa vẫn còn ướt, đuôi tóc vẫn còn đang nhỏ nước, một khuôn mặt không trang điểm, đường nét nhỏ nhắn tinh xảo. Tiêu Uất Lam đã gặp vô số mỹ nhân, nhưng mà chưa ai bằng nửa phần Cổ Thánh Y.
“Đa tạ ngày hôm nay Tiêu công tử đã ra tay tương trợ, nếu không thì có lẽ là lúc này ta đã trở thành một con quỷ rơi xuống nước rồi.” Cổ Thánh Y mang theo nụ cười nhợt nhạt trên mặt, bây giờ cô đã là Trấn Nam vương phi, thân phận tôn quý, không thể hành lễ tạ ơn, chỉ có thể gật đầu ra hiệu.
Nghĩ tới nếu như không phải gặp được Tiêu Uất Lam, chỉ sợ là ngày hôm nay cô rất khó thoát khỏi cái chết.
Ban đầu có một đứa bé chạy ngang qua người Cổ Thánh Y giống như là một trận gió sau đó té ngã trên mặt đất, Cổ Thánh Y ngồi xổm người xuống đỡ đứa bé, lại ngẩng đầu lên một cái, người bên cạnh đột nhiên lại có nhóm năm nhóm ba không ngừng xô đẩy chen chúc lẫn nhau, làm kéo dài khoảng cách của mình với Mặc Nhiễm càng ngày càng xa.
Đến lúc cô kịp phản ứng chuyện này có chút kỳ lạ, mẫu thân của đứa bé đã nắm chặt lấy tay của cô, phụ thân của đứa bé đứng trước mắt cô nhanh chóng thổi một ngụm khói mê, may mắn là có chỗ phòng bị, thừa dịp hai người bọn họ không phòng bị chu đáo, cô đã rút ngân châm ra đâm một người bị thương để tránh thoát khỏi trói buộc.
Nhưng mà dù sao thì cũng bị hít phải thuốc mê vào trong người, năng lực hành động của cô rõ ràng đã hạ xuống, đầu óc cũng ngày càng nặng hơn, ngân châm sớm dùng để đả thương người khác, bất đắc dĩ chỉ có thể nhảy vào nước sông lạnh lẽo.
Suy nghĩ lại mình cũng quá bất cẩn rồi, vậy mà lại để cho người ta nhọc lòng tính kế như thế.
Không nói tới bản thân đang ở thế giới lạ, thân phận của mình trong mắt người khác vẫn còn nặng nề rất nhiều.
Tiêu Uất Lam không bỏ qua sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt của Cổ Thánh Y, hắn ta không trả lời với câu nói tạ ơn xã giao của Cổ Thánh Y, im lặng cởi chiếc áo choàng to lớn khoác trên người mình choàng lên trên người Cổ Thánh Y, nói: “Trên mặt sông gió lớn nước chảy xiết, rất lạnh, ngươi vừa qua nhảy xuống nước, tóc vẫn còn chưa khô, sao lại chạy ra đây? Đáng tiếc là thường ngày ta chỉ có một mình, ngay cả nha hoàn cũng không có, nếu không thì cũng không để ngươi mặc y phục rộng rãi như thế này.”
Ánh mắt quan tâm của Tiêu Uất Lam quá mức nóng bỏng làm Cổ Thánh Y không dám nhìn thẳng, cô ngước mắt lên một lúc rồi lặng lẽ nghiêng đầu đi, đôi mắt của Tiêu Uất Lam vốn dĩ rất đẹp, giống như là hai dòng suối lặng lẽ chảy xuôi, tình ý không có cách nào dùng ngôn ngữ để diễn đạt đều nằm bên trong đôi mắt ấy, cái này kêu Cổ Thánh Y sao có thể nhìn thẳng được chứ.
“Thánh Y, nàng đang ám chỉ cái gì đó với ta có đúng không?” Tiêu Uất Lam bước lên phía trước một bước, hai mắt co rút lại, khẩn trương hỏi.
Cổ Thánh Y trầm mặc nhìn mặt hồ, không biết nên mở miệng như thế nào, nhìn vầng trăng khuyết như tuyết trắng phản chiếu dưới mặt hồ, Cổ Thánh Y trầm ngâm một lát mới mở miệng nói: “Uất Lam, ngươi nhìn mặt trăng trên bầu trời cùng với trong nước đi, ta đột nhiên nhớ đến một câu: thệ giả như tư, nhi vị thường vãng dã; doanh hư giả như bỉ, nhi tốt mạc tiêu trường dã, ngươi cảm thấy câu nói này có phù hợp với tình hình không?”
Tiêu Uất Lam kinh ngạc sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, lập tức nở một nụ cười chua chát: “Thánh Y, nàng muốn nói với ta là lúc dời thế dễ, thương hải tang điền, cửu châu đại lục không thay đổi, thất tình lục dục có thể biến đổi, có phải là vậy không?